Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 189: Màn cắm sừng kỳ lạ nhất (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu “Sau đó...” Trên mặt Nhị Quỷ hiện lên vẻ khó hiểu, “Sau đó ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đầu là có chút buồn ngủ, sau đó cảm thấy cơ thể nóng bừng, rồi ta nghe thấy tiếng công chúa rên rỉ ở bên trong, ta nghĩ là nàng ấy bị thương hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó, nên trực tiếp xông vào, nhưng khi ta nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy đang cởi áo, ta, ta...”

Giống như là vì hành động không biết xấu hổ của mình nên Nhị Quỷ gắt gao siết chặt hai tay, “Ta cũng không biết vì sao, sau đó liền làm ra loại chuyện không bằng cầm thú kia, ta như là không khống chế được đầu óc mình. Khi ta2lấy lại được tinh thần, mới phát hiện ra, mình đã xâm phạm công chúa...”

“Ta hiểu rồi.”

Hạ Sơ Thất thở dài một hơi, nhìn gương mặt đã đỏ bừng và sưng húp của y, “Quỷ ca, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi. Xảy ra loại chuyện này là điều không ai muốn, điều cần nhất hiện tại chính là danh dự của công chúa, đó cũng là thể diện của hoàng gia. Dù ai có hỏi người thì ngươi cũng không được phép lộ ra nửa chữ, ngươi cứ nói là vâng lệnh điện hạ đến nội viện viện Thanh Đường bảo vệ công chúa, công chúa nổi mụn nhện, đau đớn khó chịu nên nổi giận, hung hăng đánh ngươi một trận” Ánh mắt Nhị Quỷ có chút chần chừ,8“Thế nhưng mà ta...”

“Không nhưng nhị gì cả.” Sao mà Hạ Sơ Thất không biết suy nghĩ của y chứ? Nhìn y một chút, nàng chỉ hờ hững nói: “Mặc kệ là người muốn xin chết để tạ tội cũng được, hay là muốn có trách nhiệm với Tử Nguyệt cũng thể, bây giờ đều không phải là thời điểm thích hợp. Danh dự của hoàng thất lớn hơn trời, nói không chừng, Hoàng thượng rất nhanh sẽ biết chuyện này. Nhưng ta tin rằng, người cũng sẽ giống như ta, muốn yên lặng đè ép chuyện này xuống, không thể làm lớn chuyện. Cho nên, dù ngươi có muốn làm phò mã thì cũng phải chờ đợi.”

“Ta không muốn làm phò mã” Nhị Quỷ nhắm mắt lại, “Chỉ có điều, ta6là một nam nhân, lại làm ra loại chuyện thế này, sao có thể coi như không có gì xảy ra mà đi chứ?”

“Vậy ngươi định làm gì?”

“Ta...”

Nhìn về phía Nhị Quỷ, thấy được vẻ lo lắng trong ánh mắt của y, Hạ Sơ Thất trầm mặc một chút rồi nói trầm thấp: “Ngươi không làm được điều gì cả. Ngươi nhất định phải coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Vì người, cũng vì công chúa. Đương nhiên, cũng vì ta và điện hạ. Quỷ ca, nếu như người có tâm, thì đừng có xin chết với điện hạ. Trinh tiết của một cô nương, còn là một tiểu công chúa có ý nghĩa thể nào người nên hiểu được. Ngươi là thiếp thân thị vệ của điện hạ, đã3đi theo bên cạnh hắn một thời gian dài, cho nên hắn không phải là một người ngu xuẩn. ở thời điểm này, ngươi nên làm gì, không nên làm gì, chắc không cần ta dạy nữa phải không?”

Đuổi Nhị Quỷ đi xong, khi Hạ Sơ Thất quay lại nội thất, Thanh Đằng đã dẫn Tử Nguyệt đi tới phòng tắm. Hạ Sơ Thất nhìn quanh căn phòng đang mở rộng cửa sổ, cẩn thận kiểm tra đồ đạc trong phòng, bao gồm cả lư hương Thanh Hạc trong góc tường vẫn còn tàn hương, nhưng lại sửng sốt không tin nổi khi không tìm được cái gì khác lạ.

Đương nhiên là nàng không tin dưới tình huống bình thường mà Triệu Tử Nguyệt và Nhị Quỷ lại phát sinh quan hệ5nam nữ. Nhưng từ lời giải thích của Nhị Quỷ mà phân tích, trước khi y đi vào phòng cũng không dùng được vật gì, nhưng Triệu Tử Nguyệt lại giống như là thần trí mơ hồ. Như vậy, chỉ có một khả năng: mùi hương kích thích tình dục. Nhưng sau khi nàng vào phòng lại không ngửi thấy mùi gì, hoặc là có thể nói là đã có người xử lý. Người làm chuyện này rất gọn gàng sạch sẽ, cửa sổ được mở ra, luôn có người đến người đi, ra ra vào vào, sao còn có thể tìm ra? Đây không phải thời hiện đại, không có công cụ kiểm tra. Huống chi, mấy chuyện “bại hoại thuần phong mỹ tục” này, không ai có khả năng gióng trống khua chiêng mà điều tra. Dùng danh tiết của một nữ tử để đạt được mục đích của mình, kẻ đó thực sự là đáng hận! Nàng nghĩ, chắc rằng khi Triệu Thập Cửu trở về biết chuyện này, nhất định sẽ đau lòng đến chết. Dù sao thì đây cũng là muội muội duy nhất của hắn. Nghĩ đến đây, hai tay nàng đang vịn vào cửa sổ, cả thân thể bỗng cứng ngắc cả lại. Liệu Triệu Tôn có cho rằng chuyện này là nàng làm không? Bởi vì nàng không muốn làm phò mã, nên nàng đã nghĩ trăm phương ngàn kế để làm bại hoại thanh danh của công chúa. Chỉ cần chuyện này mà lan truyền ra ngoài, thì đúng là nàng có thể dựa vào chuyện này để từ chối hôn ước. Thời đại này, trinh tiết của một cô gái còn nặng hơn cả sinh mạng của nàng ta, cho dù là lão Hoàng đế cũng không có khả năng ép người khác cưới một công chúa không còn trong trắng làm thế tử.

Nếu như nàng thuận nước đẩy thuyền, nhân chuyện này mà yêu cầu hủy bỏ hôn ước với công chúa, vậy thì cái tội danh “bịa đặt” không chừng sẽ thật sự rơi lên trên lưng nàng. Đến lúc đó, cho dù Triệu Tôn có tin tưởng nàng thì lão Hoàng đế và Công Phi nương nương cũng không có khả năng tin tưởng nàng. Nói đi nói lại, công chúa xảy ra chuyện này, người được lợi lớn nhất chính là Sở Thất nàng. Nàng lại là một người biết dùng độc. Nếu như nàng không cưới công chúa, người con gái được lão Hoàng đế sủng ái như mạng kia cũng sẽ sớm tối mè nheo với ông ta muốn nàng chết. Kể cả nàng “cưới” công chúa, không chừng lão Hoàng đế kia cũng không thể tha thứ cho nàng.

Nàng đột nhiên cảm thấy may mắn và cách xử lý vừa rồi của mình.

Xem ra người hại nàng kia không quá hiểu nàng. Nhưng dù cho nói thế nào, mặc dù người kia hèn hạ, nhưng đúng là rất lợi hại. Lúc này trong hoàng thành, lão Hoàng đế kia chắc đang tức giận vô cùng, đang nghĩ xem nên giết Sở Thất nàng thế nào nhỉ? Đông Phương Thanh Huyền còn chưa rời khỏi phủ Tấn Vương. Hạ Sơ Thất mời hắn ta vào tiểu viện, hắn ta vẫn đang chậm rãi uống trà, như là vô cùng hưởng thụ sự rối loạn trong phủ Tấn Vương, trên gương mặt tuấn tú xinh đẹp không gì sánh được vẫn mang theo tiêu ý nói không nên lời.

“Đại đô đốc muốn ở lại dùng bữa tối sao?” Hạ Sơ Thất tức giận nhìn hắn ta. “Phò mã gia muốn mời ta sao?” Một tiếng “phò mã gia” này thâm ý mười phần, nhưng nghe kỹ một chút thì trong đó lại nhiều hơn một chút đùa cợt.

“Có thể, chẳng qua là phí tổn rất đắt đó.” Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi, cười nhẹ rồi ngồi ở chiếc ghế bên cạnh hắn ta, phấn phó hạ nhân hầu hạ trong điện, rồi nâng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, thở một hơi thoải mái rồi nói, “Thật tốt, cuối cùng ta cũng có thể ngồi ngang hàng với Đại đô đốc, không cần phải khúm núm nữa, cho nên, ta làm phò mã gia đúng là rất vui.”

Đông Phương Thanh Huyền ngẩng đầu lên, cười mà như không cười nói: “Khó trách phò mã gia ngay cả sừng cũng có.”

Hạ Sơ Thất quay đầu, nhìn kỹ khuôn mặt tuyệt sắc trước mặt. “Đại đô đốc, tuyệt đối không nên nói lung tung, không có chứng cớ, ta sẽ tố cáo người tội phỉ báng.” “Cướp bóc*?” Đông Phương Thanh Huyền nói, “Thật sự là buồn cười, ta đường đường là Cẩm Y Vệ, sao lại so với nhóm cướp bóc, ngươi nói thế ra đi, xem xem có ai tin tưởng ngươi không?”

(*) Phỉ báng và bọn cướp là đồng âm. Hạ Sơ Thất đánh giá hắn, nàng nín cười, môi dưới hơi cong lên. “Cũng không khác nhau lắm, Cẩm Y Vệ và bọn cướp đều là như nhau.”

Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt cười, lại quay ngược câu chuyện trở về, “Phò mã gia nghĩ rằng bản tọa tìm không ra chứng cứ sao? Hay là phò mã gia có tật giật mình?”

Quả nhiên, lại là một câu nói khiến cho nàng chột dạ.

Xem ra thật sự là không ít người muốn đội cái “sừng” này lên đỉnh đầu nàng? Hạ Sơ Thất cười lạnh một tiếng, dò xét Đông Phương Thanh Huyền từ trên xuống dưới một hồi, “Đại đô đốc nhắc nhở như thế, bổn phò mã lại đột nhiên ngộ ra được một điều. Hóa ra Đại đô đốc ngươi hôm nay chậm chạp không chịu đi, không chỉ để xem náo nhiệt mà là có tật giật mình đúng không? Hôm qua chỗ của thành, ngươi nói những lời kia với Tấn Vương gia là có ý gì? Người tìm cớ lừa hắn đi là để ra tay với muội muội hẳn đúng không? Ngươi không muốn cho ta làm phò mã đúng không? Nhanh nói thật đi, nếu công chúa thật sự có chuyện gì, vậy thì Đại đô đốc ngươi là người bị hiềm nghi lớn nhất.”

Khẽ cười một tiếng, trên gương mặt phong hoa tuyệt đại, khiến đàn ông say mê, khiến cho đàn bà ghen ghét của Đông Phương Thanh Huyền nở một nụ cười xán lạn, “Người ta đều nói Sở tiểu lang khôn khéo, không ngờ là lại ngu xuẩn thể này.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, giống như là không biết rõ ý của hắn, “Không bằng Đại đô đốc nói rõ ràng xem sao?”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Đông Phương Thanh Huyền híp lại. “Công chúa xảy ra chuyện, ai khả nghi nhất, chẳng lẽ không phải là phò mã gia ngài sao?” Hạ Sơ Thất vuốt vuốt ống tay áo, uống một ngụm trà cho ngọt giọng, “Thể Đại đô đốc muốn giúp ta, hay là muốn ở lại chơi ta? Hay là hiện nay ngài cứ lấy danh nghĩa Cẩm Y Vệ để lục soát gian phòng của công chúa đi, nói không chừng còn có thể tìm được chứng cứ phạm tội của ta thì sao? Nếu Đại đô đốc không ngại thì cứ đi đi. Nhưng mà chỉ sợ đến lúc đó, người đầu tiên muốn trừng trị người của Đại đô đốc chính là đương kim thánh thượng.” “Sai!” Đông Phương Thanh Huyền cười một tiếng trầm thấp, trong con người lập lòe ánh sáng. “Bản tọa chỉ muốn ở lại để xem náo nhiệt thôi.”

Hạ Sơ Thất hơi cong môi, rồi thình lình nghiêng thân thể về phía trước, nhìn vào hắn ta, “Chỉ sợ là không có đơn giản như thế đúng không? Nhớ ngày đó, chính Đại đô đốc đã đảm bảo thân phận nam nhân của ta trước mặt Trưởng tốn điện hạ, một khi ta làm phò mã, hoặc cái thân phận này bị vạch trần, Đại đô đốc ngươi có thể sẽ bị liên lụy hay không? Ở trước mặt bệ hạ, ngài nên ăn nói thế nào? Sở Thất nghĩ là hôm nay Đại đô đốc lưu lại, là vì lo lắng cho tài sản và tính mệnh của mình đúng không?”

“Ta lo lắng cái gì?”

“Ta sơ ý nên trúng chiêu của người khác, ngài cũng nên sớm giúp ta chùi đít đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status