Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 117: Ít Nhất Đừng Đề Tôi Biết



Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ví dụ như sau khi em bị sảy thai em đã phát cáu với anh ta, lời không nên nói em cũng nói ra hết, còn cho cả thế giới biết em đã cắm sừng anh ta, anh ta cũng chẳng tính toán, còn nhiều điều khác nữa, em nghĩ anh ta thực sự không đến nỗi tệ. Thẩm Giới, em thực sự ổn. Em khổ cũng chỉ vì em cảm thấy mình là con gái của tội nhân, em mắc nợ Mục gia. Thực tế, Mục Đình Sâm có thể cho em tất cả những thứ vật chát, anh ta cũng là kiểu em thích. Giữa chúng em không chỉ có hận thù mà còn có hơn mười năm nương tựa lẫn nhau. Loại quan hệ đó đã vượt qua tình yêu từ lâu. Chúng em là người thân, cũng không quá mức gay go.”

Rốt cuộc, ánh sáng trong mắt Thảm Giới cũng ảm đạm theo lời cô: “Thật không? Vậy thì tốt quá… Nếu thực sự như lời em nói, vậy thì rất tốt. Chỉ là… anh hy vọng tình cảm em dành cho anh ta, sẽ không bị phụ lòng.”

Lúc này cô không thể ở lại được nữa: “Ừm… Em phải về rồi, anh lo dưỡng sức cho khỏe nhé.” Thẩm Giới gật đầu: “Được…”

Khi cô bước tới cửa, Thẩm Giới đột nhiên gọi cô lại: “Tiểu Ngôn…!”

Cô dừng chân, không quay đầu lại, nước mắt nín nhịn nãy giờ cũng tràn ra khóe mi.

“Hãy nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, anh và Dao Dao vẫn luôn ở đó. Nếu thật sự có một ngày như vậy, Mục Đình Sâm khiến em thát vọng, em vẫn còn có… bọn anh.”

Cô hoảng loạn gật đầu rồi gần như chạy khỏi bệnh viện. Công ty cách bệnh viện Trung Tâm hơi xa, mặc dù đã tính toán kỹ thời gian lộ trình nhưng cô vẫn quên mắt giờ cao điểm bắt taxi không dễ, lúc cô trở về Mục trạch thì đã muộn hơn một hơn một tiếng rồi, Mục Đình Sâm đã về đến nhà từ lâu. Lúc này anh đang ngồi trò chuyện cùng Mạc Ninh trong phòng khách, khi nhìn thấy Mạc Ninh, cô chọt nhớ ra mình đã quên mát điều gì…

Mạc Ninh nhìn cô nói: “Ôn Ngôn, không phải đã nói đợi cô tan làm rồi sẽ cùng tôi đi dạo phố sao? Sao người trong công ty lại bảo cô tan làm sớm hơn nửa tiếng rồi? Tôi nghĩ cô không thoải mái nên về sớm, khi tôi về nhà tìm cô, cô cũng không ở đây, cô đi đâu vậy? Đúng rồi, chúng tôi ăn xong rồi, cô ăn ở ngoài rồi nhỉ? Lần sau, dù cô có về ăn hay không cũng nên gọi điện thoại thì tốt hơn ấy.” Mục Đình Sâm không có phản ứng gì, thậm chí anh không nhìn cô.

Ôn Ngôn cúi đầu đi lên lầu: “Ăn rồi, tôi đi ra ngoài có chuyện, quên nói với cô. Tôi không có thông tin liên lạc của cô. Xin lỗi nhé, lần sau tôi mời cô đi an.

Thấy cô tâm trạng không tốt, Mạc Ninh không nhịn được bắt đầu hỏi dò “Cô sao vậy? Sao lại ủ rũ thế? Cô tan làm sớm để làm gì vậy?”

Ôn Ngôn cảm thấy có ánh mắt thiêu đốt rơi vào trên người mình, không khỏi nhìn về phía Mục Đình Sâm, hai mắt chạm nhau, cô không khỏi nói thật với Mạc Ninh: “Tôi đến bệnh viện thăm bạn, anh ấy bị tai nạn gãy chân, không tính là quá nghiêm trọng. Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đây.”

Khi cô đi đến bậc cầu thang, trong phòng khách vang lên tiếng cóc vỡ, cô hít một hơi thật sâu, mặc kệ, trở về phòng đóng cửa lại.

Cô lười xuống phòng tắm dưới lầu tắm rửa nên trực tiếp dùng phòng tắm trong phòng, đột nhiên phát hiện Mục Đình Sâm không biết khi nào trở về phòng, anh đang ngồi ở trên ghế dựa trước cửa sổ sát đất. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, cô biết anh lại tức giận, không nhịn được nói: “Tôi thay anh đi gặp anh ấy, sau này anh đừng làm loại chuyện này nữa. Tôi không còn dính dáng với anh ấy nữa, cảm ơn anh ban tặng, sau này tình bạn của tôi với Thẩm Giới cũng không tiếp tục nữa, anh cũng đừng chĩa vào anh ấy nữa, cũng đừng chĩa vào Thẩm gia.”



Khóe môi Mục Đình Sâm nhéch lên tia trào phúng: “Ha, tình bạn? Bạn bè có thể tùy tiện ngủ cùng nhau sao?”

Hô hấp của cô như ngừng lại: “Mong anh đừng nói chuyện như thế này, dù thế nào cũng đều là quá khứ cả rời, không nhất thiết phải níu lây không buông như vậy. Tôi không ngại việc anh ngủ với Khương Nghiên Nghiên.”

Anh cười gần: “Ha ha… sao cô biết tôi ngủ với cô ta? Cô ngủ với Thẩm Giới, ai ai cũng biết! Nếu tôi níu không buông cô sớm đã không thấy cậu ta nữa rồi, cũng bởi vì thế mà cô mới có cơ hội đến bệnh viện gặp cậu ta, hiểu chưa? Huồng hồ dù tôi lên giường với ai, cô cũng phớt lờ, nói gì là để ý?” Phót lờ, để ý?

Ôn Ngôn cần thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, cũng tự hỏi mình rốt cuộc có để ý hay không. Khi cô nghe thấy âm thanh mờ ám của của anh và Khương Nghiên Nghiên trong khách sạn, cô đã chạy trồi chết nhỉ? Trái tim cô trống rỗng, tâm trạng không thể giải thích được dao động trong một thời gian dài, đến cùng là cô có để ý không?

Cô không yêu anh, nhưng phản bội là phản bội, không ai có thể dung thứ cho chuyện như vậy, anh cũng vậy, cô cũng thề.

“Chuyện năm đó là hiểu lầm, anh tin hay không thì tùy.” Giọng điệu của cô nhàn nhạt yếu ớt, rõ ràng là lần đầu tiên cô giao cho anh, anh không cảm nhận được sao? Anh sẽ không chỉ có mỗi mình người phụ nữ là Khương Nghiên Nghiên nhỉ? Người đàn ông đã duyệt qua vô số phụ nữ, sao có thể không cảm giác ra?

“Đúng! Hiểu làm! Người nằm trên giường Thẩm Giới không phải là cô sao? Ngày hôm sau cô không phải mặc đồ của anh ta về nhà sao? Còn muốn hiểu lầm thế nào? Chẳng lẽ cô muốn nói với tôi hai người cởi đồ rồi nằm một chỗ không làm gì hết ư?” Anh gầm lên, đứng dậy đạp ngã chiếc bàn nhỏ ở cạnh, bộ ấm trà cùng sách trên bàn đều rơi xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ.

Ôn Ngôn đứng ở nơi đó, thân thể cứng đờ, môi mắấp máy, không nói gì. Anh chặn hết lời cô muốn nói, nếu cô thật sự nói lúc đó cô và Thẩm Giới chỉ nằm trên cùng một giường đề ngủ, tuy họ cởi quần áo ra nhưng không làm gì cả, đó mới là trò đùa.

Tháy cô im lặng, lửa giận trong mắt anh càng đậm: “Không nói được nữa sao? Không có gì để nói đúng không? Để cho tôi không phát hiện cô đến bệnh viện tìm cậu ta, còn cố ý tan làm sớm hơn nửa tiếng, thủ đoạn của cô có thể thông minh chút không? Chí ít cũng đừng để tôi biết!”

Cô cắn chặt môi mình đến nỗi gần như bật máu, trong lòng hệt như có cây đỉnh cắm vào tim, rồi anh mạnh mẽ giẫm lên cây định đó, khiến nó cắm càng thêm sâu, đau đớn đến nỗi cô gần như lạc cả hơi thở.

“Tôi cũng không muốn lén lút, tôi sớm biết anh sẽ nổi nóng với tôi… một đời còn dài, anh có đủ thời gian đề từ từ tra tần tôi, đừng vì loại chuyện này mà làm khó dễ với tôi, điều này khiến người ta không thể nào hiểu nồi. Anh có thể bới lông tìm vết ở các loại chuyện khác, đi đào vết ở loại chuyện này, giữa chúng ta mà nói, rất không phù hợp. Anh cũng không phải để ý chuyện này, mà chỉ là muốn tìm ra sơ hở của tôi thôi phải không? Cô không thể lý giải được vì sao anh lại nổi nóng.

“Không thể nào hiểu nổi? Giữa chúng ta? Vậy cô nghĩ chúng ta nên như thế nào?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh, anh cũng trả thù tôi mà thôi, không cần phải mang theo tình cảm vào làm. Dù rằng với tôi mà nói, anh là người thân duy nhất, dù anh có quá đáng thế nào, lòng tốt của anh, sự nuôi dưỡng hơn mười năm ấy, và mái nhà anh cho, tôi vĩnh viễn nhớ kỹ.” Cô thẳng thắn nói ra quan hệ bọn họ, nhưng không ngờ lời của bản thân đã hoàn toàn chọc giận anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status