Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 256: Lấy độc trị độc (11)


Môi Hạ Sơ Thất hơi cong lên, cười hi hi, nhìn hắn hệt như đang nhìn một con vật nhỏ bị nàng đùa giỡn, ánh mắt rất tà ác, ngay cả lúm đồng tiền cũng rất tà, cả người như được bao2trùm bởi một lớp tà khí, “Ta không thích nam nhân đã từng ngủ với người khác rồi, chỉ thích kiểu sạch sẽ, ngươi có không? Nếu có ta sẽ đồng ý.”

Nữ tử bình thường sẽ không nói ra những lời như8vậy, có thể nói Triệu Miên Trạch không dám tưởng tượng được rằng sẽ nghe thấy câu nói kia từ trong miệng một nữ tử. Nhưng nàng không những nói ra, mà còn nói rất đương nhiên, rất dõng dạc. Hắn là6hoàng tôn, nhưng nếu là một thiếu gia nhà giàu thì... hai mươi lượng?

Mặt mày Triệu Miên Trạch đỏ bừng, nhưng hắn vẫn cười lạnh, “Thập Cửu hoàng thúc, thúc quả đúng là thật là hoàng thúc tốt của cháu. Lén lút3giành nữ nhân với ta, còn dám ngang nhiên dẫn người vào cung uy hiếp cháu?”

Đôi giày gấm dưới chân lại bước về trước một bước, Triệu Tôn đứng thẳng người, khuôn mặt không có quá nhiều biểu cảm, nhưng mỗi một5chữ thốt ra đều rất nặng nề, “Có được ắt có mất. Cá và tay gấu, không bao giờ có được cả hai. Miên Trạch, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”

Tất nhiên là Triệu Miền Trạch hiểu ý của hắn. Giang sơn và nữ nhân, hắn chỉ có thể chọn một... Trong lòng rất hận, hắn xoay đầu, nhìn Hạ Sơ Thất. Nàng vẫn mỉm cười nhìn hắn như lúc trước. Ánh mắt không hề né tránh, càng không hề có một chút ý định lẩn trốn, đứng trước mặt phu quân chính thức là hắn, nhưng nàng lại dựa vào người Triệu Tôn, không hề cảm thấy một chút gì là xấu hổ.

Con tim Triệu Miên Trạch đau xót, hắn hừ lạnh, “Thập Cửu thúc vì có được nàng, chắc tốn không ít tâm tư đâu nhỉ? Cháu vẫn luôn kính phục Thập Cửu hoàng thúc là một đại anh hùng, nhưng không ngờ thúc lại lụy tình như vậy. Ai cũng đều cho rằng thúc dùng kế mưu quyền, nhưng không ngờ thúc lại dùng kế mưu người.” Nói xong hắn khựng lại, nhìn Hạ Sơ Thất, ánh mắt vừa oán vừa hận.

“Rồi cũng sẽ có một ngày, thúc sẽ hối hận. Một nữ nhân thôi mà, không đáng.”

Hắn nói xong những lời độc địa liền phất tay áo, bỏ đi trong tức giận.

Đầu xuân se lạnh, trong màn sương mỏng trong định viện, bóng lưng hắn thẳng tắp, nhưng lại bị thương khôn cùng.

***

Vân Nguyệt các là tẩm cung của Tử Nguyệt công chúa.

Hồng Thái Đế thương yêu Tử Nguyệt công chúa là chuyện ai cũng biết, cách bố trí trong Vân Nguyệt các hiển nhiên xa xỉ hơn những tẩm cung của những công chúa khác nhiều. Hạ Sơ Thất không ngờ Triệu Tôn sẽ đến đón nàng, còn đi đến Vân Nguyệt các với nàng. Bước ra khỏi vườn nhỏ bên ngoài cung Khôn Ninh, bước chân của nàng luôn rất nhanh và nhẹ, cho đến khi bước lên thềm đá xanh trong Vân Nguyệt các, bước chân của nàng mới dần trở nên nặng nề.

Cũng khá lâu rồi nàng chưa gặp Triệu Tử Nguyệt, cô nương từng nói muốn gả cho nàng” kia, ngang ngược, bướng bỉnh, từng khóc, từng cười, từng quậy, để lại một nét bút đậm mực trong cuộc đời nàng, giờ đây lại chỉ nằm yên tĩnh trên chiếc giường lớn điêu khắc tinh xảo mà phụ hoàng nàng ta chuẩn bị cho nàng ta. Trong từng lớp rèm màu hồng, nàng ta lẳng lặng chờ đợi một kết quả, không còn cười, không còn khóc, không còn quậy, cũng không còn bướng bỉnh nữa.

“Những ngày qua công chúa có đỡ hơn chút nào không?” Triệu Tôn là huynh trưởng của Triệu Tử Nguyệt, nhưng trước giờ vẫn luôn giữ lễ nghĩa. Hắn không hề bước đến gần, chắp tay sau lưng, đứng ở vị trí cách giường ba tấc, nhìn thái y trẻ tuổi đang quỳ dưới đất.

Vị thái y này tên là Cố Hoài, là một sử mục trong Thái Y Viện được Hồng Thái Đế sai đến chăm sóc cho Triệu Tử Nguyệt. Y quỳ ngay ngắn ở đó, mặc một bộ quân phục của Thái Y Viện, không cử động. Nghe thấy Triệu Tôn hỏi, y không dám ngẩng đầu, “Bẩm điện hạ, thần vô năng. Cơ thể Tử Nguyệt công chúa càng ngày càng suy yếu, tuy thần đã cố gắng truyền thức ăn vào trong cổ họng, nhưng công chúa không nuốt được, ăn uống rất ít, nếu vẫn không tỉnh dậy, cứ kéo dài như thế, chỉ e rằng, tính mạng khó giữ.”

Sắc mặt Triệu Tôn hơi tối xuống, “Ngươi lui xuống đi...”

Cố Hoài sửng sốt, khẽ đáp một tiếng “vâng”, nhưng khi y bò dậy, không biết do chân tay suy yếu hay vì lý do gì khác, mà cơ thể đứng không vững, cả người lại quỳ xuống, trán đổ đầy mồ hôi. “Điện hạ, vị thần, vẫn còn một chuyện...” Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của y, Triệu Tôn cau mày, “Nói.” “Điện hạ...” Trông Cổ Hoài cứ như rất khó mở lời, y nhìn những người xung quanh, “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, thần chỉ muốn bẩm báo riêng với một mình điện hạ.”

Triệu Tồn nhìn chằm chằm y, phất tay, “Lui xuống hết đi.”

Các cung nhân hầu hạ trong tâm điện của Triệu Tử Nguyệt đáp lời lui xuống, trong điện lúc này chỉ còn lại ba người họ. Cổ Hoài nhìn Hạ Sơ Thất, y vẫn còn hơi do dự. Đến khi Triệu Tôn mất kiên nhẫn, liếc nhìn y, y mới quỳ rạp người xuống đất, nói với vẻ khủng hoảng bất an: “Điện hạ, hai hôm nay, vị thần bắt mạch cho công chúa, phát hiện mạch tượng của công chúa, giống như... giống như là...” “Nói!” Giọng nói của Triệu Tôn càng lạnh lùng hơn. Bả vai Cổ Hoài run lên, cuối cùng nặn ra vài chữ từ trong kẽ răng.

“... Là hỉ mạch.”

Lỗ tai Hạ Sơ Thất “ùn ù”, trong lòng kinh hãi, nàng trao đổi ánh mắt với Triệu Tôn, ngồi xuống bên giường của Triệu Tử Nguyệt, nhắm mắt lại bắt mạch cho nàng ta.

Trong phòng yên lặng như tờ, mãi đến khi nàng mở mắt ra nhìn Triệu Tôn. “Gia...”

Nhìn ánh mắt của nàng, không cần phải nói gì nhiều, Triệu Tôn cũng đã hiểu. Chân mày hắn nhíu chặt lại, nhìn Cố Hoài, “Lui xuống! Chuyện này không được phép tiết lộ một chữ ra ngoài.” “Vâng, vị thần không dám.”

Cổ Hoài vội vàng lui xuống, Hạ Sơ Thất thở hắt ra, nàng nhìn Triệu Tôn đang trầm mặc, lại nhìn Triệu Tử Nguyệt đang nằm trên giường không rõ sống chết, rồi nhìn sinh mệnh nhỏ được hình thành trong bụng nàng ta, bất giác nghĩ đến Nhị Quỷ nay đã bỏ mình trên chiến trường Mạc Bắc.

Mọi thứ thật là hoang đường.

Nàng từng nghĩ rằng, đợi Triệu Tử Nguyệt tỉnh dậy, Nhị Quỷ cũng sẽ khải hoàn trở về. Lão hoàng đế yêu thương con, nhất định sẽ không để cho Triệu Tử Nguyệt chịu tủi thân, nói không chừng còn tác thành cho mỗi nhân duyên “trời xui đất khiến” này, cho tiểu công chúa của ông ta mặc bộ giá y màu đỏ xinh đẹp, gả cho Nhị Quỷ.

Nhưng giờ đây, suy cho cùng vẫn là tạo hóa trêu ngươi. Một người chết, một người bị thương, nhân quỷ xa cách. “Gia, không thể giữ lại đứa bé này.” Câu nói này rất tàn nhẫn, nhưng nàng là thầy thuốc, không thể không nói được.

Một là Triệu Tử Nguyệt chỉ mới mười bốn tuổi, không thích hợp mang thai. Hai là đến nay nàng ta vẫn không chịu tỉnh, cơ thể gánh vác sự sống còn của một mình nàng ta đã là một vấn đề lớn rồi, chứ đừng nói đến một sinh mệnh nhỏ. Ba là nàng ta là công chúa đường triều, sao có thể chưa phu đã có con? Tai tiếng như thế, lão bách tính không thể chịu đựng được, hoàng thất càng không thể chịu đựng được. Bốn là Nhị Quỷ nay đã mất, vì hạnh phúc sau này của nàng ta, đứa bé này không thể giữ lại được.

“Ừ” Ấn đường của Triệu Tôn bị bóng tối bao trùm, giọng nói vẫn khá là bình tĩnh, “Có nguy hiểm không?”

Hạ Sơ Thất trầm ngâm một lát, mới nói: “Cơ thể nàng ấy quá yếu, thuốc sảy thai có dược tính mạnh, nếu cứ uống vào như thể e rằng sẽ chịu không nổi. Những ngày này ta sẽ nghĩ cách, điều dưỡng cơ thể nàng ấy khỏe hơn một chút mới có thể phá thai.”

Triệu Tôn nhìn Triệu Tử Nguyệt đang nằm trên giường, hắn bước đến, đặt tay lên vai nàng bóp mạnh.

Hắn khẽ thở dài.

“A Thất, giữ lấy mạng của Tử Nguyệt.” Khi ra khỏi Vân Nguyệt các, bên ngoài có một chiếc kiệu. Người đi đầu chính là Thôi Anh Đạt, thái giám bên cạnh Hồng Thái Đế. Ông ta hơi khom người, thấy Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất bước ra, nở nụ cười bốn mùa không bao giờ thay đổi, bước lên hành lễ.

“Thập Cửu gia, bệ hạ có chuyện tìm ngài.”

Hạ Sơ Thất giật mình, đừng nói là tên Triệu Miên Trạch đi cáo trạng rồi nhé:

Nàng lo lắng bất an nhìn Triệu Tôn. Nhưng trên khuôn mặt hắn vẫn bình thản như cũ, vóc người cao lớn, phong thái tuấn dật, mãng xà trên trang phục thân vương sống động như thật uốn lượn dưới nắng ngày xuân, tản ra một kiểu mị lực an thần không thể miêu tả được bằng lời.

“Nàng hồi phủ trước đi.”

Liếc nhìn vẻ bình tĩnh của hắn, con tim đang treo lơ lửng của nàng đáp xuống. “Gia, chàng cẩn thận một chút.” Hôm đó Hạ Sơ Thất không biết Triệu Tôn và Hồng Thái Đế đã nói gì. Cái người nói muốn đến xử lý nàng, tối hôm đó cũng không thấy đến phủ Thành quốc công. Vì để thăm dò tin tức, sáng sớm ngày hôm sau, nàng thả Tiểu Mã, gửi cho hắn một bức thư.

“Trên trời một vầng trăng, nhân gian hai ngọn đèn” Một lát sau Tiểu Mã bay trở về, trên ống thư vương mùi huân chương ấy, có bốn chữ do chính tay hắn viết.

“Không sao, yên tâm.”

Yên tâm được mới lạ. Triệu Miền Trạch đã biết thân phận của nàng, nàng không dám chắc hẳn có nói cho Hồng Thái Để hay không, sao có thể yên tâm được? Mùng bảy tháng tư là ngày đại hôn của nàng và Triệu Tôn rồi, nàng lại cảm thấy hai người họ như mò mẫm bước đi trong bóng tối, một đường đi về phía trước, tuy tay nắm tay, nhưng lại không biết sẽ gặp phải chông gai gì.

***

Khi nàng vào cung, trời lại đổ mưa. Không biết có phải do vấn đề ở tâm trạng không mà nàng cảm thấy ngay cả thời tiết cũng thay đổi, mọi thứ đều trở nên hơi kì lạ. Ngày thứ hai tới cung Khôn Ninh, nàng xem bệnh cho Trương hoàng hậu như thường lệ, nghe nói Trương hoàng hậu sai người chọn vài nữ tử xinh đẹp đoan trang đến Đông cung, ban cho Triệu Miến Trạch làm tì thiếp. Ngày thứ ba tới Cung Khổn Đinh, nàng nhìn thấy nụ cười trong lúc đang ngã bệnh của Trương hoàng hậu. Nghe nói Triệu Miên Trạch, người không đụng đến bất kỳ nữ tử nào khác ngoài Hạ Vấn Thụ, vào đêm đầu tiên đã vào ngủ trong viện tử của tỳ thiếp, Hạ Vấn Thu rất đau lòng, nhưng lại không dám khóc nháo.

Trương hoàng hậu nghe thấy thể cảm thấy rất vui mừng, tâm trạng Hạ Sơ Thất cũng vui sướng. Hạ Vấn Thu à, kì này chắc phải chết chìm trong vài giấm nhỉ?

Vì để thuận tiện cho việc nàng nhập cung chẩn trị cho Trương hoàng hậu và Triệu Tử Nguyệt, cung Khôn Ninh chuẩn bị riêng cho nàng một cỗ kiệu. Tất nhiên người bên ngoài chỉ biết Cảnh Nghi quận chúa rất hợp với Trương hoàng hậu, nên Trương hoàng hậu thường gọi nàng vào cung bầu bạn. Còn về nội tình bên trong, tất nhiên là họ không biết rồi.

Hạ Sơ Thất vừa trị bệnh cho Trương hoàng hậu, vừa điều dưỡng cho Triệu Tử Nguyệt, ngày tháng bắt đầu bận rộn, cuộc sống thì lại phong phú hơn khá nhiều. Sau khi có Trương hoàng hậu chống lưng, nàng phát hiện ra một đạo lý, nam nhân trị thiên hạ, nữ nhân trị nam nhân. Hồng Thái Để thương yêu Trương hoàng hậu, Trương hoàng hậu phải dựa vào nàng để giữ mạng, đây là nguồn tài nguyên lớn nhất mà nàng có được trong tay lúc này. Lại ba ngày nữa trôi qua, Hạ Sơ Thất nhận được một tin đang truyền sôi nổi trong kinh sư. Trên điện Phụng Thiên, Hồng Thái Đế hạ chỉ, đặc xá cho tướng sĩ trong đợt binh biến. Phía Bắc vẫn còn đang đánh trận, đại xá vào lúc này có tác dụng ổn định lòng quân, quân chủ vui, thần cũng phục. Nhưng tiếp sau đó, thánh chỉ được ban xuống liên tục từng cái một.

Trần Đại Ngưu vì binh biến bị bắt vào ngục, không những được lão hoàng đế miễn tội hình, còn được thăng một cấp quan, nhậm chức Tả trụ quốc quan võ nhất phẩm, cộng thêm chức Long Hổ tướng quân, chấp chưởng sự vụ của Kim Vệ Quân. Đồng thời, Hồng Thái Để cho rằng cái tên Trần Đại ngưu không tao nhã, đặc biệt ban tên là “Tướng”.

Hoàng đế đích thân bạn tên, đó vốn là sự ân sủng cực kỳ to lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status