Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 958: Bí mật không thể nói (2)



Chương 958: Bí mật không thể nói (2)

Nhiều năm như thế hành vi của bà không đổi, cũng không được bà đáp lại tình cảm, chồng của bà cũng bắt đầu biến thành “tên điên” giống bà, bắt đầu say rượu, uống say rồi liền động thủ với bà. Bà nợ ông ta, cho nên bắt luận bị đánh bao nhiêu lần, bà đều chấp nhận, đều tha thứ.

Mỗi lần chồng bà tỉnh rượu nhin fthaays bà mình đầy thương tích, đều sẽ ôm đầu khóc lớn, càng không ngừng xin lỗi, lại không ngừng chất vấn bà, vì cái gì không thể yêu ông, vì cái gì không chịu sinh một đứa con cho ông ấy.

Bà nói: “Bởi vì vừa nhìn thấy anh, tôi liền nghĩ đến chị gái của tôi, gả cho cho, chẳng qua cũng là cuộc sống chị ấy sắp xếp cho tôi, sắp xếp một cái lồng giam, tôi muốn về nhà, về nhà của chính tôi, trở lại bên cạnh con trai tôi… Tôi thật sự hận bọn họ, tôi hận không thể để bọn họ chết hết bill Cũng bởi vì thành toàn cho chị gái, bà trải qua ba ngươi năm như sống trong tù, bị đặt ở một quốc gia xa xôi, không thể trở về nhà của mình. Chồng bà đã từng lén lút cho bà về nước thăm Mục Đình Sâm, cũng chính là thời điểm Mục Đình Sâm học tiểu học, lén lút gặp mấy lần, mỗi lần bà đều cẩn thận không để chị gái phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn bị chị gái biết.

Chị gái dùng thủ đoạn áp chế chồng của bà, chồng bà không thể không đưa bà đi, không cho bà về nước nữa.

Ban đầu chồng của bà chưa nảy sinh tình cảm với bà, không còn suốt ngày vây quanh bà, tra tấn lẫn nhau, bắt đầu ăn chơi đàng điểm ở bên ngoài, nhưng là cũng tương tự không chịu thả bả rời đi, cuối cùng giữa hai người, đại khái cũng chỉ còn lại có căm hận lẫn nhau, còn có áy náy của bà với chồng mình.

Coi như áy náy, bà vẫn giết người đàn ông đó, cái người từng xem bà như trân bảo, về sau bị bà bức đến phát điên…

Mỗi ngày qua đi, chấp niệm về nước của bà càng sâu, bà liều lĩnh, vì đạt được mục đích, mấy năm sau cùng, bà vẫn luôn trộn thuốc mãn tính vào thức ăn của chồng bà, để cơ thể của ông ấy dần dần sụp đổ. Chồng bà vừa chết, bà liền lập tức lao về nước, về bên cạnh Mục Đình Sâm. Vì chặt đứt tắt cả liên hệ, vì triệt để thoát khỏi quá khứ, thậm chí đến gia sản của chồng bà ấy cũng không muốn kế thừa, gia sản kia tồn tại, sẽ một mực nhắc nhở bà tất cả mọi thứ xảy ra.

Nghe đến cuối cùng, Mục Đình Sâm hạ cửa xe xuống châm một điều thuốc lá, tay của anh giống như là run run cầm không được điều thuốc nhỏ.

Anh lại là con trai của “dì nhỏ”, người mẹ hiền từ trong lòng anh, vậy mà lại làm ra truyện độc ác như vậy, “cầm †Ù” em gái ruột của mình hơn nửa đời người!

Chân tướng là như thế, vậy tất cả mọi thứ đều có thể được giải thích rồi, một người vì trở lại bên cạnh anh cố gắng nhiều năm như vậy, làm ra những hành vi kỳ quái khiến người ta kinh ngạc. Anh khó mà tiếp nhận hiện thực, nhưng lại không cách nào có một tia ý hận với An Tuyết Ly, An Tuyết Ly mới là người đáng thương nhất…

Thật lâu sau anh cũng không nói gì, không biết nói cái gì cho phải, chân tướng làm anh cảm thấy bắt lực tái nhọt, bắt luận là không hy vọng lời nói của An Tuyết Ly không phải là sự thật đến đâu thì sự thật cũng không cách nào thay đổi.

Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, An Tuyết Ly cười ngốc: “Thật ra cũng coi như ta đã trả thù tất cả mọi người, còn lại, chỉ có chấp niệm trở lại bên cạnh con. Nếu đã nói cho con biết, ta cũng không ngại con biết nhiều hơn. Trận tai nạn trên không kia, là ta giật dây để chị gái làm như vậy. Khi đó bà ấy mắc bệnh nan y không chữa khỏi, thời điểm mắt hết can đảm vậy mà nghĩ đến liên lạc với ta, trừ ta ra, thế mà bà ấy không có một người có thể tâm sự tâm tình. Bà ấy đã khóc rất lâu rất lâu trong điện thoiaj, không nói những cái khác, bà ấy thật sự coi con là con ruột, sợ: con riêng cướp tất cả mọi thứ của con.

Ta liền đưa cho bà ấy một chủ ý, dù sao bà ấy cũng không muốn sau khi bà ấy chết những người phụ nữ khác lên thay bà, còn mang theo con hoang tranh đoạt gia sản với con, còn sống không thể gắn bó với người đàn ông bà ấy yêu, chết cũng phải mang theo bố cháu. Ta cứ thuận miệng nói như vậy, bà ấy thật sự làm như vậy. Lúc biết bà ấy chết, vậy mà dì… Có một tia khổ sở như vậy, nhưng khoái cảm trả thù là càng nhiều hơn, bà ấy hành hạ dì nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có một kết cục tốt.”

Bắt luận lần chân tướng về thân thế hay chuyện khác, đối với Mục Đình Sâm mà nói đều là như đang cảnh tình vậy.

Trong lúc nhất thời anh không cách nào tiêu hóa được, đã rạng sáng, anh lái xe đưa An Tuyết Ly đến một khách sạn dưới trướng Mục thị, lúc gần đi, anh nói: “Hôm nay dì ở đây đi, ngày mai cháu sẽ bảo Trần Nặc đưa đồ đến cho dì, sau này cháu sẽ sắp xếp chỗ ở cho dì, hi vọng dì… Đừng quấy rầy cuộc sóng của cháu nữa, cho tới tận bây giờ, cháu cũng chưa từng hi vọng là dì sẽ xuất hiện.

An Tuyết Ly há to miệng, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trở lại Mục trạch, Mục Đình Sâm không có lập tức trở về phòng ngủ, mà trực tiếp đến thư phòng. Cả tòa tòa nhà đều đang ở trong yên tĩnh, anh cũng không tạo ra tiếng động gì, thậm chí đến đèn cũng không bật, tê liệt ngồi trên ghế, hai chân thon dài mở rộng, hai tay rũ xuống bên người, hiện tại chỉ có tư thể thả lỏng này mới có thể giúp anh giữ tỉnh táo, duy trì thanh tỉnh.

Anh đang suy nghĩ, thân phận của anh và Triển Trì khác nhau chỗ nào? Kết quả là, anh cũng trở thành con riêng mà bản thân từng căm ghét không phải sao?

Anh có thể ẩn ẩn cảm giác được, có lẽ lúc còn sống bố anh đã biết mẹ anh làm gì, mặc dù không vạch trần, có lẽ là thất vọng, mới luôn giữ liên lạc với mẹ của Triển Trì, tận đến mấy năm về sau, mới sinh ra Triển Trì.

Trong đêm yên tĩnh, cửa thư phòng bị đẩy ra âm thanh có chút đột ngột.

Ôn Ngôn đứng ở cửa, ánh đèn ảm đạm trên hành lang kéo bóng của cô rất dài, ngay từ đầu cô không xác định Mục Đình Sâm có phải là đã trở lại hay không, nhưng nghe được một chút tiếng động, trước khi anh trở lại, cô vẫn luôn không ngủ.

Nhìn thấy anh đang bị vây hãm trong bóng đêm ảm đạm, cô cất bước tiến lên: “Sao trở về cũng không đi ngủ? Vẫn chưa tìm thấy dì nhỏ sao? Chút tin tức cũng không có sao?”

Mục Đình Sâm nhếch môi không nói một lời, loại chuyện này, anh không biết nên làm sao nói ra, toàn thân trên dưới của anh đều đang bài xích nói tất cả mọi chuyện cho.

Ôn Ngôn, anh không có cách nào để người khác biết, bất cứ người nào…

Bộ dạng suy sụp của anh hù dọa đến Ôn Ngôn, cô tưởng rằng An Tuyết Ly xảy ra chuyện gì, liền chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh anh, nửa người trên tựa trên đùi anh: “Đình Sâm… Là dì nhỏ… Xảy ra chuyện gì sao? Anh đừng giấu ở trong lòng, nói cho em đi, được không?”

Mục Đình Sâm cứng ngắc đưa tay sờ lên tóc của cô: “Không sao, chỉ là anh… Tâm tình có chút xấu, anh muốn yên lặng một chút, không cần phải để ý đến anh, em trở về ngủ đi.”

Giữa hai người đôi lúc cũng cần phải có không gian riêng, mặc dù Ôn Ngôn rất lo lắng cho anh, vẫn nghe theo anh, để anh yên tĩnh một mình.

Sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Ngôn rời giường, Mục Đình Sâm đã rời đi.

Má Lưu nói sáng sớm anh đã đi cùng Trần Nặc, lúc nói chuyện, má Lưu có điều muốn nói lại thôi.

Ôn Ngôn cảm thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng bắt kể hỏi thế nào, má Lưu mẹ cũng không chịu nói thêm một chữ nào, nói là Mục Đình Sâm đã thông báo, không cho mọi người ở dưới bàn tán luyên thuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status