Người tình bá đạo

Chương 104: Ngược đãi



Hít vào một hơi thật sâu, cười nói:”Từ trước đến nay sao lại không phát hiện ra Hoa tổng có sở thích này nhỉ? Không biết Tô Ngưng đã biết chưa?”

Hoa Thần giận dữ trừng mắt liếc tôi một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài:”Động tác nhanh lên.”

Đóng cửa lại, cởi nhanh quần áo trên người, tùy ý cầm hai bộ mặc vào.

Đi ra khỏi phòng thay đồ, Hoa Thần nhìn thấy lắc lắc đầu:”Không được, đổi lại.”

Tôi lại đi vào phòng thử đồ, lại đi đến trước mặt Hoa Thần, cái tên chết tiệt ấy vẫn lắc đầu:”Không được, đổi lại.”

Tới lần thứ năm tôi bước ra từ phòng thử đồ, Hoa Thần vẫn lắc đầu.

Trong lòng giận dữ:”Hoa Thần, anh cố ý, tôi không thử nữa, tự anh đi mà thử.”

Sao lại có thể như vậy được? Một hai lần còn coi được, nhưng sao tới lần thứ năm thằng cha này vẫn không vừa lòng.

Trong mắt anh hiện lên ý cười:”Không muốn thử nữa thì thôi, cứ như vậy đi.”

Xem ra tôi nên sớm tức giận với anh mới phải, càng chiều anh, anh lại càng quá đáng, đúng là bị Tô Ngưng làm hỏng hết rồi.

Anh nắm lấy tay tôi, nói với bà cô chủ nhiệm:”Đem tất cả chỗ quần áo tôi vừa chọn gói lại để lên xe.”

Nói xong, túm cổ tôi lôi ra ngoài.

“Hoa Thần, đợi đã.”

Hoa Thần quay đầu:”Tô Thiển Thiển, em vẫn chưa đủ phiền à? Còn muốn thế nào nữa?”

Tôi chỉ xuống chân của mình:”Tôi đang đi dép lê, chạy loạn chỉ sợ làm mất mặt anh thôi.”

Anh nhướn mày:”Thế sao ở bệnh viện chạy loạn mà không sợ làm mất mặt tôi.”

Bĩu môi, hợp tình hợp lý nói:”Bệnh viện ít người, bên ngoài nhiều người. Hơn nữa ở trong bệnh viện chỉ mỗi mình tôi chạy loạn, sẽ không làm mất mặt anh.”

Hoa Thần nhéo má tôi một cái:”Đúng là chịu thua em. Đi thôi, chúng ta đi chọn giày.”

Đi vào cửa hàng, Hoa Thần chỉ vào một đôi giày rất cao rất nhỏ:”Lấy một đôi số 36.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh:”Quá cao, sẽ đau chân lắm.”

Anh không thèm quay lại nhìn tôi:”Em đi chậm một chút là được.”

Nhất thời không biết nói gì, đi đôi giầy kia vào tôi mới hiểu được thế nào gọi là bước được nửa bước cũng khó, Hoa Thần chết tiệt tự dưng kéo tôi đi nhanh như vậy, tôi phải dùng hết sức chạy mới đến được chỗ anh, anh ta cố ý, biết rõ tôi đi giày cao sẽ không đi nhanh được, lại còn kéo tôi đi nhanh như vậy, cái tên xấu xa này.

“Ai ui, chân tôi đau.”

Tôi ngồi xổm trên mặt đất giương cờ kháng nghị, Hoa Thần quay đầu, bày ra một bộ dáng không liên quan đến mình:”Tô Thiển Thiển, thực sự tôi không chịu nổi em nữa rồi, em không thấy phiền nhưng tôi thấy phiền.”

Cái tôi cần chính là kết quả này, tôi muốn anh không chịu nổi tôi nữa, chủ động ném tôi đi:”Tôi cũng biết là mình đã làm phiền anh rất nhiều, chi bằng để tôi về nhà làm phiền mẹ tôi đi.”

“Con gái bất hiếu, mẹ em đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể chịu được cái tình phiền phức của em đây, tôi đành chịu thiệt một chút vậy.”

Tức điên lên được, sao lại có loại người như anh chứ, một đằng chê tôi phiền, một đằng còn nói mình phải chịu thiệt thòi.

Hoa Thần không tốn tí sức nào kéo tôi khỏi mặt đất:”Tô Thiển Thiển, chơi tôi xong rồi lại muốn bỏ đi? Đơn giản như vậy sao?”

“Không phải anh cũng chơi lại tôi rồi à? Thế nào chỉ trách một mình tôi?”

“Em đã chơi tôi tận mấy lần, đầu tiên là hôn lên mặt tôi, sau đó lại muốn tôi mua đồ lót giúp em, ghê tởm hơn là dám cắn lên má tôi, lúc cãi nhau lại còn gọi tôi là Tiểu Thần Thần, em nói tôi phải phạt em thế nào đây?”

“Anh không cho, tôi nào dám chơi anh? Hơn nữa, tôi chơi anh thì anh chỉ cần tức giận bỏ tôi đi là được, sau này tôi không dám chơi anh, cũng không còn cơ hội chơi anh nữa.”

“Ý em là em chơi tôi là lỗi của tôi?”

“Đương nhiên là lỗi của anh a, dù sao tôi cũng đúng, đánh một lần trả một lần.”

“Câm miệng, bây giờ em cứ mạnh mồm đi, tối nay em sẽ biết mình sai thế nào.”

…………………………………

Tôi nhất định phải tìm được cơ hội chạy trốn, thứ cần chuẩn bị đầu tiên chính là tiền xe, về phần tiền xe ở đâu ra, đương nhiên là tìm Hoa Thần rồi.

Trên xe, tôi sờ khắp người Hoa Thần, cuối cùng cũng moi được ví tiền ra, trong ví có rất nhiều thẻ, còn có một tập tiền màu hồng rõ là dày, móc chỗ tiền hồng đó ra ngoài.

Do dự vài giây, thôi thì để lại cho anh ta hai tờ đi, bỏ hai tờ tiền lại:”Hoa Thần, hai trăm tệ này là tiền tiêu vặt của anh, còn lại là của tôi.”

Chỗ tiền còn lại đặt trên tay tôi, vì không mang ví, tôi chỉ có thể để trong túi áo, khỗ nỗi túi lại không đựng hết được.

Hoa Thần cười khẽ ra tiếng:”Túi nhỏ quá à? Có cần tôi giúp không?”

Bỏ đi, không nên lấy nhiều như vậy:”Chúng ta đổi đi, hai trăm này là tiền tiêu vặt của tôi,còn lại cho anh.”

Giữ lại hai tờ, nhét hết xấp tiền còn lại vào trong ví tiền của anh.

Hai trăm tuyệt đối đủ tiền xe, tôi không muốn để quá nhiều thứ linh tinh trong túi áo.

“Em chắc chắn hai trăm là đủ rồi?”

“Không đủ thì tôi lại lấy tiền trong ví anh ra.”

Anh nhéo lên mặt tôi một cái:”Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngốc như em, túi áo của em tuy nhỏ, nhưng muốn đựng hơn mười tờ cũng không thành vấn đề đâu.”

Kì dị nhìn anh:”Từ trước tới nay tôi chưa từng nói rằng mình thông minh nha.”

Anh mang tôi đến một nhà hàng Trung Quốc truyền thống, sau khi ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn tới, Hoa Thần tự ý quyết định:”Một phần cháo gan thịt lợn nạc.”

“Anh phục vụ à, chờ một chút.”

Người phục vụ đi rồi, để biểu thị kháng nghị, không thèm chú ý tới hình tượng vươn người ra khỏi bàn, tức giận nhìn Hoa Thần:”Tôi không muốn ăn cháo, tôi muốn ăn cơm.”

Hoa Thần thản nhiên liếc tôi một cái:”Nhiệt độ cơ thể em vẫn chưa hạ, chỉ được ăn cháo.”

Giơ tay lên sờ sờ trán, quả thật hơi nóng:”Ai nói bị ốm thì không thể ăn cơm? Anh rõ ràng là đang ngược đãi tôi, tôi phải ăn cơm.”

Trên trán anh vạch rõ mấy đường đen sì:”Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, muốn ăn cơm thì chờ hạ sốt rồi tính.”

Tôi ngồi thẳng lưng:”Vậy ý của anh là nhất định phải ngược đãi tôi?”

Ngày đó còn nói tôi rất gầy, phải ăn nhiều cơm một chút, bị anh ta ngược đãi như thế này không muốn gầy cũng khó.

“Chờ nhiệt độ cơ thể em trở lại bình thường thì ăn cơm, bây giờ chỉ được ăn cháo.”

“Vậy tôi một bên húp cháo một bên nhìn anh cơm đúng không?”

“Tôi đã ăn rồi.”

“Hoa Thần, đối xử với tôi như vậy, anh không có cảm giác tội lỗi à?”

Anh không thèm để ý tới tôi, tôi cảm thấy mất mặt nên cũng không nói nữa, mắt đảo xung quanh, phía này cũng có cửa, chỉ cần anh đi ra là tôi có thể chạy trốn, trước tiên cứ làm đầy bụng đã, tí nữa chạy sau.

Vài phút sau, phục vụ mang cháo tới, nhìn bát cháo nóng hôi hổi khiến tôi đột nhiên cảm thấy thực tủi thân, biết rõ tôi đói anh lại không chịu cho tôi ăn cơm, bát cháo nóng thế này, cũng chỉ sau mười hai mươi phút là lạnh ngắt.

Điện thoại anh vang lên, anh liếc nhìn tôi một cái:”Tôi đi tiếp điện thoại, chờ tôi ở đây.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:”Được, anh đi đi.”

Sau khi anh bỏ đi, tôi lặng lẽ đi ra ngoài bằng cửa bên này, vừa ra khỏi cửa tôi liền cởi giầy, con đường này đúng là không phải dành cho người đi mà, khiến chân của tôi vừa đau nhức vừa ê ẩm, nếu biết thế này tôi đã chọn một đôi giày thuận tiện để đi rồi.

Đây là chỗ quái quỉ nào vậy nhỉ? Đến một chiếc taxi cũng không có, tôi tiếp tục đi về phía trước.

“Tô Thiển Thiển, am còn muốn đi bao xa nữa?”

Không hề suy nghĩ, thốt lên:”Đi khỏi cái nơi quỉ quái này là được, sau đó bắt taxi về nhà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status