Nhân đạo chí tôn

Chương 2136: Thiên Hoàng Đế Nhạc (1)

- Thắng rồi...

Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương có cảm giác vô lực, giống như trút được gánh nặng. Thắng rồi, cuối cùng cũng thắng rồi, hòn đá đè nặng trong tim cuối cùng cũng biến mất, không cần lo lắng cho an nguy của Chung Nhạc nữa.

- Thắng rồi!

Đột nhiên có thần ma hét lên, rồi tiếng hoan hô lan nhanh như ôn dịch, Thất Đạo Luân Hồi sát trận kiên cố tự động tan rã, vô số thần ma chạy như điên, phấn khích hò hét, ném thần binh lên trời, thậm chí áo giáp trên người họ cũng cởi và ném đi hết.

- Chúng ta thắng rồi!

Tiếng hoan hô trào dâng như thủy triều, cuốn qua cả khu thứ bảy luân hồi, xông thẳng tới vũ trụ cổ!

- Giữ trận! Giữ trận!

Mặc Ẩn cuống cuồng quát lên:

- Trận pháp không được hỗn loạn! Tất cả đứng yên, nhặt binh khí lên, mặc á giáp vào! Đây là chiến trường, là chiến trường!

Tiếng của hắn giữa hàng trăm triệu vạn tiếng hét thì chẳng là gì, căn bản chẳng một ai nghe hắn. Mặc Ẩn đai nộ, lấy ra những cây đồ đằng trụ liên lạc với tướng lĩnh các quân, định liên lạc với các Đế Quân, Đại Đế đó, nhưng Thiên Tơ nương nương giữ hắn lại, lắc đầu cười:

- Mặc sư huynh, để họ vui vẻ đi, trận thắng này họ chờ đợi quá lâu rồi.

- Chiến sĩ, lẽ nào lại có thể bỏ binh khí, chiến giáp?

Mặc Ẩn lắc đầu:

- Giờ chỉ mới chết có một Mục Tiên Thiên, các nơi trong vũ trụ vẫn chưa được bình định. Chỉ riêng vũ trụ cổ đã có vô số thần tộc ma tộc chưa quy thuận, huống hồ còn có Tử Vi, Lục Đạo Giới, còn cả Hư Không Giới, Đạo Giới và khu thứ bảy luân hồi? Hơn nữa, những Thái Cổ Thần Vương, Tiên Thiên Thần Thánh kia chẳng qua là chết một lần ít, thánh địa của chúng còn chưa bị hủy diệt. Những nơi đó chưa san bằng mà binh sĩ đã bỏ vũ khí, ta sợ họ bỏ xuống là khó lòng nhặt lên, sẽ có suy nghĩ chán chiến đấu! Thân là quân sư của bệ hạ, không thể không đề phòng!

Vân Quyển Thư cười:

- Mặc sư huynh nói rất phải, nhưng sau trận chiến lớn này các tướng sĩ đã mệt, chư quân tử thương vô số, cũng cần phải giải tỏa. Sư đệ, để họ thoải mái một chút cũng được.

Mặc Ẩn đành phải gật đầu:

- Nhưng không được quá lâu, lâu là sẽ thành ra ngại chiến đấu.

Những tướng sĩ thần ma này đã bị đè nén quá lâu rồi, vô số chiến hữu chết bên cạnh, từng trận đại chiến khiến đạo tâm của họ bị hủy hoại tới đáng sợ. Lần thắng lợi này đúng là cũng cần phải giải tỏa.

Tiếng hoan hô vang vọng khắp chốn, kéo dài rất lâu.

Đột nhiên tiếng hoan hô dần lặng xuống, vô số thần ma ngẩng lên nhìn thì thấy Chung Nhạc đi qua trước mặt họ. Chung Nhạc đi tới đâu là tiếng hoan hô lắng tới đó.

Hắn đi qua chiến trường, đi qua các tướng sĩ thần ma, nhìn gương mặt dính máu của họ.

- Chúng ta thắng rồi.

Hắn giơ tay lên, vẻ mặt bình tĩnh nói.

Toàn bộ thần ma giơ tay lên, tiếng gào thét mừng rỡ lại vang lên, Thiên Tơ nương nương không kìm được rơi lệ, nghẹn ngào không thôi.

- Chúng ta thắng rồi, tại sao lại khóc?

Vân Quyển Thư cười.

Thiên Tơ nương nương vùi đầu vào lòng hắn, khóc toáng lên:

- Vì chúng ta thắng rồi, cuối cùng cũng thắng rồi...

Vân Quyển Thư trong lòng cảm khái vạn phần, nhớ lại quá trình nhân tộc khổ sở vượt qua gian nan, vô số chí sĩ đấu tranh với cái chết, giờ cuối cùng con đường đi đã được mở ra.

Nay cuối cùng đã có một vị Thiên Đế của Phục Hy thị, thống lĩnh nhân tộc và Phục Hy thần tộc tiến về phía trước!

- Nông Hoàng, Viêm Hoàng, Phong Thường Dương, Phục Mân, những cái tên này sau này sẽ có người ghi nhớ...

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Quân Tư Tà sững người nhìn thân ảnh Chung Nhạc, đột nhiên nhớ tới lão đầu tử Phong Thường, nỗi cay đắng trong lòng lại thấy ấm áp:

- Lão môn chủ, người có nghĩ tới ngày hôm nay không? Phong Sấu Trúc sư thúc, khi người vào Ma Hồn Cấm Khu có mong muốn có ngày này không...

Quanh người Tư Mệnh cháy rừng rực đạo hỏa, rõ ràng tâm thần có chút không kiềm chế được, khẽ cười:

- Hôm nay cuối cùng cũng tới, liệt tổ liệt tông Phục Hy thị ở trên trời có linh...

Trong Hư Không Giới, các vị đế linh thức tỉnh, thân hình vĩ đại hiện lên bên ngoài, nhìn cảnh tượng xuất hiện ở khu thứ bảy luân hồi.

Mẫu Hoàng Đại Đế cũng xúc động tới run người:

- Một nửa vũ trụ! Mùa xuân của Côn tộc ta cuối cùng cũng tới rồi!

Phía xa, bên dưới Sinh Mệnh Cổ Thụ, Khởi Nguyên Thần Vương, Đại Nhật Thần Vương, Bát Hoang Thần Vương nhìn cảnh tượng này đều không khỏi biến sắc, cùng ngẩng lên nhìn Đại Tư Mệnh.

Cảnh tượng vô số thần ma hoan hô khiến họ cảm nhận được sự cường đại của sinh linh Hậu Thiên. Họ chết nhiều năm như vậy, sinh linh Hậu Thiên đã phát triển tới trình độ này đúng là nằm ngoài dự liệu của họ.

Tinh thần của trăm triệu vạn thần ma đó cũng khiến họ thấy khủng bố, cảm thấy sợ hãi!

Đặc biệt là những thần ma dưới trướng lãnh tụ như Chung Nhạc càng khiến họ cảm thấy sợ!

Táng Đạo của Chung Nhạc, Thiên Hạ Đạo Thống của Mục Tiên Thiên, hai loại đại thần thông tạo nên uy năng kinh thiên động địa, năng lượng khiến người ta tuyệt vọng, khiến họ nhìn thấy sự tuyệt vọng của Tiên Thiên thần ma.

- Đại Tư Mệnh...

Trụ Quang Thần Vương giọng khàn lại, thần thức dao động, biến thành thanh âm truyền tới tai Đại Tư Mệnh:

- Để sinh linh Hậu Thiên làm tới mức này, có phải đã nằm ngoài nhận thức trước kia của chúng ta rồi không?

Đại Tư Mệnh không đáp.

Chung Nhạc giơ tay lên, tiếng hoan hô dần lắng xuống.

- Các tướng sĩ của ta, các chiến hữu của ta! Chiến đấu đến nay chưa kết thúc!

Giọng nói của hắn vang vọng như tiếng chuông vang lên bên tai mọi người:

- Ta cần các ngươi cầm binh khí lên, mặc áo giáp vào, đi chinh phục vũ trụ, chinh phục hồng hoang! Những nơi tầm mắt chúng ta tới được đều là lãnh thổ của chúng ta! Vó ngựa của chúng ta đi tới đâu đó chính là lãnh địa của chúng ta!

Thần binh, thần ma binh bay lên, tạo thành dòng chảy lớn trên không trung, hướng về tay chủ nhân mình, những bộ áo giáp rơi dưới đất cũng tự bay về với chủ nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status