Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 762: Tuyết rơi nhanh mai đỏ, một chút chấn động (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Sơ Thất không hoàn toàn đoán được ý của Triệu Tôn, nhưng hai người bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy nên ít nhiều nàng cũng hiểu được một chút.

Hắn và Triệu Miên Trạch có một cuộc chiến chưa phân thắng bại

Hắn chuẩn bị lâu như vậy rồi, không thể có chuyện để lộ hết suy tính của mình ra như thể được, chưa nói đến chuyện “còi cá chép”, mà ngay cả trong quân lính đang bảo vệ ở Bắc Bình, rốt cuộc liệu có cái đinh nào mà Triệu Miên Trạch đã chôn xuống từ trước hay không, không ai có thể nói chính xác được

Vậy nên, trong giai đoạn đặc biệt này, hắn càng không thể có hành động thiếu suy nghĩ

Nhưng một khi hắn khởi sự, thể nào trong nhóm phiên vương hiện giờ cũng có người toàn lực ủng hộ hắn, hắn cũng không thể trực tiếp từ chối người từ ngoài ngàn dặm được, cho nên, lảng tránh mới là biện pháp tốt nhất.

Ngoại trừ chiều hướng trong triều đình Đại Yến ra, nhiều ngày nay, Hạ Sơ Thất còn nghe được một chuyện khác.

Ở mảnh đất Mạc Bắc, tại vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi ấy, trong một năm ngắn ngủi này đã nảy sinh vô số biến hóa

Thế lực vốn yếu ớt nhất là liên minh mười hai bộ Ngột Lương Hãn, trong một thời gian ngắn ngủi đã nhanh chóng quật khởi với thể không thể ngăn cản được

Từ liên minh mới thành lập giữa các bộ lạc trên thảo nguyên đã phát triển thành nước Khả Hãn với binh lực cường đại

Bọn họ chiếm cứ đại bộ phận khu vực phía Bắc Âm Sơn, một đường thắng lợi theo hướng Đông, qua Phong Châu, Việt Sa Tỉnh, thẳng tiến tới Đại Mạc, chiếm lĩnh vùng châu thổ sông Vị Hà, xưng vượng xưng bá

Tháng năm năm Kiến Chương đầu tiên, trong quá trình bành trướng của mình, Ngột Lương Hãn và Bắc Địch đã trải qua một trận đại chiến

Khi đó, thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ đang trong giai đoạn nội đất nước sôi lửa bỏng với Lục vương Ba Căn, Cáp Tát Nhĩ tọa trấn trong triều, không ra tiền tuyến, quân lính Bắc Địch thảm bại, Ngột Lương Hãn thừa cơ tiến vào, thâu tóm không ít lãnh thổ của Bắc Địch.

Hiện giờ, trên thảo nguyên Mạc Bắc, Ngột Lương Hãn nghiễm nhiên đã ngang tài cân sức với Bắc Địch, lực lượng tương đương nhau.

Cuộc tranh đấu giữa các bộ lạc trên thảo nguyên chưa bao giờ ngưng lại suốt trăm ngàn năm qua, vốn dĩ không liên quan nhiều tới Nam Yển

Nhưng rốt cuộc đều là hàng xóm, nhà bên nhóm lửa, khói bụi kiểu gì cũng sẽ bay sang nhà mình

Không nói đến chuyện Ngột Lương Hãn và Bắc Địch đã liên tục đại chiến suốt mấy tháng này khiến lưu dân tràn vào Nam Yến như nước thủy triều, ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân, mà cả sự xâm phạm, quấy nhiễu của Ngột Lương Hãn cũng đã đẩy Nam Yến đến tình trạng không thể ngồi yên không hành động gì.

Một quốc gia nhanh chóng cường đại, mạnh mẽ như vậy, tất nhiên dã tâm cũng sẽ bành trướng

Ngột Lương Hãn cũng vậy, bọn họ không hề thỏa mãn với căn nhà bé nhỏ nơi Mạc Bắc, nên không ngừng phái kỵ binh tinh nhuệ tới quấy nhiễu tuyến đường Âm Sơn về phía Nam, giống như đang khiêu khích điểm mấu chốt của Nam Yến, năm lần bảy lượt quấy rầy biên thùy rồi lại vội vàng quất ngựa rời đi, ầm ĩ khiển Nam Yến vô cùng đau đầu

Kiến Chương năm thứ hai, tuyết còn chưa tan, Triệu Tôn phòng thủ ở phủ Bắc Bình bên này, triều đình cũng không có hành động lớn nào khác ngoại trừ không ngừng tăng thêm số binh lực trấn giữ tuyến đường Ấm Sơn

Cũng có thể hành động lớn còn đang được chuẩn bị.

Hạ Sơ Thất cũng không ngờ được rằng chỉ trong một năm, Mạc Bắc lại có biến hóa lớn như vậy

Nhớ lại ngày đó, Ngột Lương Hãn chỉ có thể cướp đoạt một ít lương thảo, cướp bóc đồ để vượt qua mùa đông, nhưng gặp phải người vô lại như Hạ Đình Đức thì cũng không thoát khỏi cảnh phải dâng Trưởng công chúa nhà mình đi hiến thân để lung lạc Triệu Tôn.

Quả nhiên ứng với câu nói, ba ngày không gặp, khi gặp lại phải nhìn bằng con mắt khác

Nam Yến là một mảnh phồn hoa cẩm tú, đó là miếng thịt béo trong mắt người ngoài

Nàng đoán, khói lửa đã tắt một thời gian dài, e là lại chuẩn bị cháy bùng lên thôi

Chỉ không biết là lần này sẽ liên lụy tới bao nhiêu người...

Trong khoảng không yên lặng, nàng cảm thấy không yên

Khi Triệu Tôn ở đây, tối nào hắn cũng ủ để làm nóng tay chân cho nàng, khiến nàng thoải mái ngủ đến tận hừng đông, nhưng giờ hắn không ở đây, chỉ có một mình nàng ngủ trên giường, nàng luôn cảm thấy dù có làm gì thì tay chân mình vẫn lạnh cóng.

“Hắt xì..



Nàng hắt hơi một cái, vội khoác thêm y phục lên người, sờ soạng rời giường rồi đốt đèn sáng lên và tùy ý rút một cuốn sách trên giá xuống, sau đó nàng mới quay về giường ngồi, chuẩn bị đợi cho mắt mỏi thì đi ngủ

Nhưng khi mở sách ra, hóa ra đây lại là quyển “Binh pháp Tôn Tử”

Nàng cạn lời, nhưng vẫn mở ra vì đang quá rảnh rỗi.

“Người giỏi dụng binh, khuất phục địch mà không phải giao chiến, đoạt thành mà không cần tấn công, phá quốc mà không cần đánh lâu, nhất định phải dùng mưu lược toàn thắng để thắng thiên hạ, chỉ có như vậy thì trong hoàn cảnh quan không mỏi mệt vẫn giành được thắng lợi hoàn toàn

Đây chính là pháp công lược...” Mới đọc được một đoạn này, cửa phòng nàng đã kêu “kẹt” một tiếng rồi mở ra

“Vương phi, sao người còn chưa ngủ?” Tinh Lam nghe thấy động tĩnh của nàng trong phòng, vừa vào cửa đã thấy nàng đang ngồi trên giường đọc sách.

“Đã qua canh ba rồi, người đọc sách như vậy sẽ ảnh hưởng tới mắt đó, đừng đọc nữa.”

Ngọn đèn dầu không ngừng lay động, ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng, Hạ Sơ Thất híp mắt, nàng không nghe rõ Tinh Lam đang nói gì nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng ta, cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng ta dành cho mình.

Nàng mím môi mỉm cười, vẫy tay với Tinh Lam

“Vẫn chưa buồn ngủ, nào, lại đây, chúng ta trò chuyện một lát.” Tinh Làm dịu dàng gật đầu, bước tới gảy bấc đèn trên giá nến để ánh lửa cháy sáng nhất, sau đó mới nâng váy đi tới, chậm rãi ngồi bên mép giường của Hạ Sơ Thất, nhẹ nhàng cười nói: “Vương phi, có phải người đang nhớ gia không?” Nhớ chứ! Làm sao có thể không nhớ hắn được đây? Hạ Sơ Thất thở dài một tiếng, im lặng nhìn nàng ta, không trả lời mà đột nhiên hỏi ngược lại: “Vậy ngươi nói cho ta biết trước đi, có phải người đang nhớ Trần đại ca không?”

Tinh Lam đâu ngờ được rằng nàng lại hỏi mình như vậy.

Nàng ta hơi kinh ngạc rồi vội lắc đầu, “Nô tỳ không dám” “Ồ, đáp án này kỳ quái quá đó, rốt cuộc là ngươi không dám, hay là không nhớ?” Công phu bắt bí người khác của Hạ Sơ Thất đúng là hàng đầu, buổi tối đang không ngủ được, vất vả lắm mới có người tới để nói chuyện phiếm với nàng, tất nhiên là nàng không thể buông tha được rồi, nàng vừa cười đùa trêu chọc Tinh Lam vừa chăm chú nhìn gương mặt của nàng ta rồi thúc giục.

“Nói mau! Ở đây chỉ có hai chúng ta, dù sao cũng không có người ngoài nghe được, ngươi cứ nói những lời trong lòng mình đi, ngươi sợ gì chứ?”

Nhìn nàng một lát, ánh mắt Tỉnh Lam chợt lóe, cuối cùng, nàng ta cúi thấp đầu xuống.

“Vương phi đừng trêu chọc nô tỳ nữa

Cho dù là trước đây, khi ở phủ Tấn vương, nô tỳ và ngài ấy đã không có cơ hội rồi..

Huống chi, thế sự xoay vần, hiện giờ ngài ấy đã được sắc phong là Đại tướng quân, còn là phò mã gia đương triều, nô tỳ chỉ là phận người hầu, sao có thể xứng đối với ngài ấy chứ?..

Dù cho có vào quý phủ của ngài ấy để làm một cơ thiếp nho nhỏ, chỉ sợ công chúa cũng sẽ không đồng ý.”

Giọng nói của nàng ta không nặng nề, thậm chí còn mang theo chút đùa giỡn thoải mái

Mặc dù không thừa nhận nhớ nhung Trần Cảnh, nhưng vẫn thầm chấp nhận phần tình nghĩa đối với y

Nghĩ tới khoảng cách giữa nàng ta và Trần Cảnh, Hạ Sơ Thất thở dài một tiếng, không khỏi cũng thổn thức theo.

“Đáng thương, đều tại ta cả.”

“Vì sao lại trách người chứ?” Tinh Lam ngẩng đầu nhìn nàng.

“Khi còn ở kinh sư, ta đã từng nói, nếu sau này ta báo được thù mà còn mạng, ta nhất định sẽ xúc tiến hôn sự của người và Trần đại ca..

Thế nhưng như người vừa nói, thế sự khó lường, ta còn chưa kịp làm gì thì y đã được ban hôn rồi

Tinh Lam, chuyện này là trách nhiệm của ta, lẽ ra ta phải sớm tính toán cho người mới đúng.”

“Vương phi...” Thấy nàng tự trách bản thân, Tinh Lam dở khóc dở cười, “Là do nô tỳ không có phúc phận, sao có thể trách người được chứ? Người đừng nghĩ như vậy nữa, mẫu thân nô tỳ từng nói, chuyện nhân duyên đều là ý trời, không thể cưỡng cầu được.”

Ở chung với nhau lâu như vậy rồi nhưng Hạ Sơ Thất chưa bao giờ nghe thấy Tinh Lam nói về gia thế của mình, càng chưa từng nghe nàng ta nhắc tới mẫu thân, giờ nghe vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc

Nhưng Tinh Lam vừa nói xong liền không mở lời nữa, nhìn biểu hiện thì có vẻ là không muốn nói về chuyện này

Hạ Sơ Thất vốn không thích chạm tới điểm mấu chốt của người khác, thấy thế thì chỉ cười khẽ, cũng không hỏi thêm gì khác, chỉ cầm tay nàng ta, dịu dàng an ủi, ai mà ngờ tay của Tinh Lam còn lạnh hơn tay của nàng vài phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status