Nhật ký mang thai tuổi 17

Chương 67: Không cầu sự vĩnh cửu


Bữa đó tôi có cuộc họp lớp với những bạn thời đại học. Bây giờ gặp lại, ai cũng có cuộc sống riêng. Người thì hạnh phúc, người thì đau khổ. Người thì khổ vì tình, người thì khổ vì công việc. Đủ mọi thứ. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau rất vui, sau đó có một cô bạn bảo:


- Ngày trước, mình tin có sự vĩnh cửu đấy, nhưng giờ thì hết rồi. Trải qua mấy cuộc tình, trải qua mấy lần mất niềm tin thì mình rút ra kết luận: trên đời này chẳng có cái quái gì là vĩnh cửu cả.

Những cô bạn khác thì gật đầu đồng tình ngay. Tôi nhìn họ, không biết phải nói gì.
Họ từng là các cô gái rất hồn nhiên, vô tư và tin tưởng vào cuộc sống này. Nhưng rồi khi trái tim bị chà đạp, bị tổn thương thì họ chẳng còn muốn tìm bất cứ hạnh phúc nào nữa. Nhìn ra cửa sổ, tôi cũng đang nghĩ về sự vĩnh cửu.


Tối, tôi về nhà hơi muộn. Mọi người trong gia đình chồng ngủ hết rồi, chỉ còn mỗi Chan Chan là đợi tôi. Nhác thấy vợ về với vẻ hơi say, chồng trách khẽ:

- Anh về nhà chỉ có mấy ngày mà em không chịu ở nhà với anh, đi chơi đến giờ này mới về. Còn uống say nữa.


Tôi ngồi xuống ghế sô pha, cười cười, thấy vẫn còn tỉnh lắm:

- Em gặp bạn cũ mà, vui quá nên về trễ.


Chan Chan thở ra, nhìn tôi một chốc rồi đứng dậy:

- Anh pha café cho em uống giải rượu.


Nhìn bóng dáng chồng đứng trong căn bếp sáng trưng, tôi tự dưng buồn buồn. Lát sau, anh mang ly café bốc khói ra, chưa kịp ngồi xuống là tôi đã đem chuyện ngày hôm nay ra kể hết. Về những cô bạn của tôi và cả sự vĩnh cửu.

- Dù em đang hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy lo lắng khi nghe như vậy. - Tôi nhìn chồng - Còn anh nghĩ gì? Với cái thế giới dễ thay đổi này, anh có tin vẫn còn có sự vĩnh cửu?


Chan Chan nhìn tôi hồi lâu, trên tay vẫn cầm ly café mà chưa trao cho vợ, bảo khẽ:

- Thế giới này rộng lớn lắm, anh không đủ khả năng để quan tâm đâu. Anh chỉ muốn quan tâm duy nhất một người thôi.


Thấy tôi hình như vẫn chưa hiểu, chồng mới đặt ly café vào tay tôi, nói:

- Anh không mong chờ sự vĩnh cửu nào trong cuộc sống này, mà chỉ cầu người ở bên cạnh mình đừng bao giờ thay đổi.


Mắt tôi chợt nhoè đi, không biết do khói hay vì điều gì nữa. Tiếp theo, tôi nghe Chan Chan ân cần giục:

- Café sắp nguội rồi, em mau uống đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status