Nhật ký mang thai tuổi 17

Chương 69: Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ


Có một kỷ niệm mà tôi rất nhớ.


Hôm ấy giáo viên trong trường có cuộc đi chơi, mọi người rủ nhau đến quán ăn để ăn tối. Chắc là khá lâu rồi tôi mới được chơi bời như vậy nên rất hăng hái, ăn uống no say đến nỗi quên mất gọi điện cho chồng báo là sẽ về muộn. Đến lúc sắp tàn cuộc, tôi hơi ngà ngà say thì nghe chuông điện thoại reo. Nhìn vào màn hình, thấy cuộc gọi từ Chan Chan.

Chan Chan hỏi tôi đang làm gì mà giờ này chưa về. Tôi đáp với giọng hơi sỉn, bảo mình đang đi ăn cùng đồng nghiệp. Chồng nhận ra tôi đang say nên hỏi tên quán để đến đón. Thấy tôi đứng dậy khó khăn, anh Bảo - một thầy giáo trẻ đề nghị đỡ tôi đi ra ngoài cửa quán. Tôi không nhớ gì lắm cho đến khi Chan Chan xuất hiện trước mặt và đỡ lấy tôi từ tay anh Bảo. Sau đó cả hai đã nói với nhau vài câu rồi cùng bước lên xe buýt. Chan Chan dìu tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, anh ngồi bên cạnh và để đầu tôi dựa vào vai mình. Gió đêm thổi tràn qua cửa sổ xe, khiến tôi tỉnh tỉnh được một chút. Bấy giờ tôi mới nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.


- Vợ anh là một cô gái mạnh mẽ. - Anh Bảo nói trước - Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy buồn bã hay khóc, lúc nào cũng vui vẻ và làm cho bọn trẻ cười.

- Min Min vốn hoạt bát, lại có cá tính. - Chan Chan đáp lại.


- Anh làm phi công? Công việc có phần vất vả, nhỉ. Nhưng anh không sợ à?

- Sợ gì?


- Anh ít khi ở bên cạnh vợ mình, cô ấy lại rất có cá tính. Tình cảm vợ chồng, nếu không gần gũi nhiều thì sẽ khó bền vững.

Tôi tự nhủ, anh chàng Bảo này muốn gì đây. Sao lại nói như thế trước mặt chồng người ta chứ? Tôi biết anh ta có cảm tình với mình và tôi đã luôn giữ khoảng cách. Tôi vẫn im thin thít, đầu tựa trên vai Chan Chan như thể đang ngủ say. Tôi muốn nghe thử chồng sẽ trả lời thế nào đây.


- Tôi biết công việc của mình có thể khiến Min Min cảm thấy cô đơn nhưng tôi tin rằng cô ấy sẽ không thể rời khỏi tôi được đâu.

- Tại sao?


Tôi cảm giác Chan Chan đã quay qua nhìn mình, rồi nhẹ nhàng kéo áo khoác đắp lên cho tôi. Rất nhanh sau đó, tôi nghe anh trả lời rành rọt:

- Vì chỉ khi ở cạnh tôi, cô ấy mới không cần phải gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ.


Không biết có phải do gió đêm hay không mà tôi bỗng chốc rùng mình.

Sống mũi có chút cay cay, chẳng rõ từ lúc nào Min Min tôi lại dễ khóc đến vậy. Câu đáp lời của chồng khiến đuôi mắt tôi có chút nước ấm ấm chảy ra.


Tôi không nghe anh chàng Bảo nói thêm gì nữa. Lát sau xe ngừng, anh ta chào một tiếng rồi xuống trạm.

Bấy giờ Chan Chan mới lên tiếng như thể biết tôi đã tỉnh từ lâu rồi:


- Nếu lần sau em còn uống say và để người đàn ông khác đỡ về như hôm nay thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu, nhớ chưa?

Gật đầu một cách rụt rè, tôi vòng tay lên ôm cổ chồng và nhắm mắt mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status