Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 225: Con Riêng



Chương 225: Con Riêng

Ôn Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao đâu, do dì không biết rõ tình hình. Cháu không thể sinh con bởi vì sảy thai hai lần nên không thể có con được „ nữa.

Hạ Lam trừng Kính Thiếu Khanh một cái, mắng: “Sao con không nói sớm, làm hại mẹ nói những lời không nên nói. Đình Sâm, Tiểu Ngôn, thật xin lỗi, không sao đâu, hai cháu vẫn còn trẻ, chăm sóc cho bản thân thật tốt, để tâm trạng thật thoải mái, rồi mọi điều tốt đẹp sẽ „ đến.

Mãi cho đến khi các món ăn dần được dọn ra, bầu không khí mới dịu đi đôi chút. Trước đó, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đã ăn lưng bụng nên họ cũng không đói lắm, cả hai cũng không quá thích loại tình cảnh này, ánh mặt chạm nhau, ăn ý cùng đi WC.

Trong nhà vệ sinh, Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm: “Mình sắp phát điên lên rồi, mẹ mình diễn giỏi thật đấy. Rõ ràng bà ấy chơi đùa mình đến chết mà hét lần này đến lần khác nói với người ngoài là bà cảm thấy đau lòng vì tớ phải vất vả kiếm tiền. Thật là buồn cười!” Ôn Ngôn an ủi: “Không sao đâu, giữ mặt mũi trước mặt người ngoài cũng rất cần thiết mà, cậu đừng tức giận nữa, dạo đi ra ngoài ăn cơm thì ăn cơm như thường là được, cứ mặc kệ bọn họ là được mà.” Trần Mộng Dao đột nhiên đổi chủ đè: “Tiểu Ngôn, mẹ của Kính Thiếu Khanh rất tốt, lúc nãy bà ấy không có ý, người không biết đều không có tội, cậu đừng trách bà ấy.” Ôn Ngôn lắc đầu: “Không sao, mình biết, thật sự không sao đâu. Mình không yếu ớt như vậy, sóng to gió lớn như thế nào cũng không thể quật ngã được mình, sao tớ có thể buồn vì chuyện này được? Được rồi, lấy lại tinh thần rồi thì đi ra ăn cơm thôi! Mình biết khẩu vị của cậu, cậu khẳng định còn Chưa ăn no, đi thôi!” Trần Mộng Dao vỗ vỗ vào mặt của mình: “Được rồi, vui lên đi Trần Mộng Dao, mày có thể làm được!” Sau đó, hai người tay trong tay từ nhà vệ sinh ra, vừa rồi Trần Mộng Dao khí thế như vậy đột nhiên sụp đỗ bởi vì cô nhìn thấy Triển Trì và nhóm bạn của anh ta từ trong phòng riêng đi ral Cô Chưa kịp phản ứng thì đã có người nhìn thấy cô, đồng thời nhắc nhở Triển Trì: “Bạn gái của cậu ở kia kìa! Không làm phiền hai người, chúng mình đi trước „ đây. Triển Trì cười cười với Trần Mộng Dao, vẫy tay tạm biệt mấy người kia. Trần Mộng Dao đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, không dám nhìn về phía đám người Kính Thiếu Khanh, lúc này không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ.

Khi Triển Trì đến gần cô, Ôn Ngôn ngăn ở trước mặt cô nói: “Triển Trì, bạn của anh đều đi hết rồi, sao anh còn Chưa đi? Tôi cùng Dao Dao vẫn Chưa ăn xong.” Triển Trì liếc nhìn về phía bàn của Kính Thiếu Khanh, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mục Đình Sâm, anh ta nhếch miệng mỉm cười: “Vậy thì anh đi trước. Dao Dao, tối nay liên lạc với em sau.” Nhìn thấy Triển Trì đi xa, Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cô khẩn trương đến mức toàn thân đều run rẫy, còn có cách xưng hô của Trần Trì với cô vừa rồi là thế nào, lúc nãy không có người ngoài, tại sao anh ta lại xưng hô thân mật với cô như vậy? Đây thực sự là muốn trêu chọc cô sao? Sau khi trở lại chỗ ngồi, Giang Linh vụng trộm véo cô một cái, đây là để cảnh cáo cô không được có bắt kỳ liên hệ nào vào Triển Trì, rất rõ ràng Kính Thiếu Khanh trước mắt này là người đáng năm bắt hơn.

Trần Mộng Dao chịu đựng đau, không phát ra âm thanh, những lo lắng, sợ hãi ngày hôm nay mà cô phải chịu nhiều hơn trong quá khứ cộng lại.

“Dao Dao, người thanh niên vửa rồi là bạn của cháu sao?” Hạ Lam hỏi.

“Không… cháu…” Bời vì quá khẩn trương nên Trần Mộng Dao nói lắp ba lắp bắp.



“Là bạn học từ thời đại học của chúng cháu, cũng là niên trưởng của Đình Sâm và chúng cháu, Đình Sâm cũng tốt nghiệp Đại học Nam Kinh mà. Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp anh ấy ăn cơm ở đây nên chúng con nói chuyện vài câu. Nhà hàng của Thiếu Khanh thực sự không tệ, cháu muốn đến ăn cơm còn phải đặt chỗ từ trước đó!” Ôn Ngôn bình tĩnh đưa ra lời giải thích hoàn hảo, nhân tiện kéo Mục Đình Sâm xuống nước, vì vậy lý do càng có vẻ tự nhiên hơn.

Mục Đình Sâm mím môi không nói còn Kính Thiếu Khanh cũng không chọc thủng. Tình tiết trôi qua nhanh chóng, thời gian còn lại của bữa ăn diễn ra khá hài hòa, Giang Linh coi như cũng có chừng mực, không khiến Trần Mộng Dao quá căng thẳng.

Sau bữa ăn, vừa ra khỏi nhà hàng, Mục Đình Sâm nói trước: “Cháu và Ngôn Ngôn đi về trước.” Ôn Ngôn khẽ nhíu mày, cô vừa cơm nước xong xuôi, còn đang muốn đi dạo xung quanh một chút, trở về sẽ rất nhàm chán, tại sao anh lại tự tiện chủ trương như vậy? Còn Giang Linh thì nóng lòng muốn đi mua sắm vì vậy nói: “Được TỒi, hai người cứ thong thả, hôm khác lại tụ „ họp.

Kính Thiếu Khanh nở nụ cười bắt đắc dĩ với Mục Đình Sâm. Tối nay, anh nhất định phải đi cùng hai bà mẹ đi mua sắm, mặc dù đây là việc mà anh không thích nhất nhưng quả thực không có cách nào tránh được. Tất nhiên, Trần Mộng Dao cũng không thể trốn được.

Trên đường trở về, Ôn Ngôn ngồi ở ghế sau còn Mục Đình Sâm thì lái xe. Nếu là trước đay, cô tuyệt đối không dám coi anh là tái xế nhưng bây giờ chỉ cần có thể tránh tới gần anh quá mức thì cô không có ky bắt cứ điều gì, đúng với câu “vò mẻ không sợ sứt”.

“Em định làm như thế này với tôi đến khi nào?” Mục Đình Sâm đột ngột lên tiếng.

Ôn Ngôn nhìn phong cảnh lướt qua bên cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Như thế này? Như thế này không tốt sao? Anh không muốn ly hôn, tôi cũng không còn cách nào khác, vậy thì đành làm thế này để sống dễ chịu hơn mà thôi.” Anh dừng lại hai giây, sau đó đột ngột chuyển đề tài: “Về sau, em cách xa Triển Trì một chút, tuyệt đối không được tiếp xúc với cậu ta.” Cô xem thường nói: “Hết Thẩm Giới lại đến Triển Trì cũng không được? Triển Trì là bạn trai cũ của Dao Dao, tôi cũng không có ý nghĩ đó vì vậy anh cứ yên tâm.

Anh không muốn những điều bản thỉu đó áp đặt cho cô, nhưng anh sợ cô cố tình chống đối mà làm trái với lời của anh, tên Triển Trì đó cái gì cũng có thể làm được mà anh không muốn mạo hiển vì vậy anh nói: “Không phải như em nghĩ đâu, cậu ta là con riêng của Mục gia.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status