Nhà trọ cực phẩm

Chương 239: Cô ta sung sướng sao


Sáng sớm, hai mẹ con Hà Nhạc Nhạc liền giam mình trong phòng nói chuyện thật lâu, đến khi đi ra hốc mắt hai người đều hồng hồng, nhưng thần thái mềm mại lại lộ ra vẻ kiên cường giống nhau, làm người ta nhìn thấy không khỏi vui mừng.

“Con còn có công việc, trở về đi, mẹ không sao, ba con mẹ sẽ nói với hắn, sẽ không để hắn làm chuyện điên rồ.”

“… Ừ.” Hà Nhạc Nhạc gật gật đầu, lúc trước không nói cho cha mẹ biết sự thật chính là sợ bọn họ lo lắng, cô không ngờ Thôi Nhã Nhiên lại tự mình đi nói với mẹ cô!

Nhiều năm như thế, cô đều nghẹn lại, không muốn như ý của Tiểu Nhã, không muốn như chờ mong của Tiểu Nhã hoang mang đau khổ truy tìm lý do ‘vì sao’!

Nhưng bây giờ cô rất muốn gặp mặt hỏi Tiểu Nhã một chút ── nhiều năm như thế, làm nhiều chuyện dơ bẩn như thế, cô ta sung sướng không?

Cảm ơn tất cả những việc cô đã làm, làm cho tôi học được bài học quý giá, làm cho tôi có được những điều tốt đẹp nhất! Ép buộc tôi thấy rõ thế giới này, thấy rõ lòng người, làm cho tôi kiên cường đứng lên, làm cho tôi kiên trì tuyệt đối không để đau khổ đánh gục! Làm cho tôi ── có được sự dũng cảm để đối mặt tất cả mọi việc.

“Đợi đến ngày nghỉ con lại về, nếu không khỏe nhất định phải đi bác sĩ nha! Con sẽ lo lắng đó!”

Hốc mặt mẹ Hà Nhạc Nhạc lại đỏ thêm, “đã biết rồi, con so với ba con còn lải nhải nhiều hơn! Con như vậy đứa con trai nào sẽ thích con chứ!” nói xong, mẹ Nhạc Nhạc còn cố ý ái muội liếc mắt nhìn Lê Dĩ Quyền và vệ sĩ đứng bên cạnh.

“Mẹ!” Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng gọi, nhìn thấy ánh mắt Lê Dĩ Quyền và dáng vẻ mềm mại của cô gáinhỏ.

Nhớ lại tình huống ‘ngoài ý muốn’ tối qua, Hà Nhạc Nhạc liền xấu hổ không dám liếc mắt nhìn Lê Dĩ Quyền, mà sau khi xuống máy bay thấy Quý Tiết đến đón, cô gần như chạy chậm đến trước mặt hắn.

Lòng Quý Tiết giống như có nước ấm chảy qua, mỉm cười ôm thắt lưng cô, “không có việc gì chứ?”

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, nghĩ nghĩ, quay lại nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, “Cảm ơn… Lê luật sư.”

Lê Dĩ Quyền cười cười, giống như hai người thân thiết hắn cũng không cảm thấy gì. hắn không thể sốt ruột, hắn còn chưa nắm chắc tất cả tình huống, hắn không thể… trong lúc vô ý lại làm cô tổn thương…

Lê Dĩ Quyền đi sau, Quý Tiết đưa thẻ cho vệ sĩ, người vệ sĩ vẫn luôn yên lặng ít lời kia liền biến mất nhanh chóng trong tầm mắt họ.

“đi thôi.”

Bởi vì tạm bị giữ bằng lái nên Quý Tiết dùng của công vào việc riêng, thuyên chuyển một chiếc xe bảo mẫu dành cho nghệ sĩ tạm dùng ── thật ra hắn rất thích cùng cô chen chúc trên xe bus hơn.

“Quý Tiết…” Ngồi ở ghế sau của chiếc SUV, cả người Hà Nhạc Nhạc đều không được tự nhiên, ánh mắt mềm mại của nam nhân bên cạnh giống như mũi kim nhọn đâm vào người cô, nói không rõ là đau hay là ngứa.

“anh đang nhớ lại dáng vẻ lúc nãy em chạy về phía anh.” Vẻ mặt Quý Tiết hồi tưởng lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc đỏ hồng, đôi mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào.

Đôi mắt như thỏ nhỏ xấu hổ khiếp sợ, làn da trắng nõn phiếm hồng say lòng người, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào nhếch lên câu dẫn người khác.

Quý Tiết tới gần, không nói gì cũng không trực tiếp hôn lên môi mềm mại của cô, mà cách mấy mm dùng lưỡi miêu tả đường cong đôi môi cô.

Hô hấp nhẹ nhàng của hắn phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kích thích làn da, Hà Nhạc Nhạc ngửa đầu ra phía sau, hắn lại tiến tới, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười trêu tức nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của cô.

“anh ── ”

“thật muốn hôn em.”

“anh…”

“Rất muốn rất muốn.”

“…”

“không bằng chúng ta làm giao dịch đi? Em cho anh hôn một cái, anh cho em đánh một bạt tay.” Ngả ngớn lại dịu dàng từ tính. một câu này của Quý Tiết đã làm giọng nói hay thiên phú của hắn phát huy đến mức tốt nhất, làm trái tim người nghe ngứa ngáy không thôi.

“anh đếm tới ba, em không nói gì coi như em đồng ý nha? một…”

“Quý ──” “Ba!”

Nụ hôn bá đạo xâm lược ngay từ đầu làm cho người ta không có sức đánh trả, cánh môi bị hắn hút thậtmạnh, hàm răng bị cạy mở, đầu lưỡi mẫn cảm cùng khoang miệng đều bị lưỡi của hắn liếm đến mức tê dại.

“A…” Nụ hôn dài triền miên mà kiên nhẫn làm mềm nội tâm đang giãy dụa của cô. Thay đổi của hắn, đau khổ của hắn, thỏa hiệp của hắn, tình yêu của hắn…

“Được rồi…” lưu luyến rời khỏi môi cô, Quý Tiết hướng một bên má về phía cô, “Cho em đánh.”

Sao hắn có thể vô lại như thế chứ?

Khẽ cắn môi, Hà Nhạc Nhạc hung hăng quăng một cái tát. Nhìn hắn kinh ngạc lại uất ức trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ bị cô bắt nạt lại không dám oán giận…

Hà Nhạc Nhạc cau mày bật cười, Quý Tiết cũng lộ ra tươi cười, tham lam cúi đầu tiếp tục hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mỹ vị tuyệt vời.

Ôm hai vai của Quý Tiết, cô nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn sâu thẳm của hắn, Quý Tiết vòng tay ôm lấy eo cô, gắt gao ôm chặt vào trong ngực.

“Khi nào em phải rời khỏi, cái gì cũng đừng nói.” Ngồi trên đùi hắn, tựa vào đầu vai hắn, cô lẳng lặng nói.

“… Khi nào rời đi, đến cả anh cũng không nói được là khi nào.” Quý Tiết bình tĩnh thỏa mãn ôm lấy cô. yêu cô, hắn mới thật sự hiểu được, chữ ‘yêu’ này … đến tột cùng là có ý nghĩa gì.

Đau khổ đến nghiêng trời lệch đất, hạnh phúc đến nước mắt chảy dài.

“Nhạc Nhạc… anh yêu em.” Cho dù cô không thích hắn, cũng không sao cả.

“… ừ.”

Công ty văn hóa ×.

Hai người vừa đi vào bộ phận phối âm liền phát hiện không khí chung quanh hình như không đúng lắm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Nhạc Nhạc hỏi Quý Tiết.

Quý Tiết lắc đầu. thật ra hôm nay hắn không có công việc, hắn chỉ đơn thuần đi cùng cô mà thôi, thuận tiện quan sát một chút.

Phòng ghi âm không có ai, trong phòng nghỉ là một đám người đang khe khẽ nói nhỏ.

“Đến rồi? Ngồi nghỉ rồi đi!” một chị trong phòng lên tiếng.

“không phải hai giờ chiều bắt đầu sao?” Hà Nhạc Nhạc hỏi.

“A… Đừng nói buổi chiều, chúng ta chờ từ sáng đến giờ, đến bóng người của siêu sao cũng chưa thấy.”

Hà Nhạc Nhạc và Quý Tiết liếc mắt một cái nhìn nhau, “Nguyễn… Bọn họ chưa nói có chuyện gì sao?”

“Chưa nói, vì chưa nói nên mới chờ xem sao. Nghe nói Nguyễn Lân luôn làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, nhiều năm như thế bất kể là quay phim hay các hoạt động khác cũng chưa bao giờ đến muộn hay thay đổi vào phút chót cả, vì thế bây giờ cấp trên đang lo lắng có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không, thế mà đến người đại diện của Nguyễn Lân cũng không tìm thấy hắn. Chúng ta đợi đến ba giờ, nếu còn không có tin tức, chắc phải thay đổi sắp xếp lại, dù sao mọi người cũng không phải chỉ có việc này thôi.”

Quý Tiết nghe xong, xoay người đi ra ngoài, Hà Nhạc Nhạc cũng đứng dậy đuổi theo, nhìn hắn gọi điện thoại.

“… Nguyễn Lân mất tích. Tiểu tử này vì phòng ngừa cha hắn bắt hắn trở về nhà, mà học được kỹ thuật hóa trang rất giỏi, nếu hắn thật sự muốn trốn, không ai có thể tìm được hắn.”

“hắn, hắn xảy ra chuyện gì sao?”

Quý Tiết tính lại thời gian, hình như sau khi đưa Nhạc Nhạc đến bên cạnh hắn thì Nguyễn Lân liền mất tích, mà đêm đó…

“Có lẽ, Mục Duy biết gì đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status