Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 965: Em biết tỏng anh rồi.



Chương 965: Em biết tỏng anh rồi.

Cơm nước xong xuôi đi ra từ phòng ăn, nhìn Diệp Quân Tước và Khúc Thanh Ca rời đi, Ôn Ngôn kéo cánh tay Mục Đình Sâm nói: “Thật ra Diệp Quân Tước cũng khá độ lượng đúng không? Đổi thành người nhỏ nhen thì chuyện này cũng không dễ giải quyết như vậy.”

Mục Đình Sâm vẫn là bộ dáng kiêu ngạo kia, khẽ hừ một tiếng: “Là do chính anh ta không may, so với Thiếu Khanh bị Kỷ Thừa Hoằng đâm, lần này anh ta càng mắt mặt hơn.

Dì nhỏ cũng không phải người luyện võ.”

Ây… Mặc dù lời này không nên nói như vậy, nhưng thực tế, trước kia đều là Diệp Quân Tước chế giễu Kính Thiếu Khanh, bây giờ lại sợ là ngược lại rồi, đây chính là thiên đạo luân hồi không bỏ qua cho ai?

Trở lại trên xe, Ôn Ngôn nửa đùa nửa thật mà hỏi: “Có phải anh thích con gái hơn không?”

Mục Đình Sâm mạnh miệng: “Không có, con trai cũng rất tốt.”

Ôn Ngôn không tin: “Vậy lúc ăn cơm anh nhìn chằm chằm vào Nhuế Nhuế làm gì? Rõ ràng là anh thích con gái hơn, còn không chịu thừa nhận. Em sinh không được nữa, lần này trông cậy vào Dao Dao sinh con gái, em sẽ chiều như con ruột.”

Mục Đình Sâm thoáng chút ghét bỏ: “Trần Mộng Dao? Cô ấy mà sinh con gái, về sau lại giống như cô ấy đầu óc ngu si tứ chỉ phát triển, cũng may mà tìm được người như Thiếu Khanh đầu óc cũng không khác biệt lắm, nều không thì sao mà sống chung?”

Khuê mật chính là không cho người ngoài làm tổn hại đối phương, Ôn Ngôn bắt mãn nói: “Anh ít nói xáu Dao Dao đi, cô ấy như thế nhưng mà tính cách rất tốt, vô tâm vô phế sống không tốt sao, chính anh cũng không có cách nào sống nhàn nhã như cô ấy, anh đang ghen ghét, đố ky.

người khác là người xấu, em biết tỏng anh rồi.”

Mục Đình Sâm bị cô nói đến dở khóc dở cười: “Ha ha, em biết tỏng anh cái gì? Hả?”

Ôn Ngôn đưa tay nhéo nhéo vành tai của anh: “Em biết tỏng là dưới lớp da mặt hoàn mỹ là bộ mặt ghen ghét đó ky rồi, khó coi~ Nhưng mà em lại thích anh kiêu ngạo như thề này.”

Cửa xe lướt qua cảnh đường phố đang chìm trong gió lạnh, không ai chú ý đến nơi hẻo lánh ở góc đường.

An Tuyết Ly nhìn xe Mục Đình Sâm lái đi xa rồi biến mắt ở cuối đường, không biết đang suy nghĩ cái gì. Áo kháo trên người không bọc chặt, có thể thoáng nhìn thấy quần áo bệnh nhân ở trong, cho dù có gậy chống đỡ, chân vừa làm say tiểu phẫu vẫn còn đâu, nhưng đau đớn này, không nàm dịu được nửa phần lo nghĩ trong lòng bà.

Vì sao Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn lại xuất hiện cùng Diệp Quân Tước ở đây? Theo tính tình Mục Đình Sâm, có thể bỏ mặc không quan tâm đến con riêng Mục gia đã là tình hình tốt nhất rồi, lại còn có thể cùng ngồi ăn cơm, chuyện trò vui vẻ, chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể làm?

Dưới cái nhìn của bà, thân mật như cùng chung huyết thống còn không đủ để xua tan ý hận trong lòng, đều là Ôn Ngôn, néu không phải do Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy! Chỉ tính riêng việc sinh ra, làm sao Mục Đình Sâm có thể hòa hợp như vậy với con riêng Mục gia?

Vừa nghĩ tới Ôn Ngôn đưa cổ phần Mục thị cho Diệp Quân Tước,bà liền không thể không nghi ngờ, dưới cái nhìn bà đây chính là một trận mưu đồ bí mật, Ôn Ngôn và Diệp Quân Tước liên thủ mưu đồ bí mật.

Một bên khác, còn chưa tới Mục trạch, Mục Đình Sâm liền nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là không thấy An Tuyết Ly đâu nữa.

Anh bỗng nhiên đạp phanh lại, Ôn Ngôn giật nảy mình, nếu không có dây an toàn, cả người cô đã bay ra ngoài rồi: “Sao thế?”

Anh trầm mặc hai giây, khôi phục trấn tĩnh: “Không có gì, anh đưa em về trước, sau đó anh đến bệnh viện một chuyền.”

Bệnh viện, lại là An Tuyết Ly sao? Ôn Ngôn không hỏi nhiều: “Không cần đưa em về nữa, cũng không xa lắm, em tự gọi xe, mau đến đó đi, bà ấy vừa phẫu thuật xong, bên cạnh cũng không có ai.”

Mục Đình Sâm do dự một giây, nghe theo đề nghị của Ôn Ngôn, đặt cô ở ven đường.”

Trong lòng Ôn Ngôn có chút không thoải mái, nhưng là cũng không có cách nào khác, cô lo lắng là An Tuyết Ly lại náo loạn gì đó như thiêu thân hơn.

Lúc Mục Đình Sâm vô cùng lo lắng đi tới bệnh viện, An Tuyết Ly vừa hay đang ngồi ở giường bệnh ăn tối, nhìn qua là biết tùy tiện đặt thức ăn bên ngoài, không phong phú cũng không có dinh dưỡng.

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Dì đi đâu vậy?”

An Tuyết Ly giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy: *Dì không đi đâu mà? Cháu sao thế? Làm sao đột nhiên tới đây? Bác sĩ bảo ngày mai có thể xuất viện, chân dì không tiện chạy lên chạy xuống làm thủ tục xuất viện, còn phải làm phiền cháu đến một chuyến. Sau này cháu cũng không cần vắt vả chạy tới chạy lui nữa.”

Mục Đình Sâm cũng không chú ý bà có nói dối hay không, cũng không chú ý bà đã đi nơi nào, chẳng qua là cảm thấy phiền phức: “Sau này đừng có chạy lung tung, cẩn thận chân không tốt lên được, lại phải làm phẫu thuật. Dì đang ăn cái gì đấy? Không phải cháu đã dặn dì đặt thức ăn ngoài cũng phải đặt ở nhà hàng lớn rồi sao? Ăn những này làm sao có thể có dinh dưỡng? Cháu vẫn nên tìm người chăm sóc dì thì hơn.”

An Tuyết Ly buông thõng con ngươi, thấp giọng nói: “Không cần, dì nói không cần cháu nuôi, chuyện của dì không cần cháu quan tâm, cháu cứ hay đến thăm chỗ dì, Ôn Ngôn sẽ bất mãn, nếu nó đã có lòng nghi ngờ, cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra cái gì đó, cháu cũng không dễ chịu. Ngày mai sau khi xuất viện không cần tìm người chăm sóc dì, phí bảo mẫu mỗi tháng cũng không ít, tự dì có thế nấu cơm hay gì đó, dù sao trước kia… cuộc sống của dì cũng không tốt hơn bây giờ là bao.”

Mục Đình Sâm vẫn là khó tránh động lòng trắc ản, nghĩ đến vết thương xưa trên người An Tuyết Ly, anh đã cảm thấy lồng ngực giống như không lấy được khí, anh không cách nào tưởng tượng được bà đã trải qua những gì, lúc mới gặp bà thấy bà đi xe tốt, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, còn tưởng những năm tháng ấy nhất định là sống không lộ.

Anh tiến lên trước vứt bỏ phần ăn còn chưa ăn xong của An Tuyết Ly, lại gọi đến nhà ăn Bạch Vịnh Thủy đặt một phần ăn dinh dưỡng: “Từ ngày mai sau khi xuất viện, cháu sẽ để người ngày ba bữa đưa con đến cho dì, rác thải sinh hoạt dì để người đưa đồ ăn đến tiện tay đi vứt luôn là được, dì ở trong nhà dưỡng thương cần thận, đừng có chạy lung tung ra ngoài, cháu không có thời gian quản truyện của dì. Nếu lúc nào dì cần tìm bảo mẫu chăm sóc thì nói cho cháu. Dù sao cháu cũng cảm thấy bây giờ dì sống một mình cũng không thích hợp cho lắm.”

An Tuyết Ly bĩu môi nửa ngày cũng không lên tiếng, ngoài mặt Mục Đình Sâm giống như cái gì cũng sắp xếp tốt cho bà rồi, nhưng thấy thế nào cũng giống như đang phủi sạch quanh hệ, phủi sạch quan hệ đồng thời không khiến anh hồ thẹn với lương tâm…

Nhưng chính thế này, mới có thể chứng minh trong lòng của anh đang quan tâm bà, bất luận như thế nào cũng không có khả năng bỏ đi mặc kệ, nếu không anh đã mặc kệ sống chết của bà chứ sao lại sắp xếp thỏa đáng hết cuộc sống của bà?

Cuối cùng, bà ngắng đầu nhìn anh, vừa cười vừa nói: “Dì biết rồi, làm phiền cháu. Cháu về sớm một chút đi, dì ở đây cũng không có việc gì nữa.”

Mục Đình Sâm không đi, mà ngồi xuống đợi bà cơm nước xong xuôi, dọn xong rác, mới rời khỏi.

Về đến nhà, anh chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mỗi lần đối mặt với An Tuyết Ly anh đều cảm thấy rất mệt, trước giờ chưa bao giờ mệt mỏi thế này.

Ôn Ngôn nhìn bộ dạng này của anh, giúp anh cởi áo khoác ra: “Bà ấy sao rồi? Anh đi vội như vậy, không có chuyện gì chứ?”

Mục Đình Sâm lắc đầu: “Không có việc gì, ngày mai bà ấy xuất viện, anh lại đến một chuyến, sau khi thu xép tốt cũng không cần chạy tới chạy lui nữa. Anh muốn tìm bảo mẫu cho bà ấy, bà ấy nhất định không chịu, bà ấy thế này, làm sao sống một mình đây?”

Ôn Ngôn chưa kịp suy nghĩ đã thuận miệng nói: “Tìm bảo mẫu xong thì không có cách nào danh chính ngôn thuận tìm anh, bên cạnh không có ai mới có thể dễ dàng tìm anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status