Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 166: Họa nhân họa cốt nan họa tâm (5)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Trong lòng nàng biết lửa đã đủ rồi nên nói xong cũng không quay đầu lại mà dẫn theo Lý Mạc, nhanh chóng bước qua bên người Triệu Miên Trạch. Dáng đi tự tin phong lưu, không giống đàn ông mà cũng chẳng giống nữ tử, mang vẻ tiêu sái tự tại riêng không giống ai, giống như ở trong cõi đời này, chỉ có một mình nàng tiêu sái như thế, cho dù đối phương có là vương hầu, tướng quân hay long tử, long tôn thì nàng đều không thèm quan tâm.

Nhìn theo bóng dáng nàng, ánh mắt Triệu Miên Trạch càng thêm thâm thúy. Lúc về tới phủ, viện Thừa Đức rất an tĩnh. Một khi an tĩnh như thế thì Hạ Sơ Thất liền biết ngay là Triệu Tôn2vẫn còn đang ở trong phủ. Lúc hắn không ở đây, ngoại trừ nha đầu thái giám quét dọn thì không ai dám tùy ý lởn vởn xung quanh. Đương nhiên là trừ nàng ra. Ra ngoài bị dính nước mưa, xiêm y của nàng và Lý Mạc đều đã ướt đẫm, chuyện đầu tiên cần làm khi về phòng là thay quần áo.

Lý Mạc thẹn thùng hơn nàng, thay quần áo thôi mà cũng phải trốn tránh làm cho Hạ Sơ Thất không khỏi cười bò ra.

“Tỷ trốn gì chứ, muội có phải đàn ông đâu.” Lý Mạc trừng mắt với nàng, vẫn đi ra phía sau bình phong. Hạ Sơ Thất nhún vai, cởi sạch quần áo ướt trên người, khoác lên một cái áo lót, thấy Lý Mạc vẫn chưa8đi ra thì ngáp một cái, “Muội năm một lát, bao giờ ăn cơm thì gọi muội dậy.”

Nàng phải tranh thủ lúc này, lên giường nói chuyện với Chu Công xem nên phải làm gì mới có thể khơi mào mâu thuẫn giữa Hạ Tuần và Hạ Thường, Hạ Vấn Thu và Triệu Miền Trạch, Hạ Đình Đức và Đông cung... Nước ở kinh sự càng đục càng tốt. Nhưng quan trọng nhất là, penicillin của nàng, nàng nên nói với Triệu Tôn thế nào đây? Vì đặt lực chú ý lên những vấn đề đó nên nàng vén chăn lên mà chẳng chú ý.

“Ối!” Nàng hét lên một tiếng theo phản xạ. Trong chăn đang có đầy nhện to nhện bé đang bò lổm ngổm.

Lông lá xấu xí, tám cái chân như6muốn đan võng, lúc nhúc bò tới bò lui trong chăn.

“A!”

Một tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời đêm của phủ Tấn Vương.

Mưa phùn hôm qua đã tạnh, gió vờn trong rừng trúc, vườn chuối mang đến cảm giác rất triền miên, thế nhưng tiếng hét khiến người ta dựng tóc gáy kia lạnh khiến cho từ trong triền miên có thêm vẻ âm u, lạnh lẽo. Rất nhanh, đèn trong phủ được thắp lên sáng trưng. Tiếng hét chói tai kia truyền ra từ viện Thanh Đường nơi công chúa Tử Nguyệt đang ở tạm.

“Sở Thất, mau tỉnh lại!”

Hạ Sơ Thất đang ngủ đến mơ mơ màng màng, Lý Mạc lay cánh tay nàng nhưng nàng hay cáu kỉnh khi tỉnh dậy, lười nhác đẩy tay Lý Mạc ra, trùm chăn3lên đầu, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn từ trong truyền ra. “Sở Nhi! Thập Cửu điện hạ bảo muội mau qua đó đấy.” Chăn lại bị Lý Mạc không khách khí kéo ra lần nữa.

“Làm gì thế? Trời vẫn chưa sáng mà.”

Hạ Sơ Thất ngáp một cái, dưới ánh đèn lờ mờ, nàng nửa híp mắt nhìn Lý Mạc với vẻ không vui.

“Đã xảy ra chuyện rồi.” “Xảy ra chuyện gì? Trời sập hả?” Hạ Sơ Thất làu bàu không vui. “Theo tỷ thấy thì hôm nay trời thật sự muốn sụp đấy.” Hạ Sơ Thất nhẹ ở một tiếng, lại nhắm mắt, “Triệu Thập Cửu đó không phải vẫn còn sống à? Hắn cao như thế, trời có sập xuống thì người đầu tiên bị đè chết5là hắn, tỷ cứ yên tâm đi.”

Lý Mạc dở khóc dở cười. Chần chừ một chút, nàng ta nhìn nha đầu lười đến mức một ngón tay cũng không thèm động đậy, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, “Sở Thất, trên người công chúa Tử Nguyệt kia cũng nổi mẩn đỏ giống y như cái mà muội và A Kiều nói tới đây. Không chỉ trên mặt mà ngay cả trên người cũng có, đang khóc ngất trong viện Thanh Đường rồi kìa, đau đến chết đi sống lại, việc này có phải do muội làm không?”

Xí” một tiếng, Hạ Sơ Thất vẫn nhắm nghiền hai mắt, “Chuyện không liên quan tới muội.”

“Nửa đêm hôm qua muội chuồn ra ngoài, tưởng tỷ không biết à?” Hạ Sơ Thất mở một con mắt, cười tinh ranh, “Biết ngay là không lừa được tỷ mà. Biểu tỷ của muội ơi, hôm qua tỷ không thấy đám nhện đó à? Ai bảo tiểu nha đầu đó dám chọc tới muội chứ? Muội chỉ là cho nàng ta một bài học nho nhỏ mà thôi.”

“Được rồi!” Lý Mạc vỗ nhẹ lên người nàng, “Chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, đánh cũng đánh rồi, dạy bảo cũng dạy bảo rồi. Giờ Thập Cửu điện hạ đang ở viện Thanh Đường, còn bảo Trịnh Nhị Bảo tới đây bảo muội không được chậm trễ một khắc nào, mau qua đó đi.” “Gọi muội thì có ích lợi gì chứ? Chẳng phải Sở lương y còn có Tôn Thái y hay sao?”

Lại ngáp thêm một cái, Hạ Sơ Thất tiếp tục giả chết không hợp tác. Trong lòng Lý Mạc cũng biết nàng là một người hẹp hòi, vì những con nhện kia mà tối qua còn không ăn nổi cơm, sao có thể tha cho Triệu Tử Nguyệt dễ như thế được chứ? Những nàng ta lại không thể không khuyên, “Sở Thất à, nói thế nào thì muội cũng nên cho Thập Cửu điện hạ mặt mũi chứ. Công chúa Tử Nguyệt là muội muội ruột của hắn, giờ đã khóc đến mức sắp không thở nổi rồi, điện hạ là một đại nam nhân, có thể giúp gì cho nàng ta được đầu cơ chứ? Cho dù có gọi Tôn thái y tới đi chăng nữa cũng không được tiện cho lắm, công chúa Tử Nguyệt là một đại cô nương, sao có thể để nam nhân nhìn thân mình được chứ?”

“Rồi rồi, nói lắm thể.”

Trong viện Thanh Đường, một chiếc đèn lưu ly khiến cho căn phòng càng trở nên tôn quý. Nhưng mà đám người đi tới đi lui dưới ánh đèn lại đang loạn cào cào hết cả lên. Bên ngoài căn phòng có hơn mười nha hoàn đang chờ lệnh, mà bên trong phòng, trong không khí ấm áp đẩy mùi huân hương, đám nha hoàn lại không dám thở mạnh. Triệu Tử Nguyệt dùng chăn quấn kín người từ đầu tới chân, không dám ra gặp ai, khóc lóc đau khổ.

“Muội không còn mặt mũi gặp ai cả, hu hu, không còn mặt mũi gặp ai hết.” Triệu Tôn ngồi trên ghế, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Nhìn thấy Hạ Sơ Thất và Lý Mạc tiến vào, hắn chỉ hơi nhăn mày.

“Tới rồi?”

“Gia.”

Hạ Sơ Thất nín thở, đi tới ngoan ngoãn hành lễ. Hôm qua, sau khi trở về từ Đông cung, nàng còn chưa gặp hắn lần nào. Lúc này, dường như hắn vội chạy đến đây nên trên vai chỉ khoác hờ một cái áo choàng, sự lười nhác thong dong càng làm cho hắn có thêm vẻ mê hoặc người khác, làm cho nàng nhìn đến không thể rời mắt. “Thất thần làm gì? Còn không mau đi xem cho Tử Nguyệt?”.

Giọng hắn không ấm áp, cũng chẳng lạnh nhạt như lúc bình thường. Hắn không gọi là công chúa, chỉ gọi thẳng tên Triệu Tử Nguyệt, giọng điệu không giống một vị Vương gia cao cao tại thượng mà lại như lời nói nhẹ nhàng của người chồng với vợ mình trong một gia đình bình thường, mang theo sự trêu chọc làm người ta cảm thấy động lòng.

“Vâng.” Khẽ đáp lại, trong ngực Hạ Sơ Thất như có con nai đang chạy loạn. Suýt chút nữa thì nàng đã muốn vì hắn mà tha cho Triệu Tử Nguyệt rồi.

Nhưng tiểu nha đầu kia rất cần phải dạy dỗ. Phật rằng: không thể tha! Ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường, nàng cười ôn hòa: “Tử Nguyệt công chúa, hạ quan phụng mệnh điện hạ tới chẩn trị cho ngài, phiền ngài mau bỏ chăn ra trước, để hạ quan quan sát bên ngoài và bắt mạch xem có ổn không.”

“Hu, ta không cần... Đều tại ngươi, chắc chắn là do tên tiểu nhân ruột gà bụng cho ngươi hại tai, ngươi là người xấu, ngươi còn cay hơn cả rắn độc.” Nàng ta vừa nói vừa khóc, tiểu nha đầu Thanh Đằng đứng ở bên mép giường nàng ta không nhịn được, bổ sung một câu theo thói quen, cẩn thận nhắc nhở: “Công chúa, là tàn nhẫn độc ác.”

“Đúng thế, ngươi chính là người xấu tàn nhẫn độc ác. Thập Cửu ca ca, mau đuổi hắn ra ngoài cho muội, muội không bao giờ muốn nhìn thấy hắn, muội ghét hắn, ghét hắn lắm!” Giọng của Triệu Tử Nguyệt truyền ra từ trong chăn, nghe cực kỳ nức nở, xen vào đó là tiếng khóc, thật sự là đứt từng khúc ruột, làm người ta không khỏi thường tiếc.

Mày của Triệu Tôn càng nhíu chặt hơn.

Liếc mắt nhìn Hạ Sơ Thất, hắn như hiểu ra, trong đội con ngươi tối đen lóe lên ánh sáng lạnh.

“Không muốn thấy hắn thì muội mau cút trở về cho ta.”

“Oa hu hu”, Triệu Tử Nguyệt càng khóc dữ dội hơn, thân mình nhỏ nhắn lăn lộn trong chăn, “Muội không về, muội không về, muội đã nói với mẫu phi là sẽ ở trong phủ của huynh, muội phải tới gây tai họa cho hồ ly tinh cay độc như rắn rết này.”

Triệu Tôn day trán, thấy đau đầu.

Tiểu nha hoàn Thanh Đằng đang khoanh tay đứng đó cũng thấy đầu rất đau.

Nàng ta vừa mới dạy thành ngữ xong mà đảo mắt một cái, công chúa Tử Nguyệt đã quên ngay rồi.

Nhưng đây cũng là chiêu lợi hại nhất của Triệu Tử Nguyệt, không cần biết người khác nói gì thì nàng ta vẫn cứ khăng khăng ý mình. Hơn nữa, cũng không phải nàng ta giả vờ không hiểu mà thật sự đơn thuần ngốc nghếch như thế, ngay cả đương kim lão Hoàng đế cũng không có cách nào trước sự “vô tri” của nữ nhi bảo bối của mình. Ánh mắt của Triệu Tôn hướng về phía Hạ Sơ Thất. Ý trong mắt hắn là: “Đến người chị dâu là nàng ra tay rồi đấy.” Đương nhiên, những lời này là do Hạ Sơ Thất mặt dày tưởng tượng ra mà thôi.

Nàng hơi xấu hổ, khẽ ho một tiếng, lại dùng giọng điệu đứng đắn nói, “Tử Nguyệt công chúa, hiện tại hạ quan đếm đến mười, nếu người không thò mặt ra đây thì thời cơ trị liệu tốt nhất sẽ qua đi. Đến lúc đó, nhẹ thì hủy dung, nặng thì chết, không biết công chúa muốn hủy dung hay muốn chết vậy?”

“A, ta không muốn!”

Mang theo một tiếng khóc thất thanh sợ hãi, Triệu Tử Nguyệt xốc mạnh cái chăn lên.

Một đôi mắt to tròn ngập nước trừng trừng nhìn nàng.

“Ngươi nói thật sao?”

“Hạ quan chưa từng nói đùa..” Là giả đấy.

Triệu Tử Nguyệt hít mũi, mắt trừng lớn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, những chỗ da lộ ra ngoài từ trán đến cổ đều đầy vết mẩn đỏ khiến cho gương mặt vốn trắng nõn của nàng ta trở nên vô cùng buồn cười, tựa như những hạt vừng đỏ rắc trên cái bánh vậy.

“Phụt!” Hạ Sơ Thất là người đầu tiên không nhịn được bật cười. “Ngươi còn dám cười nhạo bản công chúa sao?” Triệu Tử Nguyệt tức giận. Nàng ta vừa tức giận lên, “cái bánh trắng điểm đỏ” trên mặt càng thêm buồn cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status