Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 76: Lồng ngực nóng như lửa (9)


Trịnh Nhị Bảo vừa nhìn đã biết trong lòng nàng ta không thoải mái, bèn đuổi mấy tiểu nha hoàn lui xuống, rồi mới nhẹ giọng an ủi nàng ta, “Những lời gia nói đêm qua là đùa thôi, ngươi đừng để bụng. Trong lòng gia, ngươi đương I nhiên khác với những người khác. Mấy ngày tới người chú ý một chút, chủ nhân của chúng ta có đôi mắt nhanh nhạy hơn người khác nhiều. Ngươi tuyệt đối đừng làm ngài ấy phiền lòng.”

Nguyệt Dục đặt khay xuống, cười với Trịnh Nhị Bảo:

“Ta hiểu2mà, công công không cẩn an ủi.” Hôm nay là mùng bảy tháng Chạp, năm thứ hai mươi bốn Hồng Thái.

Cho dù qua bao nhiêu năm, Hạ Sơ Thất vẫn nhớ như in ngày này. Triệu Tôn dắt con ngựa chiến tên Đại Điểu ra khỏi trại ngựa, xách theo mấy vò rượu hoa của hàng rượu Ôn Đức Phong nổi tiếng ở Châu Phủ, đi qua cổng trạm dịch Thanh Cương tĩnh lặng trong bóng đêm, dẫn theo nàng đi giữa bầu không khí mát mẻ ẩm ướt, lao vào bóng đêm vô tận. Buổi8tối hôm đó, ánh trăng dường như cũng vô cùng sáng tỏ.

Mặt trăng như mọc một lớp lông trắng tinh, treo lơ lửng trên bầu trời. Hạ Sơ Thất không rõ cảm xúc của Triệu Tôn. Mà nơi họ ngồi cũng không có cảnh đẹp như thơ, không có tình nồng như tranh vẽ, chỉ có một con ngựa đen đang ve vẩy đuôi, nhàn nhã gặm cỏ, thỉnh thoảng lại kêu phì phì, góp chút âm nhạc để bọn họ uống rượu ở cách đó hơn mười trượng.

Giữa mùa đông, côn trùng cũng ngủ đông6hết rồi.

Bốn bề tĩnh lặng, mang vẻ hoang vu của ban đêm.

Đây là một khúc sông Thanh Lăng, bờ sông có tảng đá cao nhô ra. Hai người ngồi hóng gió sông, uống chút rượu, ngồi trên tảng đá, trò chuyện câu được câu chăng. Đương nhiên, người nói chuyện chủ yếu vẫn là Hạ Sơ Thất. Triệu Tôn không đáp lời. Không bao lâu, trên tảng đá lớn bên cạnh đã có vài ba vò rượu rỗng.

“Hức, rượu này có mùi thật giống Ngũ Lương Dịch*.”

(*) Một loại rượu trắng nổi tiếng của Trung Quốc.

Hạ3Sơ Thất vô cùng bất lịch sự nấc một cái, lại nhìn về phía Triệu Tôn.

“Người anh em, uống rượu giải sầu là phải hai người cùng nói. Ta độc thoại cả buổi rồi mà người còn chưa rên nổi một tiếng, im thin thít như con lừa, ta nói mãi cũng chán mà, đúng không? Này, người có chuyện gì vui, kể ra cho ta vui chút xem nào?”

“Không.”

Hắn chỉ nói một từ, vẫn lạnh lùng như thế.

“Hừ, chơi với người chẳng vui gì cả.” Hạ Sơ Thất lắc đầu, cầm vò rượu, ngửa cổ5uống ực một ngụm. Nàng chóp chép miệng rồi thoáng liếc sang, ánh mắt lờ đờ mông lung vì say rượu nhìn chằm chằm người đàn ông cũng đang uống rượu.

“Ái chà, cái người này đúng là đẹp thật.”

Nàng lầm bầm lầu bầu, thưởng thức cảnh đẹp ý vui.

Bóng cây bên tảng đá vừa đúng lúc rơi lên mặt Triệu Tôn, tài tình che giấu vẻ lạnh lùng và khắc nghiệt bình thường của hắn, khiến hắn trông tuấn tú hơn. Hắn uống hơi nhiều, cổ áo mở rộng. Trong đôi mắt chuyên nghiệp của nàng, dáng vẻ lười biếng, xương quai xanh thoáng lộ ra ngoài, đường cong hấp dẫn có thể nói là mang cấp truyền thuyết.

Nhưng hai người bọn họ đã có thể ngồi một chỗ uống rượu như anh em rồi, hình như nàng không thể bỉ ổi dâm ô hắn như vậy nhỉ?

Dời ánh mắt đầy tiếc nuối khỏi người đàn ông quyến rũ kia, Hạ Sơ Thất quẳng hết ý nghĩ dâm tà, thở dài một hơi, giọng điệu có giả có thật, hư hư thực thực, ẩn chứa sự lạc quan từ tận xương cốt của nàng:

“Thôi nào, đừng vờ lạnh lùng nữa. Có mỗi chút chuyện cỏn con, cho dù ngươi không nói ta cũng đoán được, Ngài buồn phiền cái gì cơ chứ? Ngài không phải thiếu ăn, cũng chẳng phải mặc không đủ ấm. Dù lão già kia đối xử với ngài cũng không tốt, nhưng với bản lĩnh của ngài thì vẫn có thể tranh vị trí kia được. Lại nói, nếu ngài tốt với ta một chút thì ta cũng có thể giúp đỡ ngài mà, đúng không? Chỉ cần trả đủ bạc, lo gì thiếu nhân tài! Đừng phiền lòng nữa! Nào, uống...”

“Này, nói chuyện đi chứ? Không đồng ý? Hay là không muốn tỏ thái độ?” “Phiền não trên thế gian đều từ suy nghĩ trong đầu mình mà ra. Suy nghĩ không phiền, thì lòng tất cũng không phiền.” Triệu Tôn liếc nàng, ngửa cổ lên. Hạ Sơ Thất nhìn yết hầu của hắn chuyển động, trong lòng rối loạn một giây, nhưng buộc phải thừa nhận rằng nàng là một kẻ háo sắc nhưng không có gan làm liều,

Nếu là thường ngày, nàng có thể giả vờ đùa giỡn với hắn một chút. Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt. Sau khi phát hiện ra bí mật “đau đớn tột cùng” của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất nàng dù có thất đức thì cũng không tiện đùa bỡn người ta.

“Triệu Tôn.”

Lần đầu tiên, nàng gọi tên hắn một cách đàng hoàng.

“Ừ.” Không ngờ hắn lại trả lời.

Nàng cười khuyên hắn, “Lúc nhỏ, ta lớn lên ở cô nhi viện, cha mẹ ta bị kẻ xấu giết hại từ lâu. Cùng phòng ở cô nhi viện có bảy tám cô bé mồ côi hoàn cảnh giống ta. Điều khác biệt duy nhất chính là họ đều lớn hơn ta. Vì thế, mỗi lần trong viện có phát đồ gì tốt, ta đều không có phần, đều bị bọn họ lấy mất.”

Hắn không ngẩng đầu, cũng không nói gì. Hạ Sơ Thất cũng không để ý, đầu óc chuếnh choáng men say, cũng bắt đầu lảm nhảm:

“Ngài đừng tin trẻ con không làm ra nổi chuyện gì. Con người ấy mà, cho dù là người lớn hay là trẻ con thì trời sinh cũng đã có tính công kích. Chỉ có điều, trẻ con được cha mẹ yêu thương thường có tính cách ngây thơ, không hiểu được cái gọi là mạnh thắng yếu thua, cũng không hiểu được cái gọi là tình người ấm lạnh, càng không hiểu được để đạt được mục đích thì phải dựa vào tự mình cướp lấy. Bọn ta là trẻ mồ côi thì khác, không được ai thật sự yêu thương nên hiểu rằng phải tự thương lấy mình, cũng phải khéo léo trước mặt viện trưởng và giáo viên, hiểu rằng lúc có người đến nhận nuôi thì phải giả vờ ngoan ngoãn, hiểu được cái gì là nghe lời, cái gì là không nghe lời...”

Nói đến đây, nàng dừng lại, nhìn hắn, “Ta thấy hơi lạnh.” Triệu Tôn nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng cởi áo khoác lông chồn màu đen đang mặc ra đưa cho nàng. Hạ Sơ Thất cũng không khách sáo, nhận lấy áo khoác rồi trùm lên người.

Hì hì, áo của tên này rộng thật, ngày càng chân nàng cũng có thể che được.

Hạ Sơ Thất thoải mái thở dài ra một hơi, chỉ chừa hai bàn tay nhỏ bé để uống rượu, cả người nép vào Triệu Tôn, để thân hình to lớn của hắn cản gió sống cho nàng, nói tiếp: “Chuyện của ngươi, theo ta thấy thì không tính là vấn đề. Các ngươi đều là con cháu hoàng tộc cao quý, trong đầu nghĩ đến gì mà giang sơn, hoàng quyền, thiên hạ, sự nghiệp thống trị. Thật ra, với thường dân bọn ta, ai làm Hoàng đế cũng không quan trọng. Ăn no, mặc ấm, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại, đó mới là cuộc sống thoải mái. Ta nghĩ, chờ ta được tự do thì sẽ dẫn Lan Đẩn đi thăm thú núi non, đó mới thật sự là cuộc sống.”

Cũng không biết có cơn gió từ đầu thổi tới, nàng run rẩy hệt một bà lão tám mươi tuổi.

Triệu Tôn nghe xong vẫn không nói gì, cũng không ngừng uống rượu.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Hạ Sơ Thất lén nhìn sang, lờ mờ thấy đường nét sườn mặt của hắn thì không khỏi thở dài, nốc một ngụm rượu, “Ta biết trong lòng người có tâm sự, nhưng không muốn cho người bên cạnh biết. Haizz, dù sao ta nghĩ chuyện người cần làm là có ân báo ân, có thù báo thù, cưỡi ngựa huýt sáo, phóng khoáng thoải mái. Yên tâm dũng cảm đi làm đi! Ta nhất định sẽ ủng hộ tinh thần cho ngươi. Có điều, ngươi có thể.”

Nàng lại ợ một cái, đột nhiên giơ tay ra.

“Trả ta cái gương trước đã được không?”

“Cái gương ấy quan trọng với người đến thế sao?”

Giọng của Triệu Tôn nhiễm hơi rượu nên bỗng dưng hơi khàn khàn, trầm lắng. Mà đôi mắt gần trong gang tấc của hắn, giữa bóng đêm thanh nhàn chốn sông nước này lại phản chiếu một thứ ánh sáng lấp lánh lạ thường, có thể nói là mê hoặc lòng người, khiển Hạ Sơ Thất trước nay chưa bao giờ thích bộc lộ tâm trạng lại chợt có mong muốn dốc bầu tâm sự.

“Này, chúng ta là huynh đệ đúng không? Ta có một bí mật muốn nói với ngươi.”

Hắn thờ ở, trầm giọng “ừ” một tiếng: “Tuy hơi xấu, nhưng uống rượu cùng thì cũng được.”

Hạ Sơ Thất tự biết mình không phải kiểu người xinh đẹp tuyệt trần có thể làm cho đàn ông rối trí. Song nghe hắn nói vậy, nàng vẫn không nhịn được mà trừng mắt liếc hắn, rồi nhếch môi với vẻ đầy căm thù.

“Ông đây xấu nhưng không trộm không cướp, chướng mắt ngươi chỗ nào hả? Không đào sâu vào nỗi đau của ta thì người sẽ chết hả?” Hắn không trả lời, chỉ ngồi đó, một chấn hơi gập lại, khuôn mặt in bóng cây, chiếc áo khẽ phất phơ trong gió nhẹ. Hắn yên lặng, bình thản... quả thật là một người có vẻ đẹp bỏ xa nàng cả chục con phố.

“Ngươi ăn bánh hoa hồng bao giờ chưa?”

Hắn đột nhiên mở miệng, để tài chuyển quá xa, cướp luôn cả lời nàng đang định nói về bí mật xuyên không. Nhưng buổi tối nay, đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động mở lời. Nàng sửng sốt, lắc đầu: “Chưa. Bánh làm bằng hoa hồng hả?”

Khuôn mặt Triệu Tốn nấp trong bóng tối, ánh mắt thâm trầm, sâu xa.

“Đã lâu rồi ta chưa ăn. Hồi bé, mẫu phi hay làm cho ta ăn trong ngày sinh nhật của ta.”

Sau đó thì sao?” Mức độ nhiều chuyện của Hạ Sơ Thất thăng lên tầm cao mới. “Sau đó hết rồi.” Triệu Tôn trả lời rất nhanh, giọng nói cũng bình thản. Nhưng lạ là Hạ Sơ Thất lại đọc ra được cảm giác cô đơn khó nói nên lời trong lời hắn nói. Sau đó, dù nàng hỏi hắn thế nào thì hắn cũng không trả lời câu hỏi này nữa, chỉ tập trung làm thính giả của nàng, đồng thời ra sức chiến đấu với đống rượu hoa.

Đồ con lừa kín như hũ nút!

Xem ra con người bất kể mang thân phận cao hay thấp, ai nấy cũng đều có ưu tư đời thường của kẻ phàm tục.

Nghĩ như vậy, Hạ Sơ Thất lại thoải mái hơn một chút.

Nàng quả nhiên là một người tìm được niềm vui trong nỗi buồn của kẻ khác. Có lẽ cảm xúc của Triệu Tôn lúc này giống người bình thường, khiến nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần lại hơn. Mặc dù hắn không thích nói chuyện thì cũng không ngăn nổi cái tính ồn ào nàng.

“Ta đã từng ăn rất nhiều thứ ngon, bánh kem Long Du nổi tiếng nhất ở Chiết Giang và Quảng Đông, bánh táo, bánh gạo nếp, bánh lạc, bánh củ cải rán, bánh mật Ninh Ba, bánh củ cải kiểu Quảng Đông, bánh đậu nành rán... trong số mười loại bánh của bàn tiệc Mãn Hán.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status