Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 290: Một người làm dịu đi năm tháng, một người kinh diễm cả thời gian (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy... cảm ơn. Ngươi có thể rời đi rồi.”

Nàng cụp mắt nói xong, nhưng lại chẳng nghe thấy âm thanh gì của Đông Phương Thanh Huyền. Kỳ quái ngẩng đầu lên, theo tầm mắt nhìn của hắn ta, nàng phát hiện ra tiêu điểm ánh mắt của hắn ta là hai chân trần trụi của nàng.

Dạo gần đây, vì để cải tạo mình đến mức “khuynh quốc khuynh thành”, cùng với việc chăm sóc cho thân thể của mình thì nàng cũng không quên chăm sóc cho đôi chân. Đôi chân bị Hạ Sở lội bùn bao nhiêu ngày tháng ở thôn Lưu Niên đã trở nên rất xinh đẹp. Đủ nhỏ xinh, móng chân bóng bẩy, mượt mà, mỗi đốt ngón chân đều hồng hào chũm chim, nhìn lung linh như phấn ngọc, thật sự làm người ta yêu thích.

Là một người hiện đại, đối2với Hạ Sơ Thất thì đi chân trần quả thực là chuyện quá bình thường. Nhưng nhập gia tùy tục, nàng cũng biết nữ tử đương thời, trừ phi ở trước mặt hôn phu của mình, nếu không thì không thể để lộ hai chân. Ý thức được điều đó, nàng lập tức rụt chân về theo bản năng, kéo cái chăn trên giường phủ lên, nhìn hắn cười như không cười.

“Không phải Đại đô đốc chưa từng nhìn thấy chân phụ nữ đấy chứ? Cảm thấy thích thú à?”

Đông Phương Thanh Huyền rời mắt đi, dường như còn xấu hổ hơn cả nàng, trên gương mặt yêu diễm hiểm khi lại xuất hiện vẻ xấu hổ ửng hồng như có như không. Vì để tìm ra lý do hợp tình hợp lý cho hành động thất thổ trong chốc lát đó của mình, hắn ta8nhẹ nhàng cười hỏi, “Đã bao lâu rồi Thất tiểu thư không rửa chân thế?”

“Ông đây vừa mới tắm đấy nhé!” Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Sao nào?”

“Hôi chết đi được.” Hạ Sơ Thất hừ giọng, trong lòng cả hai đều biết rõ ràng nhưng cũng không phá bĩnh sự xấu hổ của hắn ta.

“Ai bảo ngươi ngửi chứ hả? Còn không nhanh cút đi à?”

Nhìn dáng vẻ như thấy kẻ thù của nàng chẳng khác nào một con mèo nhỏ nhe nanh múa vuốt, Đông Phương Thanh Huyền nhoẻn miệng cười, “Nghỉ ngơi cho tốt, đêm nay có Cẩm Y Vệ trực đêm, nàng không cần phải thao thức để phòng.” Nói xong hắn ta liền phất tay áo bỏ đi.

Hạ Sơ Thất âm thầm thở phào một hơi, ôm đầu gối ngồi dậy, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy hơi buồn cười. Đông Phương Thanh6Huyền lại ở ngay phòng bên cạnh phòng nàng ư? Sao cứ thấy quỷ dị là thế nào nhỉ?

Ngày hôm sau, lúc Hạ Sơ Thất dậy thì ánh mặt trời đã chiếu lên trên khung cửa sổ.

Tháng năm quả thực là mùa hè. Vươn vai một cái, nàng liếm cánh môi khô khốc, đột nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác không biết hôm nay là hôm nào. Hơn một tháng qua, nàng ở trong quân doanh không được ngủ thoải mái, thêm vào việc đi đường nhiều ngày mà chưa từng được nghỉ ngơi tử tế. Thế nên, đêm qua thật sự là đêm mà nàng ngủ ngon nhất.

Chờ đến khi nàng rửa mặt, chải đầu xong mới phát hiện cả sảnh lớn bên dưới đã được Cẩm Y Vệ bao trọn. Một đám Cẩm Y Vệ cao to đẹp trai ngồi trên bàn ăn3cơm sáng, hình ảnh hoa mỹ đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng. Ông chủ quán trọ và tiểu nhị đại khái cũng biết mấy người này không thể trêu vào nên khúm na khúm núm hầu hạ ở một bên, đến thở mạnh cũng không dám. Ngoài nhóm Cẩm Y Vệ đang ăn sung mặc sướng ra, năm người của kỳ Đinh cũng ngồi trên một cái bàn khác ăn ngon lành, thấy nàng tới, ánh mắt của bọn họ đều nhìn qua, trong mắt tràn ngập “dấu hỏi chấm”.

Hạ Sơ Thất đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Nàng phải làm thế nào để giải thích với bọn lão Mạnh quan hệ giữa nàng và Đông Phương Thanh Huyền đây. Không đúng, làm thế nào để giải thích nàng với Đông Phương Thanh Huyền thực ra không có quan hệ gì mới phải. “Tiểu5Tề xuống rồi đấy à, mau lại đây ngồi.”

Đột nhiên nghe thấy Đông Phương Đại đô đốc gọi mình như thế, Hạ Sơ Thất sững ra một chút. Nàng đứng trên cầu thang, hắn ta ngồi dưới khách đường, ánh mắt vừa vặn nhìn thẳng vào nhau, nàng thoáng nhìn hắn với vẻ cảm kích, vì hắn ta không vạch trần thân phận của nàng. Bữa sáng đã được dọn sẵn ra bàn, chỉ có cháo loãng và màn thầu đơn giản, nhìn cũng không phong phú gì, nhưng quả thực rất hợp với tỳ vị của nàng lúc này. Không hề cầm thìa, nàng bưng cả bát cháo lên húp “sột sột sột sốt” một hơi hết hơn nửa, sau đó bèn liếm mép, cười hỏi: “Đại đô đốc, khi nào thì chúng ta bắt đầu lên đường vậy?”

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng cười như không cười, “Nếu không phải vì chờ ngươi, có lẽ giờ bổn tọa đã ở cách đây ba mươi dặm rồi.” Hoảng hốt hoàn hồn, nàng ngơ ngẩn một chút, “Bây giờ là giờ nào rồi?” Đông Phương Thanh Huyền đẩy một đĩa dưa muối nhỏ về phía nàng, “Giờ Thìn” “A!” một tiếng, Hạ Sơ Thất xấu hổ xoa trán, “Ngại quá, chậm trễ việc lên đường của mọi người rồi.”

Đông Phương Thanh Huyền không nói thêm gì, khóe miệng hơi cong lên. Hạ Sơ Thất không hề nhìn hắn ta, chỉ cắm cúi ăn uống. Lúc này, một gã Cẩm Y Vệ vội vã tiến vào, ghé sát vào tại Đông Phương Thanh Huyền nói gì đó. Đông Phương Thanh Huyền hơi híp mắt, nói một câu “biết rồi”, liền xua tay. Chờ người kia lui xuống rồi, hắn ta mới lấy từ trong ngực ra một cái khăn lụa trắng tinh đưa cho nàng.

“Lau miệng đi.”

Hạ Sơ Thất thấy hơi ngượng ngùng, “Cảm ơn.”

Trước khi nàng nhận lấy cái khăn lụa kia, nàng đang dùng tay áo để lau miệng.

Mấy ngày nay đã quen ở trong quân doanh, nàng không thể nào chú ý được nhiều như thế, dùng tay áo lau miệng là tiện nhất. Nhưng dù gì nàng cũng là phụ nữ, bình thường với đám đàn ông thô thiển như cánh lão Mạnh thì không sao, dù sao bọn họ cũng coi nàng là “đàn ông”. Nhưng Đông Phương Thanh Huyền đã biết về nàng đến tận gốc rễ, động tác lôi thôi như thể quả thực làm nàng hơi cảm thấy không được tự nhiên. Nếu là Triệu Thập Cửu, thể nào cũng ném cho nàng ánh mắt “chán ghét”, Đông Phương Thanh Huyền lại chỉ cười, sau đó dẫn một đám người rời khỏi quán trọ, đi một lúc lâu vẫn chưa thấy về. Hạ Sơ Thất khá tò mò về nhiệm vụ của hắn ta, nhưng lại chẳng thể nào hỏi sâu hơn được. Mà hắn ta vừa đi, mấy người lão Mạnh và Hắc Bì liền xông tới, ném cho nàng một đống câu hỏi. Cẩm Y thân quân là đám người thần bí được hoàng để tin tưởng nhất Đại Yến. Mà nhân vật tên tuổi như Đại đô đốc Cẩm Y Vệ Đông Phương Thanh Huyền, ở trong mắt đám người kỳ Đinh quả thực là thuộc cấp bậc truyền thuyết. Hôm nay sáng sớm đã ngồi cùng ăn cơm với hắn ta, mấy tên lính quân nhu cả tối qua bị làm cho hôn mê cả đêm mà không hay biết gì, cứ cảm thấy chẳng khác nào đang nằm mơ cả.

“Tiểu Tề, sao người lại quen biết Đại đô đốc thế?” Hàm răng đen của Hắc Bì dường như càng đen hơn.

“Đúng thế, cơm sáng nay cũng là do Đại đô đốc mời.”

“Tiểu Tề, nhìn thì có thể thấy quan hệ giữa người và Đại đô đốc rất tốt, có thể giúp mấy ca xin một chân trong Cẩm Y Vệ được không? Hề hề... Cẩm Y Vệ thật con mẹ nó oai, đi đến nơi nào, làm vụ nào, đao Tú Xuân vung ra là một đám đàn bà lóa mắt.”

Mấy người tôi một câu anh một câu, chẳng khác nào pháo nổ, khiến cho Hạ Sơ Thất không biết phải trả lời câu nào trước. Nàng cắn đũa, nửa đùa nửa thật nghiêm túc nói: “Quen Đông Phương Thanh Huyền đã là gì chứ? Nếu ta nói, ta không chỉ quen Đông Phương Thanh Huyền, ta còn quen cả Triệu Tôn, quen cả hoàng thượng, các ngươi có tin không?”

Lần này, mấy người Hắc Bì thực sự không khép miệng lại được luôn, “Thật á?”

Họ nhìn nàng đến đờ cả người, sau đó quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngay sau đó, Ngưu Nhị lắc đầu, cười xùy, “Thổi đi, vừa nhìn đã biết là khoác lác rồi. Nếu người quen với Tấn vương thì sao lại ở đội quân nhu làm hỏa đầu binh chứ? Phét đi.”

Hạ Sơ Thất cười hề hề: “Quả nhiên trên đời này cứ nói thật thì lại không ai tin. Nếu ta nói, ta không chỉ quen với Tấn vương mà còn từng ngủ chung một giường với hắn, các ngươi cũng không tin nổi đúng không?”

Hắc Phì “phụt” ra một ngụm cháo loãng, mấy “chiến hữu” của nàng cũng cười phá lên, rõ ràng không tin. Hạ Sơ Thất sờ mũi, cùng cười theo họ. Chính vì biết họ sẽ không tin tưởng nên nàng mới dám nói bô bô ra, còn có thể tiếp tục chém gió nữa.

“Ôi trời, nhìn các ngươi vui chưa kìa, cứ như ai lừa các ngươi ấy. Được rồi, ta tạm thời không nói tới Triệu Tôn, chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không thấy, Đông Phương Thanh Huyền kia cung kính với ta thể nào, ở trước mặt ta, hắn chẳng khác nào thằng cháu. Ha ha ha ha...”

Nàng cười ngặt nghẽo một trận, lại thấy mấy người Hắc Bì cứ đực mặt ra, không cười theo mình. Cảm thấy không khí có phần khác thường, nàng liền ngừng cười, quay đầu lại nhìn, thấy Đông Phương Thanh Huyền đứng sau lưng mình từ bao giờ, đang nhìn nàng mỉm cười. “Khụ khụ khụ!” Nàng cổ quái ho khan, “Đại đô đốc à, chuyện của ngài xong rồi sao?” Vốn tưởng người này sẽ bóc mẽ nàng, nhưng hắn ta chỉ cười ân cần, quả thực rất có dáng vẻ “cung kính”, mở tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Tiểu Tề, lên đường thôi.”

“Xe ngựa? Không phải nói là cưỡi ngựa sao?” Trong lòng Hạ Sơ Thất như thấy quỷ.

“Không vội, cứ chậm rãi đi lên phía Bắc thôi, cưỡi ngựa sợ ngươi không chịu được.” “À...” Lần này, mấy người lão Mạnh và Hắc Bì đều câm nín. Dáng vẻ yêu quý nàng của Đông Phương Đại đô đốc đã rõ như ban ngày, ai nấy đều đang bận suy đoán thân phận của nàng. Hạ Sơ Thất thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, hơi giữ khoảng cách với hắn ta một chút, bước đi ở phía trước. Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn ta lại đuổi kịp tới, thấp giọng nói một câu.

“Người của hắn tìm tới rồi.”

“Ai?” Hạ Sơ Thất vẫn chưa hiểu ra sao.

Không giải thích với nàng “hắn” là ai, Đông Phương Thanh Huyền chỉ chớp đôi mắt phượng, cười đầy thâm ý, “Lúc trước bổn tọa hỏi nàng, nếu ta không đồng ý đưa nàng lên phía Bắc, nàng có bằng lòng hay không. Giờ hắn muốn đưa nàng về kinh, nàng có bằng lòng không?”

Thời tiết ở kinh sư đã nóng lên. Nhưng khác với năm trước, vì phương Bắc có chiến tranh, vì rất nhiều binh sĩ của kinh sư đều đi lên phía Bắc, thế nên trong không khí mát mẻ của ngày hè dường như có mang theo hương vị của thuốc súng.

*****

Ban công hoa nở rộ, ở sâu trong vườn cây, đèn lồng trên hành lang của Trạch Thu Viện ở Đông cung vẫn còn sáng. Đêm mùa hè, gió mát lơ thơ, cửa sổ phòng cũng không đóng kín, rèm trong phòng không biết là bị gió cuốn lên hay là do động tác của người ở trên giường làm cho lắc lư theo nhịp điệu. Bóng người xuyên thấu qua chiếc màn mỏng hắt lên rèm treo, là hai gương mặt lúc sáng lúc tối của một đôi nam nữ. “Miền Trạch...” Hạ Vấn Thu thấp giọng rên rỉ, trong cơn cao trào không khỏi bấm mạnh vào bả vai Triệu Miên Trạch. Ánh mắt nhìn những giọt mồ hôi lấp lánh trên người hắn ta mang theo tình ý miên man, nhìn khoảnh khắc hẳn ta nhắm nghiền hai mắt khi lên đỉnh, và cả tiếng nỉ non gần như không thể nghe thấy của hắn ta nữa.

“Miền Trạch, chàng hãy gọi tên thiếp đi.” Nàng ta thở gấp, giọng nói mang theo sự cầu xin khe khẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status