Nhân đạo chí tôn

Chương 1460: Một đao phá cấm (1)

Phục Bảo Chính vừa mới thi triển ra Tam Thập Tam Trọng Thiên Đại Diệu Thiên Kinh, cái đuôi rắn đã bị chém đứt, ba mươi ba trọng thiên bị oanh phá. Phục Bảo Điền vừa mới sử dụng ra Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, chui vào hư không, ngay sau đó đã bị đánh văng ra khỏi hư không, máu đẫm Thiên Hà.

Sau đó lại có một Đại năng Thượng Cổ bị Tiên Thiên Đế Quân chém chết. Người này họ Phong, xuất thân từ Lôi Bộ trong Phong Thị Thập Bộ, đã phản bội Phục Hy thị. Năm xưa sau khi hắn phản bội, đã thống hạ sát thủ với đồng tộc. Không một kẻ nào giết ngoan độc bằng hắn, giết nhiều bằng hắn. Phục Hy Thần Tộc bị diệt, công lao của hắn cực lớn, hiện tại cũng không nghĩ tới chính mình lại chết ở nơi này.

Tiên Thiên Đế Quân xuất thủ nhàn nhàn nhã nhã, nhìn như giản dị tự nhiên, nhưng chiêu nào cũng đều là nhằm vào công pháp của bọn họ, nhằm vào sơ hở của bọn họ. Mặc dù bọn họ tu luyện rất nhiều loại công pháp Đế cấp khác nhau, nhưng cũng đều không thể gây tổn thương cho Tiên Thiên Đế Quân chút nào.

Công pháp Đế cấp của Phục Hy thị, toàn bộ cũng đều đã bị phá rồi, bị phá đến không còn một mảnh. Dùng công pháp đã bị phá giải đi chiến đấu, ngoại trừ đầu hàng, liền chỉ có một con đường chết.

Phốc!

Phục Bảo Chính quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi về phía Tiên Thiên Đế Quân, gấp gáp cao giọng nói:

- Cầu xin đừng giết!

Phục Bảo Điền cũng vội vàng bận rộn quỳ xuống, cao giọng nói:

- Ta nguyện ý quy hàng!

Còn lại một người nữa cũng là họ Phong, gọi là Phong Thần Vĩnh, một đầu tóc bạc. Hắn cũng vội vàng quỳ mọp xuống, không ngừng van xin:

- Nguyện hàng! Nguyện hàng! Khẩn cầu thủ hạ lưu tình!

Lâu Chính Sư thôi động trận đồ Thiên Hà Đại Trận, thống hợp quy nhất mấy ngàn vạn đại quân, ngưng tụ ra một đạo Thiên Hà, có được thực lực một đạo trong Lục Đạo của tồn tại Đế cấp. Hắn đang muốn giết tới giải cứu đám người Phục Bảo Chính, đã nhìn thấy một màn đám người Phục Bảo Chính quỳ xuống xin hàng, sắc mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng phẫn nộ ngập trời:

- Đám lão khốn kiếp này, quả thật không bằng cầm thú!

Bàn Kê tế khởi Đế binh của Bàn Hồ thị, cũng chuẩn bị giết tới giải cứu, lại nhìn thấy một màn đám người Phục Bảo Chính quỳ gối trước mặt Tiên Thiên Đế Quân, cười lạnh một tiếng, suất lĩnh Thủy sư Bàn Hồ thị viễn độn bỏ đi:

- Khó trách năm xưa Hoàng tộc Phục Hy chiến bại! Mấy lão già kia thoạt nhìn là bộ dáng thế ngoại cao nhân, vừa xuất thủ đã quỳ xuống, nửa điểm cốt khí cũng không có. Hoàng tộc Phục Hy sao có thể không bại?

Thủy sư Thiên Đình liên hợp với Thủy sư Bàn Hồ thị, không ngừng lui về phía sau. Thủy sư Âm Khang thị cũng không có truy sát, mà nhân cơ hội thu binh, tiếp tục tế tự Linh của Âm Khang Ma Đế, vận chuyển Thiên Hà Chi Châu bay đi.

Tiên Thiên Đế Quân thu tay lại, nhìn ba lão giả tóc bạc như cước đang quỳ mọp trước mặt chính mình, mỉm cười nói:

- Ngươi là Phục Bảo Chính, ngươi là Phục Bảo Điền, mà ngươi, hẳn là Phong Thần Vĩnh a? Năm xưa ta từng gặp qua các ngươi! Phục Bảo Chính, Phục Bảo Điền, các ngươi hẳn là nghĩa tử của Phục Thương đúng không? Các ngươi là chuyển thế tới Phục Hy thị, trở thành môn hạ của Phục Thương, cầu được bao che. Phục Thương thu các ngươi làm nghĩa tử, ban cho các ngươi họ Phục!

Phục Bảo Chính và Phục Bảo Điền liên tục gật đầu. Phục Bảo Điền cười nịnh nói:

- Chúng ta chỉ là giả ý chuyển thế tới dưới trướng bọn họ, về sau chúng ta đã làm phản hắn, vì hủy diệt Hoàng triều Phục Hy, lập được công lao lớn!

- Ta biết rõ!

Tiên Thiên Đế Quân lạnh nhạt nói:

- Ta cũng không có tham dự trận chiến ấy! Lúc đó, ta chỉ vừa mới xuất thế, được ân sư thu làm đệ tử. Phong Thần Vĩnh, ngươi là xuất thân từ Hậu Điểu Bộ trong Phong Thị Thập Bộ a? Ngươi phụ trách trông coi các Thần Ma có cánh trong Thần Tộc Ma Tộc thiên hạ!

Phong Thần Vĩnh cười bồi, nói:

- Năm xưa, sau khi ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, đã từng lén thông báo tin tức, ở trong Phế Giới ngăn chặn phục sát đám dư nghiệt Phục Hy kia!

Tiên Thiên Đế Quân không nặng không nhẹ nói:

- Các ngươi là cỏ đầu tường, gió thổi hướng nào liền ngã về hướng đó. Sau khi đầu nhập dưới trướng ta, ta làm sao biết các ngươi sẽ không phản bội ta giống như đã phản bội Phục Hy vậy? Bất quá, ta không sợ các ngươi phản bội ta! Sợ rằng tới hiện tại các ngươi còn chưa biết, ta rốt cuộc là ai. Ta nhắc nhở các ngươi một chút, còn nhớ vị tồn tại đã phong ấn Phục Hy Thần Tộc kia không?

Ánh mắt Phục Bảo Chính, Phục Bảo Điền và Phong Thần Vĩnh lộ ra thần sắc sợ hãi, thất thanh nói:

- Ngươi chính là tiểu đồng tử vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn!

Tiên Thiên Đế Quân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Hiện tại các ngươi còn có lòng phản loạn nữa không?

Ba vị Đại năng Thượng Cổ phủ phục trên mặt đất, cúi đầu thật sâu:

- Tuyệt không dám có lòng phản loạn!

Tiên Thiên Đế Quân cười ha hả một tiếng, nói:

- Đứng lên đi! Các ngươi đầu nhập vào ta, so với đầu nhập vào Đế Minh sẽ có tiền đồ càng quang minh hơn. Ta quả thật cũng có chỗ cần dùng tới các ngươi! Chỉ cần các ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho ta, sẽ có vinh hoa phú quý cho các ngươi hưởng dụng bất tận!

Sắc mặt hắn bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

- Các ngươi bị nhốt trong Thế Ngoại Chi Địa, một hơi chính là nhiều năm như vậy! Bất quá, đi theo ta không giống như đi theo lão già kia. Lão già kia qua sông đoạn cầu, mà ta sẽ không như vậy!

Ba vị Đại năng đại hỉ, liên tục dập đầu, lúc này mới đứng dậy. Ánh mắt Tiên Thiên Đế Quân chớp động, trong lòng thầm nghĩ:

- Dịch quân có quyền lực quá lớn, cộng thêm Thủy sư Âm Khang thị, lại càng như hổ thêm cánh, ít nhiều cũng cần có chút cường giả tới chế trụ hắn. Tử Quang chủ nội, không thể chế trụ hắn, nhưng có ba lão già này, sẽ có thể hạn chế quyền lực của hắn rồi. Ba lão già này mặc dù vô cùng khốn kiếp, nhưng khốn kiếp cũng có tác dụng của khốn kiếp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status