Nhật ký mang thai tuổi 17

Chương 71: Thú cưng


Đó là cái dịp tôi đã làm một chuyện hết sức, hết sức rồ dại với chồng.



Hôm ấy đang nói chuyện với Chan Chan qua Viber, chả hiểu thế nào mà tôi lại nổi hứng, giở giọng kêu:

- Chít! Chít! Chít!



Phía bên kia, Chan Chan liền hỏi:

- Em vừa kêu cái gì vậy?

- Em kêu tiếng chuột đó.



- Sao đang nói chuyện bình thường mà lại kêu như thế?

- Em thích. Anh quên là tụi mình sinh năm con Tý à? Chít chít chít!



Hình như Chan Chan bị dị ứng hay sao mà bảo tôi đừng có kêu "chít" nữa. Nhưng tôi đâu có nghe, thích thú chọc phá chồng mà kêu mãi. Lần đó kết thúc cuộc nói chuyện của hai người là giọng cáu bẳn kinh khủng từ anh.

Cái chuyện kêu "chít chít chít" của Min Min tôi vẫn chưa kết thúc ở đó. Cứ mỗi ngày nhắn tin cho Chan Chan là tôi lại kèm theo cái dòng chữ: Chít! Chít! Chít! Mặc chồng cằn nhằn nhưng tôi vẫn không ngừng lại cái trò "khùng điên" này. Đến nỗi có một lần Chan Chan gọi cho tôi, lạnh lùng hỏi ở bên kia đầu dây:



- Bộ em rảnh đến thế hả? Kêu "chít" suốt từ ngày này qua ngày kia.

- Em là chuột con của anh, nè.



- Em đừng có giở cái giọng mè nheo đó nữa.

Tôi bụm miệng cười hin hít.



Rồi dạo nọ, Chan Chan có hẹn gặp bạn cũ và tôi đi theo cùng. Giới thiệu qua lại xong, tôi ngồi xuống và bắt gặp chú mèo nằm cong đuôi bên cạnh anh bạn nọ.

- Cậu nuôi mèo à? - Chan Chan hỏi.



- Ừ, mấy tháng nay mình có nhã hứng nuôi mèo. Cậu có nuôi thú cưng nào không?

- Mình có nuôi.



Tôi ngạc nhiên nhủ thầm, quái chồng mình nuôi thú cưng lúc nào mà mình không biết nhỉ? Xong tôi nghe anh bạn kia hỏi Chan Chan nuôi con gì.

- Một con chuột.



Câu trả lời từ chồng tự nhiên làm tôi chột dạ một cách kỳ lạ.

- Chuột? Là Hamster sao?



- Không phải. - Chan Chan tỉnh bơ bảo - Một "con chuột" đúng nghĩa đó. "Nó" suốt ngày cứ kêu "chít chít chít" qua điện thoại, làm phiền mình.

- Ồ, hay nhỉ? Chuột mà biết gọi điện thoại?



- Ừ, "nó" còn háu ăn nữa, lại hay ngủ nướng. Thích giở giọng mè nheo và làm nũng mình lắm. Mấy ngày mình bay mà mình không gọi điện, "nó" sẽ rất nhớ. Đêm đến còn phải nghe tiếng nói của mình thì "nó" mới chịu đi ngủ.

Thề có trời đất chứng giám, ngồi bên cạnh nghe chồng kể về "con chuột" đó mà tôi xấu hổ và sượng sùng đến mức cứ cúi mặt chẳng dám ngẩng lên. Trong lòng tôi thầm rủa Chan Chan: Anh là đồ độc ác! Đồ xấu xa! Anh đang nói cái gì vậy? Hic.



- Nghe cậu kể mình rất muốn thấy con chuột cưng đó của cậu, Chan Chan.

Tôi bắt gặp chồng kín đáo nhìn qua mình, miệng nhoẻn cười thích thú, rồi hướng mắt trở lại bạn mà đáp rằng:



- Xin lỗi, "con chuột" của mình dễ xấu hổ lắm nên không gặp người lạ được.

Tôi muốn độn thổ luôn cho xong.



Thề, từ giờ không dám kêu "chít chít chít" khi gọi điện cho chồng nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status