Nhã ái thành tính

Chương 90: Đánh cược khuynh thành, tuyệt thế vô song


Mỗi lời nói mỗi hành động của Chiêm Đông Kình, đều là những tư thái bình thường nhất, không có tận lực thể hiện cao cao tại thượng, nhưng một cái cười lạnh lại có thể đem Tô Lương Mạt giẫm nát dưới chân.

Tô Lương Mạt hướng mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn đến xương quai xanh như ẩn như hiện của Chiêm Đông Kình, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô nhìn thấy hắn giống như chuột thấy mèo, mà biểu hiện của Chiêm Đông Kình bất quá chỉ là lần nữa giáp mặt một người giao tình không sâu đậm đã hai năm chưa gặp, không ân cần hỏi han cũng chẳng ấm áp, càng không có tự trách cùng áy náy.

Tô Lương Mạt buộc mình phải nâng tầm mắt lên, cuối cùng đối diện người đàn ông phía trước.

Hai mắt Chiêm Đông Kình cũng bình tĩnh nhìn cô.

Lưu Giản nhận lấy ly rượu trong tay cô, "Đi thôi, dẫn em đi tìm hiểu một chút."

Lưu Giản đã cho người sắp xếp một căn phòng lớn nhất trong sòng bài, chiếu bạc khổng lồ có thể ngồi hơn trăm người, hệ thống toàn bộ tự động, ngược lại còn có camera giám sát, ai cũng đừng nghĩ trong tình huống như thế này còn có thể giở trò.

Hoắc lão gia tử dẫn đầu nhập tọa, ở đây không có bao nhiêu người để ông ta vào mắt nhưng rõ ràng là vẫn còn nể mặt.

Tô Lương Mạt sửa soạn trong toilet rất lâu, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Đường Khả đứng trước gương.

Cô rửa tay xong định ra ngoài.

Đường Khả duỗi chân phải mang tất da màu đen, ngăn cản đường đi của Tô Lương Mạt, "Đợi lát nữa chơi hai ván, thế nào?"

"Tôi không có hứng thú."

"A, không có hứng thú vậy cô đi theo Lưu Giản tới đây làm gì? Biết rõ trường hợp như thế này có thể gặp được Chiêm Đông Kình sao?"

Tô Lương Mạt dùng khăn ướt lau từng ngón tay kỹ lưỡng, Đường Khả không quên khiêu khích, "Hai năm tù vẫn ngồi chưa đủ phải không? Ra ngoài còn si tâm vọng tưởng."

"Chơi vài ván phải không?" Tô Lương Mạt đem khăn ướt ném vào thùng rác, "Tôi hầu đến cùng."

Đường Khả cong khóe miệng, người nào không biết đánh cược thì cô ta là cường hạng, không dám nói đã đánh cược tất thắng, thế nhưng nói chung mấy năm chơi ở Las Vegas, cho đến tất cả sòng bài lớn nhỏ của Ngự Châu cô ta đều đi qua, chiến tích pha phong.

Tô Lương Mạt nhấc chân bước ra ngoài, Lưu Giản ở căn phòng bên ngoài đợi cô.

Thấy cô đến gần, Lưu Giản tiến lên kéo cô đến bên cạnh, "Lát nữa tránh xa họ Đường điên khùng kia một chút, đã đánh bài thì không biết mệt biết nghỉ, anh lần trước còn bị cô ta lừa chiếc xe thể thao, nhìn bộ dáng của cô ta có khả năng sẽ xơi tái em, em đi theo anh, có thể không nói thì đừng nói lời nào."

"Hôm nay em giúp anh thắng lại thì thế nào?"

Lưu Giản cúi đầu nhìn cánh tay của cô, anh kéo ống tay áo của cô xuống, "Không cần, anh chỉ cần em vui vẻ là được rồi."

Tô Lương Mạt đi theo Lưu Giản vào trong, chỗ ngồi của Lưu Giản bên cạnh Hoắc lão gia tử, anh ngồi vào ghế sofa, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn đến Đường Khả dựa bên cạnh Chiêm Đông Kình, Đường Khả ngứa tay, Chiêm Đông Kình vốn không nghiện mấy thứ này, dứt khoát vung tay để cô ta chơi.

Hàn Tăng với Tống Các đều ở đây, cũng được chia thẻ bài, đánh với Đường Khả vài ván, cũng thắng không ít.

Bài bạc thứ này dựa vào tay nghề còn dựa vào vận khí, Đường Khả gan lớn, hơn nữa vận khí không tệ, ngay cả Lưu Giản cũng không phải đối thủ của cô ta.

Tầm mắt Chiêm Đông Kình thoáng lướt qua Tô Lương Mạt, cô yên lặng an tĩnh ngồi đó, trước kia nếu đụng phải cảnh tượng như thế này cô luôn hiếu kỳ, không thích cũng sẽ lại gần náo nhiệt, hôm nay tĩnh lặng như vậy đè nén lên người cô, nếu như không phải hắn chú ý tới cô, thật sự sẽ không để ý còn có người ngồi ở đó.

Hắn từ trong hộp thuốc lá móc ra một điếu, Đường Khả nhìn thấy, cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn đưa tới gần châm lửa cho hắn.

Chiêm Đông Kình đưa tay cản hạ, mi mắt cụp xuống che kín đáy đầm thâm thúy, Đường Khả kề sát bên cạnh hắn, đôi môi đỏ tươi gần như áp vào vành tai Chiêm Đông Kình.

Hắn hít một hơi thật dài, lui người dựa về phía sau.

Khói trắng mông lung lượn lờ che mờ hai mắt.

Đường Khả ném chiếc bật lửa, "Thật nhàm chán, các người không thể xuất ra chút bản lĩnh sao?" Cô ta cười cười nhìn Hoắc lão gia tử ở đối diện, "Lão gia tử, lần trước Lưu Giản thua tôi chiếc xe thể thao, hôm nay tôi thấy anh ta lại đặt mua một chiếc xe mới, là màu xanh ngọc tôi thích nhất, ngài nói nếu hôm nay tôi thắng được nó, có phải là có phúc phần hay không?"

Thẻ bài trong tay Hoắc lão giư tử sớm đã thua sạch, "Nếu là sợ thua, lão Nhị đây còn mở sòng bài làm cái gì? Chỉ có điều nha đầu, cô đừng sau này không có việc gì lại chạy thẳng đến đây, đến lúc đó sòng bài của cậu ta không hoạt động được ta chỉ có thể đem đống sổ sách này tính trên đầu cô."

"Sao có thể trách tôi? Anh ta không có bản lĩnh thì mở sòng bài gì chứ?"

Lưu Giản quyến rũ khóe môi, ném chìa khóa xe trong tay ra, "Một ván quyết định thắng thua, thế nào?"

"Được, đủ sảng khoái."

Hàn Tăng bên cạnh cười phá lên, "Cho tôi cặp đèn pha đi."

"Đi chết đi." Đường Khả đưa tay đẩy toàn bộ thẻ bài bên cạnh lên, "Còn có thể cởi cái bánh xe cho anh không?"

Tay trái Chiêm Đông Kình chống lên trán, Tô Lương Mạt ngồi bên cạnh Lưu Giản không nhúc nhích, giống như vẫn còn xuất thần.

Lưu Giản hôm nay cũng thật sự là vận khí kém, lá bài cuối cùng mở ra, nhưng lại là thẻ bài xấu.

Đường Khả vung lên lá bài tẩy lên, là hai đôi bài đối xứng, cô ta đứng dậy hét toáng lên, "Tình nguyện nhận thua đi."

Lưu Giản cười cười đem chìa khóa xe ném qua.

Hoắc lão gia tử ở bên cạnh xem náo nhiệt, "Đêm nay một đám đại lão gia toàn bộ đều thua trong tay tiểu nha đầu này, như vậy sau này ai dám cưới cô?"

"Làm sao không dám chứ, tôi mỗi ngày đều thắng một đống tiền cho anh ấy." Đường Khả huơ huơ chìa khóa trong tay, "Còn dám chơi không?"

Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, hôm nay là ngày sòng bài khai trương đại cát, nếu sợ không dám cược với khách chính là điềm gở, cho dù nhẫn nhịn cũng phải để cho khách tận hứng mới thôi.

"Cô nói đi, chơi bao nhiêu?"

"Chơi tiền không có tí kích thích nào, như vậy đi, đánh cược cổ phần sòng bài này, thế nào? Thua một ván anh cho tôi 5% cổ phần."

"Khẩu vị của cô cũng không ít."

"Anh chỉ cần nói có cược hay không thôi."

"Cổ phần của sòng bài tôi không thể xem như những thứ khác đem đánh cược," Lưu Giản tất nhiên là cự tuyệt, "tiền, cô muốn bao nhiêu cũng được."

"Đây chính là anh nói."

Tô Lương Mạt biết rõ vừa rồi Lưu Giản thua không ít, chiếc xe thể thao kia giá trị không nhỏ, Đường Khả lại cắn chặt như vậy không tha, không phải là bởi vì cô sao.

Tô Lương Mạt ngồi ngay, nghiêng người tiến lên, "Để em chơi vài ván đi."

Lưu Giản vô thức nhíu mày, "Em chơi được không?"

"Có gì mà được hay không được?" Đường Khả toàn thân hưng phấn thừa phần kích động, "Nhưng tôi không cược tiền."

"Cô muốn cược cái gì?" Tô Lương Mạt hỏi.

Đường Khả nhìn quanh bốn phía, "Cô xem, ở đây đến chơi đều là đàn ông, chỉ có hai chúng ta là phụ nữ, chúng ta cược cởi quần áo, thế nào?"

"Không được." Lưu Giản trầm giọng cắt đứt lời nói của Đường Khả, "Ở chỗ tôi không có quy định này."

Chiêm Đông Kình cũng lười biếng chen vào câu, "Đừng đùa quá mức."

Đường Khả vừa nghe, lời này rõ ràng là đang nói với Tô Lương Mạt, "Cô không dám?"

Một ít thanh âm nghe vào tai Tô Lương Mạt lại như có thâm ý, hắn tỏ vẻ mặt không vui để Đường Khả buông tha, chỉ là cảnh cáo của Chiêm Đông Kình Đường Khả lại không để trong lòng.

Hai tay Tô Lương Mạt áp lên mép bàn, "Tôi với cô đánh cược hai chiếc xe thể thao của Lưu Giản."

"Vậy còn thẻ bài của cô?"

Lưu Giản xuất ra tấm chi phiếu, "Tiền hai chiếc xe thể thao, tôi vung ra cho cô không ít."

"Không được," Đường Khả từng bước ép sát, "Tôi nói rồi tôi không cần tiền."

"Tôi đồng ý." Tô Lương Mạt thần sắc tự nhiên, "Tôi chỉ đánh cược với cô hai ván, ván đầu tiên, tôi muốn xe của Lưu Giản, ván thứ hai, thẻ bài của chúng ta giống nhau."

"Được."

"Cược cái gì?"

Đường Khả nhún vai, "Tùy cô."

"Dứt khoát một chút, đoán số điểm xúc xắc."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, số lượng thẻ bài lớn như vậy, lại chỉ có đoán xúc xắc? Đường Khả cũng chần chừ, rồi lại hiểu rõ, hẳn là Tô Lương Mạt trước đây chưa từng chơi, mới đơn giản dứt khoát như vậy, "Được, ai đoán được điểm gần đúng nhất, người đó liền thắng."

"Có thể."

Lưu Giản cầm chi phiếu đập lên trước mặt Tô Lương Mạt, "Em đừng làm rộn, đây không phải là lúc hành động theo cảm tính."

Dung mạo cô thản nhiên, không nhìn sang Lưu Giản, "Anh từng thấy em hành động theo cảm tính rồi sao?"

Lưu Giản muốn nói đã từng thấy, nhưng Tô Lương Mạt cũng không cho anh cơ hội mở miệng, Đường Khả vẻ mặt tự tin, vừa hướng Tô Lương Mạt giơ giơ chìa khóa xe.

Hai viên xúc xắc màu đen ở trong tráo va chạm kịch liệt, Đường Khả dựng thẳng lỗ tai lên nghe, người ở lâu trong sòng bài thính giác rất nhạy cảm, thanh âm đột nhiên dừng lại, cô ta trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, "Sáu điểm."

Tráo được mở ra, một viên hai điểm một viên ba điểm.

Tâm tình Lưu Giản so với ra trận còn sợ hơn, chỉ kém một điểm, dựa vào Tô Lương Mạt có thể có cục diện hòa nhau sao?

Đường Khả không hài lòng, nhưng vẫn nhấc ly rượu lên hớp nhẹ một ngụm, "Có khi là nghe lầm, nhưng mà cũng không sao, trừ phi cô đoán đúng không sai một điểm."

Lưu Giản nắm bàn tay cầm thể bài trên bàn của Tô Lương Mạt, "Chúng ta nhận thua, đưa chi phiếu cho cô ta."

"Này, anh nói đùa gì vậy?" Đường Khả nặng nề ném ly rượu lên bàn.

Hoắc lão gia tử cũng nói ra, "Lão Nhị, tình nguyện thua cuộc sao, lại nói Tô tiểu thư có khả năng vận khí thực cũng không tệ đây?"

Từng con mắt nhìn chằm chằm về phía cô, Hoắc lão gia tử còn nhớ lúc trước Tô Lương Mạt đi theo Chiêm Đông Kình cũng từng đánh cược, nhưng cô đặt cược không có chưởng pháp gì toàn bộ chỉ dựa vào vận khí, cùng Đường Khả khẳng định không so bì được, Tô Lương Mạt cụp mi mắt, không cần nhìn, cô đều có thể biết trong mắt những kẻ kia bao hàm cười trên nỗi đau của người khác cùng thờ ơ đến xem náo nhiệt như thế nào.

Cô rút tay từ trong lòng bàn tay Lưu Giản về.

Tráo lần nữa khởi động, Tô Lương Mạt nhắm hai mắt lại.

Chiêm Đông Kình bóp tắt điếu thuốc trong tay, cho đến khi xúc xắc bên trong bất động, Tô Lương Mạt lúc này mới chậm rãi mở mắt.

Ngón tay Đường Khả gõ gõ trên mặt bàn, "Mấy điểm?"

"Chín điểm, bốn điểm màu đỏ, năm điểm màu đen."

"Hừ," Đường Khả bật cười, "cô nghĩ bản thân mình là gì, ngay cả màu sắc cũng có thể đoán đúng?"

Tráo bị mở lên, mọi ngươi vừa nhìn, không khỏi kinh hô, ngay cả Lưu Giản cũng khó có thể tin nhìn về phía Tô Lương Mạt, điều này có thể sao? Nếu như nói số điểm có thể đoán đúng, nhưng màu sắc hai viên xúc xắc cũng có thể nói đúng không sai chút nào, không thể không nói quỷ dị.

Sòng bài hiện đại mỗi một viên xúc xắc đều không giống nhau, cho nên cũng không có màu sắc cố định.

Đường Khả nghẹn họng nhìn trân trối, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Lương Mạt.

"Đưa chìa khóa xe sang đây."

Cô ta giơ tay lên, ném chìa khóa sang.

"Còn một chiếc nữa."

Sắc mặt Đường Khả khó coi từ trong túi xách lấy ra một chiếc chìa khóa khác.

"Lưu Giản," Cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh Tô Lương Mạt, "sòng bài này của anh chắc sẽ không gian lận nhỉ?"

"Khuyên cô một câu, không chơi nổi đừng chơi, nói lời như vậy cũng không sợ bị người khác chê cười, vậy những thứ cô thắng lúc trước đều là gian lận mà được nhỉ?"

Đường Khả bị anh mắng đến nghẹn cổ, Tô Lương Mạt đem chìa khóa xe trả cho Lưu Giản, "Còn muốn tiếp tục không?"

Dựa vào tính khí không chịu thua của Đường Khả, đương nhiên sẽ không bỏ qua, "Đã nói hai ván, tôi sợ cô không có khả năng?"

"Chỉ dựa vào đoán xúc xắc tranh thắng thua hình như hơi qua loa sơ sài, muốn chơi thì chơi trò khác đi." Chiêm Đông Kình ngồi dậy một tay tùy ý ôm eo Đường Khả, đôi mắt như có ý cười nhìn Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư có ý kiến gì không?"

Hay cho một tiếng "Tô tiểu thư"!

Đường Khả cười nói tự nhiên, "Đúng vậy, cách chơi không có kỹ thuật như vậy thật là nhàm chán."

Lưu Giản có chút lo lắng, tiến đến bên tai Tô Lương Mạt, "Biết chơi trò khác không?"

Câu hỏi của hai người đàn ông, Tô Lương Mạt mắt điếc tai ngơ, cô chỉ đưa mắt nhìn váy áo trên người Đường Khả, "Hiện tại thẻ bài của tôi và cô giống nhau, nếu ai thua, cởi sạch quần áo đi ra ngoài."

"Không được," Lúc này Chiêm Đông Kình ra mặt ngăn cản, "như vậy thì ra cái gì?"

"Đông Kình, em không sao, em nhất định sẽ thắng." Đường Khả dựa vào hắn, hai tay ôm lấy cổ Chiêm Đông Kình.

Người đàn ông vẫn như cũ không đồng ý, "Tôi nói không được là không được."

Tô Lương Mạt cũng không có nói chen vào, giống như nhìn thấy chính mình hai năm trước cũng thường xuyên làm động tác này, Chiêm Đông Kình không đồng ý, đơn giản là sợ Đường Khả thua quá thảm, Lưu Giản cũng cảm thấy như vậy không ổn, "Lương Mạt, đừng như vậy."

Tô Lương Mạt hoàn toàn không nghe lọt lời nói của Lưu Giản, Chiêm Đông Kình để bọn họ thay đổi cách chơi, cũng là vì Đường Khả, nhìn khắp cả bàn, cũng chỉ có Chiêm Đông Kình biết rõ cô dựa vào cái gì mà thắng, nho nhỏ thú liếc nhanh có thể nhìn thấy xúc xắc bao nhiêu điểm, nhưng chơi trò khác, nó dù sao cũng chỉ là đứa trẻ con, hơn nữa Tô Lương Mạt vốn không tinh thông bài nghệ, phối hợp như vậy rất có thể xảy ra sai sót.

Cô đã tê dại đến mức sớm không biết đau đớn, ý nghĩ của Chiêm Đông Kình như vậy rất bình thường, hắn có khi nào vì cô mà suy nghĩ một phân một chút chứ?

Đường Khả không lay chuyển được Chiêm Đông Kình, chỉ có thể hướng Tô Lương Mạt nói, "Hôm nay tôi bỏ qua cho cô, nếu cô thua, cởi hết chỉ còn đồ lót đi ra ngoài là được."

Tô Lương Mạt gật đầu, "Chơi cái gì?"

"Xì phé."

"Được."

Đường Khả nhìn chiếu bạc, "Tôi muốn để Hoắc lão gia tử chia bài được không?"

Lão gia tử cười đáp, "Cô vẫn còn hoài nghi lão Nhị gian lận, ta đương nhiên không vấn đề."

Hoắc lão gia tử đứng dậy, hàng lông mi dày đậm của Tô Lương Mạt vụt sáng, cô đưa tay cầm lấy hai lá bài, một lá đè xuống phía dưới, một lá bày ra ngoài, là lá K đỏ.

Trong tay Đường Khả, là một lá bài A đen.

Cô gõ gõ mặt bàn ra hiệu Hoắc lão giat tử chia bài lần nữa.

Tô Lương Mạt trong tay nhận thêm một lá số mười đỏ, mà Đường Khả mở bài, lại là một lá A đen.

Đầu lông mày Lưu Giản nhăn lại, hắn tiến đến bên cạnh Tô Lương Mạt, vô luận thế nào, phần thắng đều nằm bên Đường Khả.

Đường Khả phủi tay, "Xem ra hôm nay vận khí của tôi thật sự rất tốt, Tô Lương Mạt, cô theo hay không theo?"

"Tôi còn có lựa chọn rút lui sao?"

"Có a, cô bây giờ nhận thua, chỉ cần cởi áo ngoài tôi liền để cô đi, thế nào?" Đường Khả duỗi ngón tay, ngắm nghía móng tay vừa mới vẽ xong.

Tô Lương Mạt trên mặt không bày ra chút hoảng loạn nào, cô nhìn hướng Hoắc lão gia tử, "Ngài tiếp tục chia bài đi."

Lúc lá bài thứ tư được phát ra, mọi người lại kinh hô một phen.

Đường Khả cười cười vung lá bài, "Lại là A đen."

Mà Tô Lương Mạt bên này, là Q đỏ.

An ủi đáng giá duy nhất, chính là màu sắc và hoa văn giống nhau.

Gân xanh trên trán Lưu Giản cơ hồ nổi lên, hắn đưa tay vỗ trán, "Lương Mạt, chúng ta nhận thua, anh đưa tiền cho cô ta gấp đôi."

Những lời này rơi vào tai Đường Khả, "Nhận thua đi, thế nào, lẽ nào cô còn muốn tìm "dãy bài cùng hoa" hay sao?"

Tô Lương Mạt nhìn nhìn bài trên mặt bàn, màu sắc và hoa văn của bài đen giá trị hơn bài đỏ, một ván này nếu như không phải là "dãy bài cùng hoa", thì cô khẳng định quân lính tan rã.

Ánh mắt cô hướng về nơi nào đó, Đường Khả đắc ý hất cằm lên, "Tôi 99, có thể thắng cô, nhận thua không?"

Lưu Giản đưa tay ôm bả vai cô, Chiêm Đông Kình thấy Tô Lương Mạt cũng không động đậy, hắn đối với ván bài nãy cũng vô cùng hứng thú, cô cho dù có quỷ nhãn, chẳng lẽ vận khí còn có thể tốt đến mức thực có "dãy bài cùng hoa"?!

Sắc mặt Tô Lương Mạt trấn định như cũ, rất nhiều người xem náo nhiệt cũng rối rít yên lặng theo dõi diễn biến.

Hàn Tăng tiến đến bên tai Tống Các, "Cậu đánh cược ai sẽ thắng?"

"Mắt cậu mù rồi, xem không hiểu à?"

"Cậu nhìn thấy ánh mắt Tô Lương Mạt chưa? Giống như tình thế bắt buộc."

Tống Các giương mắt lên nhìn, hai năm không gặp, trầm ổn cùng đại khí của Tô Lương Mạt làm hắn thấy giật mình, "Tình thế bắt buộc thì sao? Cô ta còn có bảnh lĩnh thông thiên không chừng?"

Hàn Tăng cười thầm, "Nói không chừng."

Tô Lương Mạt nhìn bài trước mặt Đường Khả, tay cô chống cằm, giống như suy nghĩ sâu xa, tim của Lưu Giản đập thình thịch vang lên gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Tô Lương Mạt nhìn hắn, "Làm sao lại đập thành như vậy?"

"Bên trong em có mặc nội y không? Có cần đợi lát nữa anh cởi thay em."

Tô Lương Mạt nhìn thấy chân thành cùng ân cần nơi đáy mắt người đàn ông, cô quay đầu, "Tôi đặt hy vọng lên lá bài cuối cùng."

Đường Khả hướng móng tay thổi thổi, hai mắt được tô vẽ kỹ càng sặc sỡ quét về phía Hoắc lão gia tử, "Lão gia tử, mời ngài."

Bài bị đẩy đển trước mặt hai người.

Tô Lương Mạt còn chưa chưa mở bài, Đường Khả vừa nhìn, bật cười vỗ mạnh lên bàn, ngay sau đó đem là bài vừa mở đưa ra, bốn cây A đen hình chữ thập vuông ngay ngắn.

"Thắng rồi." Bên cạnh có người nói.

"Chưa chắc, nói không chừng đối phương thật sự là "dãy bài cùng hoa"."

Đường Khả dứng dậy, hai tay chống hai bên, đắc ý trên mặt không giấu kín được, "Tô Lương Mạt, không dám lật bài rồi? Tôi cho cô biết, bây giờ hối hận muộn rồi."

Lưu Giản vươn tay, muốn mở bài ra.

Tô Lương Mạt đè mu bàn tay anh lại, mắt Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm động tác của hai người, Lưu Giản trở tay đem đầu ngón tay Tô Lương Mạt vây giữa lòng bàn tay.

Đường Khả hùng hổ dọa người, "Đừng làm bộ như vậy, muốn dựa vào đàn ông vi ước sao? Lời cô nói vừa rồi nhiều người chứng kiến như vậy."

Tô Lương Mạt rút tay về, cô từ từ đứng lên, thiết kế của bộ váy liền thân kéo thân hình của cô ra thật dài, cô vươn tay, trên cánh tay lộ ra một vệt máu bầm, Tô Lương Mạt thu lại hai lá bài cầm trong tay, đột nhiên vung về phía gương mặt Đường Khả ném xuống.

Động tác của cô vừa nhanh vửa dứt khoát, đến khi trên mặt cảm giác thấy đau đớn, Đường Khả cũng không có phản ứng gì, Tô Lương Mạt thuận tay nhặt lên ba lá bài khác, khóe miệng cô thoáng chứa ý cười, lưu quang trong mắt kéo thành một dải lóng lánh, hai tay cô chống lên mặt bàn, "Tôi chỉ hỏi cô một câu, "dãy bài cùng hoa" có phải lớn hơn "tứ điều" không?"

Đường Khả sờ chỗ mặt nóng lên, cô ta khó tin nhìn lên mặt bàn. "Không thể nào!"

Hai tay cô ta sờ soạng lung tung đem mấy lá bài xếp lại một chỗ, cũng làm cho những người xung quanh nhìn thấy rõ ràng, quả nhiên là "dãy bài cùng hoa".

Nụ cười bên miệng Tô Lương Mạt càng phát ra tùy ý, "Thế nào, nhìn rõ ràng chưa?"

Đường Khả thẹn quá hóa giận, đưa tay chỉ về phía cô, "Lá bài cuối cùng phát ra cô đến nhìn cũng không nhìn, cô dựa vào cái gì mà biết là "dãy bài cùng hoa"?"

"Tôi không có nhìn, nhưng tôi chính là biết rõ, cô hoài nghi sòng bài của Lưu Giản tôi không có gì để nói, nhưng ván bài này là đích thân Hoắc lão gia tử rửa tay, cô còn có điều gì đáng nghi ngờ nữa?" Khẩu khí Tô Lương Mạt lạnh lẽo dứt khoát, nương theo âm thanh đối thoại nặng nề nện trong sòng bài, Lưu Giản thở ra một hơi, bị dọa đến sợ chết rồi.

Sắc mặt Đường Khả xám trắng, Hoắc lão gia tử ngồi lại, "Ta cũng không thiên vị bất kỳ kẻ nào."

Cô ta nhất định không phục, níu lấy cánh tay Chiêm Đông Kình, "Ở đây chắc chắn là có chuyện mờ ám, em không tin."

Lưu Giản bắt chước bộ dạng lúc trước của Đường Khả, hắn ném chìa khóa trong tay, "Tình nguyện nhận thua, cởi đi, xem xem bên trong có mặc nội y hay không?"

Đường Khả cắn chặt răng, "Tôi còn muốn đánh cược."

"Cô trước tiên thực hiện việc cô còn nợ rồi hãy nói." Tô Lương Mạt ngồi trở lại bên cạnh Lưu Giản.

Mấy cặp mắt xem kịch vui đều nhảy về phía Đường Khả, cô ta chỉ có thể cầu xin Chiêm Đông Kình giúp đỡ, "Đông Kình, em muốn đánh cược lại lần nữa."

"Cô hỏi thử người ta có theo hay không."

Đường Khả cứng đờ tại chỗ.

Tô Lương Mạt buồn chán cầm lấy ly nước, "Cô muốn chơi liền hầu cô chơi thỏa thích, dù sao ngày sòng bài mở cửa cũng không tính toán chuyện hơn thua. Một ngàn vạn đổi lấy váy áo trên người cô có đáng giá không? Nhưng tôi trước đó đã nói rồi, mười ván nữa nếu cô không thắng được trở lại, tiền để lại đây, quần áo cũng để lại đây."

Ánh mắt của cô cùng Đường Khả đều hướng sang Chiêm Đông Kình.

Tô Lương Mạt nhìn thấy Chiêm Đông Kình gật gật đầu.

Bàn tay nắm chặt mép váy khẩn trương thả lỏng, Đường Khả ngồi yên lại chỗ cũ, Chiêm Đông Kình ra hiệu cho Hàn Tăng mở chi phiếu.

Tống Các đứng dậy, vòng qua chiếu bạc đưa chi phiếu đến tay Tô Lương Mạt, "Tô tiểu thư, mời."

Tô Lương Mạt nhìn cũng không thèm nhìn, "Bắt đầu đi."

Cô chính là muốn Đường Khả thua, mà lại là thua thảm hại.

Liên tục mấy ván, ngươi chung quanh không thể không tin Tô Lương Mạt thắng liêp tiếp tuyệt đối không phải nhờ vận khí, khuôn mặt cô thanh lệ, nếu không phải được trang điểm kỹ càng, nói cô là sinh viên mới tốt nghiệp đại học tất sẽ có nguời tin. Cô cầm bài không sốt ruột như Đường Khả, thần khí nhàn nhã ổn định mà lại cổ từ trầm tĩnh.

Tay Đường Khả dần run lên, từng ván từng ván thẻ bài càng giảm xuống, thua càng lúc càng nhiều.

Cô ta lén nhìn người đàn ông bên cạnh, Chiêm Đông Kình chỉ chăm chú nhìn bài của cô ta, không có biểu cảm dư thừa.

Lưu Giản ngồi bên cạnh nói giỡn, "Kình thiếu, để anh tốn kém rồi, tiền thẻ bài thua đêm nay đều dựa vào anh thu hồi lại hết, sau này đến chơi nhiều một chút."

Chiêm Đông Kình khẽ cười, cũng không lên tiếng.

Chơi đến ván cuối cùng, trên mặt Đường Khả toàn là mồ hôi.

Tô Lương Mạt uống ngụm nước, ánh mắt xuyên qua ly thủy tinh trong suốt chú ý cử động của Đường Khả, khóe miệng cô dính chút nước óng ánh, Tô Lương Mạt ném cái ly trong tay một cái, tay phải đem toàn bộ thẻ bài đẩy lên, "Lần mở bài cuối cùng rồi, cô có theo hay không?"

Đường Khả cắn răng, cô ta cũng không tin Tô Lương Mạt vận khí tốt như vậy!

"Xì phé."

Tô Lương Mạt nhận được lá bài tẩy trong tay, tiếng ồn ào truyền đi, khí thế lạnh lẽ thấu xương này đúng là không ai ngăn được! Cô ngồi thoải mái tựa vào ghế, cái cằm giương cao tràn ra ý cười khiêu khích, ánh mắt Đường Khả đụng vào lá bài giác, sau khi nhìn rõ lá bài tẩy, khí lực toàn thân cô ta giống như bị rút tận ngồi vô lực ở đó.

Người trên bàn sợ đến ngây người, Tống Các nhíu mày, nhìn Chiêm Đông Kình phía bên này.

Trong tay Tô Lương Mạt một đống thẻ bài lớn, rốt cuộc là quy đổi ra bao nhiêu tiền cô không biết chính xác, cô lúc này chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng, tích tụ lâu dài trong lòng cuối cùng cũng mượn lần náy tán đi chút ít. Ánh mắt mọi người nhìn về phía cô có chút khó tin cùng tán thành, Tô Lương Mạt bỏ qua vẻ phức tạp lòng vòng trong mắt Chiêm Đông Kình, cô đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu một ngàn vạn đưa cho Lưu Giản, "Đem số thẻ bài này đổi ra tiền, xem xem đêm nay em thắng được bao nhiêu?"

Máu toàn thân Lưu Giản đều sôi trào, sắc mặt Đường Khả thoắt xanh thoắt trắng, Tô Lương Mạt kéo dài con ngươi trầm tĩnh cỡ nào mị hoặc cùng sặc sỡ, cô đột nhiên duỗi một ngón tay, chỉ vào Đường Khả, "Còn có cái váy trị giá một ngàn vạn kia, cô phải nhớ để lại đó cho tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status