Nhân đạo chí tôn

Chương 2064: Mở ra khu Luân Hồi thứ bảy (2)

Cho dù đã biết được nguyên lý, nhưng vẫn không cách nào phá giải loại thần thông này.

Đây là một loại khiến cho người ta tuyệt vọng thần thông hoàn mỹ, thần thông không thể phá giải.

- Lại tới a!

Lôi Trạch Cổ Thần quát lớn một tiếng, một lần nữa công kích về phía tôn Tứ Diện Thần kia.

Đám người lại vận khởi toàn bộ tu vi pháp lực, một lần nữa giết về phía tôn Tứ Diện Thần kia.

Lại là một cỗ ba động kịch liệt, toàn thân đám người đẫm máu, thương thế càng nặng hơn, cho dù là Lôi Trạch Cổ Thần nổi danh dũng mãnh, hiện tại cũng lắc lắc lư lư, khó có thể đứng vững.

- Oa!

Mẫu Hoàng Đại Đế há miệng thổ huyết, lẩm bẩm:

- Ta hẳn không nên đáp ứng Phục Hy đi tới đây! Hiện tại ta đã hối hận rồi…

Thiên cũng đã hối hận rồi. Hắn vốn cho rằng chính mình chênh lệch với Đạo Thần chân chính cũng không quá lớn, không ngờ đi tới nơi đây mới phát hiện, chênh lệch lại to lớn như thế, to lớn mới mức khiến cho chính hắn cũng phải tuyệt vọng.

Tứ Diện Thần chính là một tồn tại không thể chiến bại, đứng sừng sững trước mặt bọn họ, mà bọn họ những tồn tại cường đại không gì sánh được, hô phong hoán vũ dưới Hạ giới này, ở trước mặt hắn chỉ giống như kiến càng lay cổ thụ, cực kỳ nhỏ yếu, vô cùng buồn cười.

- Lại tới a!

Lôi Trạch Cổ Thần giãy dụa đứng dậy, Thần huyết đột nhiên thiêu đốt, cười lạnh một tiếng, nói:

- Niên đại Hắc Ám ta đã tung hoành thiên hạ, hắc ám tiêu tan ta cũng vẫn là một đường đánh tới, Niên đại Hỗn loạn ta vẫn là tiếp tục một đường giết qua! Chỉ là một tên sâu bọ giấu đầu giấu đuôi, không dám lộ ra chân diện mục, lẽ nào ta lại không đánh qua nổi sao? Tái chiến a!

- Nói thật hay!

Tương Vương bật cười ha hả, sự nhát gan khiếp sợ trước đây hoàn toàn không cánh mà bay:

- Lôi Trạch đạo huynh, ta quả thật không bằng ngươi! Ngươi là từ Niên đại Hắc Ám một đường đánh tới, một đường giết qua, mà ta thì từ Niên đại Hắc Ám một đường trốn tránh cho tới hiện tại. Thời kỳ Đại Tư Mệnh thống trị, ta bắt đầu ẩn tàng, Thời đại Hắc Ám tiêu tan, ta cũng vẫn ẩn tàng, Niên đại Hỗn loạn ta muốn tiếp tục trốn tránh, kết quả bị đám người Hắc Đế Bạch Đế dụ dỗ chạy đi khai thiên, suýt chút nữa đã chết rồi. Từ đó về sau, ta mãi vẫn luôn ẩn núp trong Thiên Hà. Hiện tại ta trốn không được nữa rồi, cái Đạo Giới chó má này căn bản là không chỗ có thể trốn, thật là khốn kiếp! Không thể làm gì khác hơn là đánh một trận!

Chiến lực của hắn vẫn cực kỳ đáng sợ, nhưng đã không bằng trước đây, không còn cường đại như lúc trước nữa, chỉ còn có ý chí bất khuất là vẫn vô cùng cường liệt.

Nhưng ý chí có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể chiến bại vị tồn tại không thể địch nổi này.

Đám người Thần Hậu, Thiên, Càn Đô và Mẫu Hoàng Đại Đế bật cười ha hả, thanh âm chấn động thiên không, từ Cấm khu Thời Không thứ sáu này truyền chấn vang vọng vào trong Đạo Giới trống trống trải trải hoang liêu điêu tàn kia.

- Nếu đã tránh không thoát, vậy thì liều chết tái chiến a!

- Trước đây, chúng ta có khả năng là đối thủ, có khả năng là địch nhân, tương lai cũng có khả năng là đối thủ, cũng có khả năng là địch nhân, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có một đối thủ duy nhất, một địch nhân duy nhất!



Sau chấn động kịch liệt bạo phát, lại là bi thương tĩnh mịch. Đám người Mẫu Hoàng, Càn Đô, Tương Vương… ngã rạp trên mặt đất. Thiên thì giãy dụa đứng dậy, thân thể lắc lắc lư lư, đột nhiên lại phốc một tiếng ngã xuống.

Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương thì chống lấy Linh căn thiên địa trong tay chính mình, kiên trì không ngã, nhưng khí huyết cũng không còn dồi dào như trước đây.

Càn Đô Thần Vương nằm ngửa trên mặt đất, cực kỳ gian nan quay đầu nhìn về phía Chung Nhạc, nhếch miệng cười, nói:

- Phục Hy, ngươi mời cường giả tới quá ít rồi! Thật sự quá ít rồi! Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi và Phong Thiên Nhân bế quan ba ngày, đã tu luyện được thủ đoạn gì rồi? Còn không nói nữa…

Tương Vương nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Ta vốn không nên nhúng tay vào vũng nước đục này! Không nhúng tay vào, ta hẳn còn có thể tiếp tục sống sót…

Khóe mắt Chung Nhạc nhảy lên một cái. Hắn và Phong Hiếu Trung bận rộn duy trì Luân Hồi Đằng, không công kích tôn Tứ Diện Thần kia, bởi vậy cũng không bị thương. Nhưng chỉ dựa vào hai người bọn họ, căn bản không có khả năng xoay chuyển chiến cuộc.

- Bất luận các ngươi mời bao nhiêu cường giả tới, kết cục cũng đều giống như vậy, không có loại kết cục thứ hai!

Tôn Tứ Diện Thần kia tăng nhanh cước bộ, đi về phía đám người, thản nhiên nói:

- Cho dù các ngươi có kéo toàn bộ các Thần Vương, Đại Đế trên thế gian tới đây, kết quả cũng vẫn là như vậy. Chưa thành Đạo Thần, đều là kiến hôi. Hiện tại, các ngươi đã không còn lực lượng tiếp tục tái chiến nữa rồi a? Thật đáng thương!

Hắn khẽ giơ bàn tay lên. Khoảnh khắc này, Phong Hiếu Trung và Chung Nhạc nhìn thấy vô số bàn tay theo hắn giơ tay lên mà cùng nhau giơ lên, đây chính là diệu dụng của Nhất Niệm Vạn Giới Sinh.

Đột nhiên, Cấm khu Thời Không thứ sáu nhẹ nhàng chấn động một cái. Tôn Tứ Diện Thần kia lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chỉ thấy từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên xuất hiện trong Cấm khu Thời Không thứ sáu này.

Hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi hai chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền cùng nhau xuất hiện, tràng cảnh cực kỳ bao la hùng vĩ. Trên từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, từng đạo từng đạo thanh âm vang lên, rất nhiều thanh âm hội tụ thành dòng.

- Không thể chiến thắng ngươi, vậy thì kéo ngươi xuống Hạ giới a! Khiến cho ngươi không còn là Đạo Thần nữa!

- Khu Luân Hồi thứ bảy, mở!

- Lục Giới nhất thống, Vũ Trụ Luân Hồi!

Từng gốc từng gốc Luân Hồi Đằng gào thét diễn sinh, từ trên từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền kia điên cuồng lan tràn ra, xuyên qua thiên không, xông thẳng tới Đạo Giới phía sau Cấm khu Thời Không thứ sáu, ý đồ muốn liên tiếp với Đạo Giới.

Cùng lúc đó, vô số sợi dây leo thanh đằng vô cùng thô to điên cuồng diễn sinh, từ trên vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền lan tràn ra, xuyên thấu tầng tầng không gian, diễn sinh về phía Hạ giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status