Nhân đạo chí tôn

Chương 2368: Thiên bỏ mạng (1)

- Hắn từng nuốt chính mình, Khởi Nguyên Thần Vương quá khứ vì muốn có Khởi Nguyên đại đạo thoát khỏi luân hồi, nhưng Khởi Nguyên Đạo Thần lúc này chưa biết nhiều về tương lai.

Chung Nhạc từ xa nhìn Khởi Nguyên thánh địa, ánh mắt lay động, nói nhỏ:

- Hắn bị ta chém một đao, ký ức còn lại không nhiều. Ta đã biết cách hắn thoát khỏi luân hồi. Hắn vào lúc này đã thành công trở thành sự khởi đầu của Luân Hồi mới, nhưng phải xác định Thời Không Luân Hồi của ta trước đã… Mấu chốt thắng bại của trận chiến này không nằm ở trong chiến trường mà là ở việc liệu có thoát khỏi Luân Hồi được không!

Thân hình hắn lay động, biến mất khỏi quá khứ.

Không lâu sau, Chung Nhạc trở lại hiện tại, nhưng không dừng bước mà tiếp tục tiến về phía trước, tiến về tương lai. Cảnh tượng tương lai chập chờn, đối với sinh linh sống trong vũ trụ này, tương lai là chưa biết, chưa xác định, thay đổi bất cứ suy nghĩ nào của bất cứ sinh linh nào đều có thể thay đổi tương lai.

Với Hỗn Độn mà nói, tương lai lại là đã xác định.

Sinh vật Hỗn Độn phiêu đãng trong thời quang, vì thời quang rõ ràng, chúng có thể bơi qua lại giữa quá khứ và tương lai. Điều này có nghĩa là, bất cứ thời gian nào dù là quá khứ hay tương lai, với sinh vật Hỗn Độn thì đều đã biết, đều không thể thay đổi.

Cũng có nghĩa là, mọi việc xảy ra đều đã định, đều là quá khứ, cho dù là sự việc trong tương lai!

Điều này có nghĩa là tương lai quá khứ là một sự luân hồi!

Giờ Chung Nhạc thấy cảnh tượng tương lai liên quan tới hắn và cả đế triều này, cho thấy hắn ở tương lai vẫn trong đại Luân Hồi, cho dù hắn có nỗ lực thê snào thì vẫn thuộc một phần của Luân Hồi.

Đại Tư Mệnh cố gắng giãy giụa, cuối cùng cũng vẫn là một phần của Luân Hồi, không thể thoát ra được.

Hắn tưởng cách thoát ra ngoài là mở Đạo Giới, nhưng không ngờ chính vì mở Đạo Giới mới khiến hắn trở thành một phần của Luân Hồi, chết dưới đạo quang của Đạo Giới.

Chung Nhạc tới tương lai đã mơ hồ, ở đây một mảng hỗn loạn, nhưng cảnh tượng về hắn và đế triều vẫn còn, nhưng đã có chút thay đổi nhỏ.

Ví dụ như, có những người trong cảnh tượng tương lai xác định đã chết trong trận chiến này nhưng giờ vẫn sống, những người đã xác định sống thì lại đã chết.

Hắn tiến về phía trước, muốn bước vào những cảnh tượng đó nhưng phát hiện dù thế nào cũng không thể.

Hắn tới trước cảnh tượng cuối cùng, thấy mình chết trước sự vây công của Khởi Nguyên, Thiên, Tứ Diện Thần, Hắc Bạch nhị đế, Luân Hồi Thánh Vương. Khi hắn chết dấu ấn Hỗn Độn phát nổ, nhấn chìm thi thể hắn.

Thái Tuế Thần Vương trong nguyên thần bí cảnh của hắn thấy cảnh tượng đó, muốn nói nhưng lại không dám nói.

Hắn sợ nói nhiều sẽ chọc giận Chung Nhạc.

Dù sao trong mắt hắn Chung Nhạc cũng là kẻ hung tàn, nuốt sống Khởi Nguyên Thần Vương, chọc giận Chung Nhạc chắc chắn sẽ bị hắn nuốt sống!

Chung Nhạc giơ tay khẽ ấn lên ngực, ở đó là dấu ấn Hỗn Độn của hắn, nhưng nó đã biến mất, bị hắn chuyển tới thân thể hắn ở tương lai.

Khi hắn dùng Luân Hồi đại đạo chuyển dấu ấn Hỗn Độn đi, cảm nhận được một sự quấy nhiễu kỳ lạ, trước sự ảnh hưởng đó, hắn chỉ có thể chuyển dấu ấn Hỗn Độn tới chính hắn ở năm mươi năm sau.

Giờ cuối cùng hắn cũng hiểu, trận chiến trong tương lai đó có lẽ xảy ra vào năm mươi năm sau.

Năm mươi năm sau hắn chết trong tay bọn Khởi Nguyên, vì sau đó nữa hắn không còn nữa, vì thế không thể chuyển dấu ấn Hỗn Độn tới tương lai xa hơn nữa.

- Năm mươi năm sau sẽ là bắt đầu luân hồi của ta…

Chung Nhạc mỉm cười, trong cảnh tượng tương lai, trong số những người tấn công hắn, thân ảnh của Thiên đột nhiên biến mất.

- Thiên chết rồi.

Tim hắn khẽ động, thân ảnh Thiên biến mất ở tương lai, cho thấy Thiên đã chôn thây trong Luân Hồi Táng Khu!

Nhưng kết cục của hắn vẫn không thay đổi, vẫn chết trước sự vây công của bọn Khởi Nguyên Đạo Thần.

- Trong vòng Luân Hồi này, Thiên không quan trọng, chết hay không chết cũng không liên quan gì mấy tới tương lai. Nếu Đạo Thần khác chết thì sao? Liệu có thay đổi tương lai không?

Quầng sáng sau đầu Chung Nhạc chuyển động, trở về hiện tại.

Tầng trời thứ mười trong Luân Hồi Táng Khu, Táng Thiên.

Thiên giáng mưa máu.

Đế Phần Thiên, Táng Linh Thần Vương và chư đế cùng vô số thần tướng tắm trong mưa máu, trận mưa máu này nhuộm đỏ rực cả tầng trời thứ mười.

Mưa máu này không phải máu mà là mảnh vỡ nhục thân của Thiên, là vô số tế tự chi lực, vô số suy nghĩ, là sự tập trung năng lượng của chúng sinh, cũng là linh hồn của Thiên.

Thiên đã bị họ giết chết..

Luân Hồi Táng Khu, là nơi quy tụ linh hồn của mọi sinh linh. Các sinh linh khi hồn tiêu phách tán, hồn phách sẽ tới mười tầng trời của Luân Hồi Táng Khu. Trong đó tầng thứ chín là Đế Táng Thiên, nơi quy táng của đại đế, còn tầng thứ mười là Táng Thiên, nơi quy táng của Thiên!

Vì thế Thiên hồn tiêu phách tán sẽ ở tầng trời thứ mười biến thành mưa máu, mai táng ở Táng Thiên。

- Táng Thiên là do Phục Đạo Tôn đặt tên, đặt tên là ứng nghiệm.

Táng Linh Thần Vương tắm trong mưa máu, nghiêm nghị nói:

- Lẽ nào Phục Đạo Tôn năm xưa thật sự nhìn thấy cảnh tượng này? Hay là cảm thấy cái tên Táng Địa không tốt lành đối với Hậu Thổ nương nương nên mới tiện miệng đổi thành Táng Thiên?

- Cái này thì chịu thôi.

Đế Phần Thiên quanh người hoả diệm bùng cháy, hắn ngẩng lên nhìn trời, lạnh lùng nói:

- Theo ta tới Tổ Đình, ở đó còn có kẻ địch!

Táng linh Thần Vương nhíu mày, trận chiến này thực sự thảm liệt, thực lực của Thiên quá mạnh, họ cố gắng hết sức mới luyện chết được Thiên ở Táng Thiên, chúng tướng sĩ tử thương nghiêm trọng, toàn thân trọng thương, khó lòng có thể tái chiến.

Cho dù là hắn và Đế Phần Thiên, thương thế cũng rất nặng, nếu tái chiến chắc chắn sẽ uy hiếp tới tính mạng của họ!

Giờ xuất chinh Tổ Đình chỉ sợ sẽ bị tiêu diệt!

- Giờ tới Tổ Đình chỉ e là sẽ chui đầu vào chỗ chết.

Táng Linh Thần Vương chần chừ nói:

- Chư đế thương thế quá nặng, vẫn là ta và ngươi cùng tới Tổ Đình đi.

Đế Phần Thiên gật đầu, hai người dùng chút pháp lực còn lại bay tới Tổ Đình, dọc đường thấy Hách Liên Khuê Ngọc trong bát quan đại bại, thế lực của hắn tổn thất cực lớn, đã không thể uy hiếp tới bát quan nữa.

Sát trận của Tổ Đình vẫn đang cuồn cuộn, Chung Hoàng Thần đã tiêu hao cạn sức lực trong trận chiến này, nhưng Thánh Vũ Đế đã tới thay thế Chung Hoàng Thần.

Hắc Bạch nhị đế thì bị Phong Hiếu Trung ngăn cản, Luân Hồi Thánh Vương cũng bị Phong Hiếu Trung giữ chân. Bên trong Tổ Đình hai mươi Phục Hy Địa Hoàng nhập trận, cộng thêm các đời Thiên Hoàng, Đại Toại, Hoa Tư, Hậu Thổ, trận chiến này gần như nắm chắc phần thắng trong tay.

Chung Nhạc đem theo Thái Tuế Thần Vương đi qua chứ không vào Tổ Đình, họ tới lãnh địa của Hỗn Độn thị, Hỗn Độn lão tổ vội tới đón, cười:

- Bệ hạ, chiến sự đang căng thẳng, tại sao lại tới hàn xá vậy?

Chung Nhạc khách khí nói:

- Đạo huynh, ta tới mượn đường.

- Mượn đường?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status