Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 934: Không Đến Lượt Người Ngoài Làm Chủ.



Chương 934: Không Đến Lượt Người Ngoài Làm Chủ.

Chưa từng sinh? Ôn Ngôn hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, cái tuổi này còn chưa từng sinh, vậy khẳng định là có vấn đề, đối với phụ nữ mà nói hẳn là tiếc nuối đau xót cả đời, cô không nên lấy ra nói, làm An Tuyết Ly khó xử: “Xin lỗi, dì nhỏ, cháu không biết tình hình… coi như: cháu chưa hỏi đi.”

An Tuyết Ly điềm nhiên như không có việc gì ăn cơm: “Không sao, chỉ là chính tôi không muốn sinh mà thôi, không phải là không thể sinh, hiện tại một mình một người, rất tốt.”

Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, còn may An Tuyết Ly không phải do nguyên nhân cơ thể sinh không được, nếu không thì là cô đâm đầu vào họng súng rồi.

Ăn cơm xong, An Tuyết Ly đem Tiểu Đoàn Tử mang đi ra ngoài chơi, ban đầu An Tuyết Ly muốn gọi Mục Đình Sâm cùng đi, không biết vì cái gì, từ trước đến nay Mục Đình Sâm đối An Tuyết Ly có cầu có cứng hôm nay cự tuyệt khác thường. Sau khi An Tuyết Ly và Tiểu Đoàn Tử đi, .

Mục Đình Sâm liền đến thư phòng, hôm nay anh không có bận bịu chuyện của công ty, mà kiểm tra những đồ cũ .

trong thư phòng, chỉ có tắm ảnh cưới kia của bố mẹ anh l: bị vất đi, bố mẹ anh để lại không nhiều ảnh chụp.

Ôn Ngôn ngâm chén hồng trà nhìn anh: “Sao thế? Đau lòng sao? Đó là ảnh chụp bình thường anh không nỡ đụng, thận trọng giữ gìn, không ngờ tới dì nhỏ vừa tới đã hủy mắt của anh, anh còn không dám nói cái gì.”

Thần sắc Mục Đình Sâm có chút không được tự nhiên: *Nói cái gì đó? Anh giữ lại ảnh chụp kia, là bởi vì trên tắm ảnh có mẹ anh, không liên quan đến bó anh, ông ấy không xứng để anh nhớ. truyện của dì nhỏ mặc dù dì không nói, nhưng…anh vẫn tra được một vài thứ. Đêm trước khi dì về nước, chồng dì vì bệnh đột nhiên tử vong, bọn họ không có bắt kỳ người con nào, chồng dì vẫn còn có chút vốn liếng, xem như phú thương nơi đó, thế nhưng người vừa chết dì liền lập tức về nước, cắt đứt hét thầy liên lạc với người bên đó, dựa theo thời gian này suy tính, dì đến di sản cũng không kịp kế thừa, hoặc là nói dì căn bản không thèm, chỉ là vì trở về.”

Ôn Ngôn nghe không hiểu: “Có ý gì? Chẳng lẽ trong nước có đồ vật gì hoặc là có người nào là đáng giá để dì vứt hết tất cả mà về sao? Thế nhưng sau khi trở về dì chỉ xoay quanh anh, cũng không thấy dì làm gì khác. Nói là dì trở về vì anh cũng quá khoa trương đi? Anh chỉ là cháu, tám trăm năm không liên hệ, quan hệ cũng nên nhạt không nủi, không đến mức là vì anh. Cũng có thể là… là bởi vì một ít chấp niệm đi, không chừng là có mâu thuẫn không tan gì với mẹ anh, coi như bố mẹ anh không tại thế, dì vẫn là muốn trở lại thăm một chút. Đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Mục Đình Sâm phảng phất có chỗ nào nào từ đầu đến .

cuối nghĩ mãi mà không rõ, có chút bực bội: “Anh hỏi cái gì – dì cũng không chịu nói, anh cũng chỉ có thể tự mình đi thăm dò, ngoại trừ dấu vét dì để lại bên nước ngoài, anh .

cũng tra không được cái gì khác. Nếu dì và bó mẹ anh thật .

sự có cái khúc mắc gì, dì không nói, anh cũng không có khả năng biết. Còn nhớ rõ khi còn bé dì tới trường học nhìn anh, anh mơ: hồ nhớ kỹ dì đã nói với anh, không nên nói chuyện anh đã gặp dì cho mẹ biết. Anh cũng không biết vì cái gì, hiện tại nhớ tới, vẫn cảm thầy kỳ lạ.”

Ôn Ngôn không dám suy nghĩ lung tung, chỉ nói: “Có thể là khi đó quan hệ của dì và mẹ anh không tốt, nghiêm trọng mức đến hai người không thể đụng vào mặt, nhưng là dì nhỏ lại yêu thương anh, cho nên vụng trộm đi thăm anh?

Chỉ có thể giải thích như vậy. Được rồi, nếu anh muốn biết mọi thứ liên quan, vậy thì chờ về sau chậm rãi hỏi, hiện tại dì không chịu nói cũng không có cách nào. Em đi tắm, anh đừng nghĩ nữa, một tắm hình mà thôi, không đến mức để anh có bắt mãn với dì nhỏ.”

Chờ đến khi Ôn Ngôn tắm xong xuống lầu, An Tuyết Ly đã mang Tiểu Đoàn Tử trở về, nhìn Tiểu Đoàn Tử thế kia, đi ra ngoài chơi hẳn là rất vui vẻ.

Má Lưu tiến lên nói: “Nên tắm rửa cho tiểu thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, tắm một cái rồi đi ngủ.”

Tiểu Đoàn Tử nhìn má Lưu nói: “Bà, cháu muốn mẹ tắm cho cháu.”

Má Lưu còn chưa kịp nói chuyện, An Tuyết Ly đột nhiên thần sắc biến đổi: “Bà? Sao có thể gọi một người hầu là bà? Không biết còn tưởng rằng là cháu trai ruột chứ!”

Má Lưu nhìn Ôn Ngôn một chút, mặt lộ vẻ xấu hỗ, Ôn .

Ngôn có chút bất mãn ngữ khí và thái độ An Tuyết Ly, .

nhưng tính tình vẫn nhẫn nại giải thích nói: “Mục gia lúc trước cũng không có trưởng bối, má Lưu và chú Lâm ở .

Mục gia nhiều năm như vậy, giống như trưởng bối của bọn .

cháu vậy, Tiểu Đoàn Tử xưng hô như vậy với má Lưu cũng không có gì không đúng, dì nhỏ, xưng hô mà thôi, không cần so đo, cháu mang Tiểu Đoàn Tử đi tắm.”

An Tuyết Ly bình thường gặp chuyện đều là biết điểm dừng, hét lần này tới lần khác duy chỉ có chuyện này, bà ta không chịu nhả ra: “Lúc trước Mục gia không có trưởng bối, hiện tại có, Tiểu Đoàn Tử gọi bà ta bằng ta, sao có thể theo một người hầu đưuojc?”

Má Lưu thấy sắc mặt Ôn Ngôn thay đổi, vội vàng nói: “Không sao, nên thé, Tiểu Đoàn Tử gọi thuận miệng, trong lúc nhát thời không đổi được, về sau chậm rãi đồi.”

Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử, nhìn An Tuyết Ly nói: “Dì nhỏ, dì là bà của Tiểu Đoàn Tử, nhưng là bà họ. Huống chỉ… dì nhỏ nhìn trẻ như vậy, chỉ xem bề ngoài, cháu còn có thể gọi dì là chị, nếu để cho Tiểu Đoàn Tử gọi dì là bà, không phải là gọi dì già hơn ngoại hình sao? Xưng hô thôi, không cần giằng co.”

Cô câu nói đầu tiên là dùng thái độ rất nghiêm tú, phía sau mang tới ngữ điệu nhẹ nhõm cùng thành phần nói đùa, vốn cho rằng An Tuyết Ly sẽ thuận theo hạ bậc, không ngờ tới, ánh mắt An Tuyết Ly nhìn cô giống như giá rét vậy: “Hiện tại tôi là trưởng bối duy nhất của Mục gia, Tiểu Đoàn Tử chỉ có thể gọi tôi là bà! Không đến lượt người ngoài làm chủ.”

Không đến lượt người ngoài làm chủ. Câu nói này mặt ngoài nghe là nói má Lưu, trên thực tế người sáng suốt .

đều có thể nhìn ra, nhằm vào chính Ôn Ngôn.

Má Lưu cảm thấy An Tuyết Ly thật quá đáng, bất mãn nói: .

“Ông và bà Tiểu Đoàn Tử đều không tại thế nữa, gọi bà là .

bà dì cũng không có gì không đúng, vốn là nên gọi như vậy. Là chuyện tôi gây lên, tôi sẽ để Tiểu Đoàn Tử thay đổi. Phu nhân, con mang thiếu gia đi tắm đi thôi, má đi chuẩn bị quần áo cho thiều gia.”

Ôn Ngôn giữ im lặng mang theo Tiểu Đoàn Tử lên lầu, mặc dù tính tình cô có tốt, loại tình huống kia vẫn suýt nhịn không được mà nỏi giận. Nếu không phải nể mặt Mục Đình Sâm, cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nại, ở đây, không ai có thể vũ nhục, coi thường má Lưu. Còn có hai chữ “người ngoài”, làm cô cực kỳ không thoải mái, xem cô như người ngoài?

Tiểu Đoàn Tử tắm rửa từ trước đến nay là tắm rửa ở phòng tắm trong phòng ngủ của họ, bởi vì trong lòng không thoải mái, cô một mực trầm mặt, động tĩnh trên tay cũng có chút lớn.

Tiểu Đoàn Tử cẩn thận nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ đang tức giận sao?”

Ôn Ngôn thở một hơi, có giả bộ ra khuôn mặt tươi cười: *Không có, mẹ dọa đến con rồi sao? Tiểu Đoàn Tử, mẹ nói với con này, trong nhà này, ngoại trừ mẹ, người chăm sóc con nhiều nhất chính là bà, mặc dù bà là người hầu Mục gia, nhưng đã ở Mục gia rất nhiều năm, lúc nhỏ mẹ cũng được bà chăm sóc mà lớn lên, bà ấy đối với chúng ta còn vượt ra cả công việc của người hầu, làm người không thể quên gốc, về sau nên gọi bà thì gọi bà, là xưng hô máu mủ, ân tình, con hiểu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status