Nhật ký sa lầy của nữ phụ

Chương 222: Xa cách


“Sao đột nhiên lại muốn tổ chức hôn lễ sớm?” Tạ Doãn không chịu được lén hỏi.

“Có người không chờ được muốn bước vào nhà tù hôn nhân.” Cô nửa đùa nửa thật nói, thái độ thoải mái, nhưng Tạ Doãn có thể nhìn thấy chút nặng nề trong mắt cô.

Tạ Doãn càng không hiểu, kết hôn là chuyện vui, lại không có ai ép cô kết hôn, sao cô ấy lại cảm thấy nặng nề? Đã nặng nề, vì sao phải vội như vậy?

“Chị Tử San1giao cho tôi nhất định phải tổ chức tiệc độc thân cho cô, xem ra chúng ta vẫn phải làm ở Mỹ rồi.” Mặc dù nghi hoặc trong lòng, nhưng Tạ Doãn vẫn giữ bổn phận, không hỏi thêm gì nữa.

“Tiệc độc thân? Cô ấy không ở nhà dưỡng thai, chuẩn bị làm mẹ đi còn muốn tham gia náo nhiệt gì chứ? Tôi nghĩ nên thôi đi,“ Hàm Như cười cười, “tôi đi toilet, cô gọi điện cho cô ấy đi.”

Khúc Nhạc đứng ở lối rẽ,8quay lưng về phía bọn họ, khuôn mặt lạnh lẽo, từng lời của Triển Lệnh Nguyên ở đầu dây bên kia như đâm thẳng vào tim anh, lòng anh hỗn loạn đến mức Triệu Hàm Như đi đến cũng không phát giác.

“Khúc Nhạc, cậu chưa nói sự thật cho cô ấy biết đúng không? Cậu cho rằng có thể giấu được chuyện này bao lâu? Lý Tịnh và Khúc Phong rõ ràng muốn dùng chuyện này để gây sự. Ngay ở tôi ở Mỹ xa xôi còn2bị bọn họ lợi dụng, bước tiếp theo họ không làm dư luận xôn xao mới là lạ!” Triển Lệnh Nguyên nổi giận nói, không bao giờ nghĩ rằng người thông minh như Khúc Nhạc lại hồ đồ như thế, “Tập đoàn Hồng Hải khó khăn lắm mới ổn định lại được, cậu cứ như thế, không phải lại khiến nó loạn lên sao? Cậu làm như thế công bằng với bác sao? Xứng đáng với sự ủng hộ của Đường lão sao?”

“Tôi không có lựa chọn,“4bờ môi anh giật giật, thanh âm trống rỗng không giống anh chút nào.

“Sao lại không có lựa chọn? Việc cậu cần làm là thẳng thắn, chuyện đã không che giấu được, tự cậu nói ra vẫn tốt hơn so với nghe chuyện thêm mắm thêm muối từ miệng người khác!”

Triển Lệnh Nguyên mặc dù vẫn luôn có cảm giác muốn phân cao thấp với Khúc Nhạc, nhưng anh ta không phải loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng. Mỗi lần thấy Khúc Nhạc rơi xuống đáy, đều là anh ta không tiếc mạng sống đem vớt lên.

Khúc Phong coi thường anh ta. Mặc dù anh ta cũng thích Triệu Hàm Như, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện phá hoại uyên ương này.

“Khác nhau sao?” Giọng của anh phiêu phiêu, cho dù nói thế nào, vẫn sẽ có tổn thương, anh không thể lựa chọn bố mẹ mình, cũng không có khả năng khiến bố mẹ cô cải tử hồi sinh.

Triển Lệnh Nguyên hận rèn sắt không thành thép, gào lên trong điện thoại: “Đương nhiên là khác, đồ ngu! Chuyện này cũng đâu phải lỗi của anh, người hại chết Triệu Minh Hồng và Tống Du là mẹ anh, không phải anh! Anh giải thích với cô ấy là được...”

Triệu Hàm Như đứng sau lưng Khúc Nhạc, từng lời Triển Lệnh Nguyên hét lên trong điện thoại cô đều nghe rõ.

Lúc này anh mới có cảm giác đột nhiên quay đầu, nhìn thấy sự kinh hãi và tuyệt vọng trong mắt cô, sắc mặt anh trắng bệnh.

“Hàm Như,“ giọng anh run run, kéo tay cô lại, lực mạnh đến mức muốn bóp nát tay cô.

Cô không nói gì, cũng không giãy ra, không gào thét tức giận, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn tay anh.

Đốt ngón tay anh rõ ràng, trắng nõn thon dài, tuấn tú giống như anh vậy, lúc yêu anh, cô yêu nhất là đôi tay này, mà bây giờ, nó nổi gân xanh, khẽ run, thể hiện sự hỗn loạn hoảng hốt trong lòng anh.

Cô không biết tại sao trong tình huống này cô lại nghĩ đến chuyện linh tinh đó, có lẽ chỉ như vậy mới khiến cảm xúc của cô không sụp đổ.

“Hàm Như.” anh lại gọi thêm lần nữa, mang theo chút mong chờ, chút cầu khẩn.

“Những gì Triển Lệnh Nguyên nói là thật sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng tiêu cự lại không nằm trên người anh, dường như đã rơi đến điểm vô cùng nào đó.

Cô đã nghe được!

Anh mím môi, thanh kiếm trên đầu rốt cuộc đã rơi xuống. Anh đột nhiên cứng đờ, dường như tất cả sức lực trong cơ thể đều tan biến hết, chậm rãi buông tay cô ra, tuyện vọng chờ lời tuyên án của cô.

“Thật.”

Cô bình tĩnh đứng đó, không nói lời nào. Triển Lệnh Nguyên không nói rõ ràng, cô cũng chỉ mơ hồ nghe được đại khái, trong lòng vẫn hy vọng anh sẽ giải thích rõ ràng.

Giờ phút này lòng cô đau rớm máu, tim như bị người ta bóp nát.

“Bố mẹ...” cô dường như thấy được giây phút bố mẹ cô bị người ta hại chết, trước mắt đều mà máu, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Lý Tịnh.

Anh nhìn cô sụp xuống, đau khổ ôm ngực, anh muốn vươn tay ôm cô vào lòng, nhưng tay nặng như chì, không thể cử dộng.

“Hàm Như.” anh ngồi xổm trước mặt cô, không che giấu nỗi tuyện vọng của mình, cảm thấy như có người đang bóp cổ mình, không thể thở được, không thể nói lên lời.

“Mẹ anh hại chết bố mẹ em?” Cô cúi đầu, hỏi lại lần nữa.

“Phải.” Anh không thể nào biện bạch, cho dù từ phía pháp luận không ai có thể làm gì Lý Tịnh, nhưng thứ cô muốn là sự thật, đâu chính là chuyện anh cố hết sức che giấu, cuối cùng vẫn không giấu nổi.

Cô im lặng nhắm chặt hai mắt, lúc mở ra, trong mắt đầy hận thù, “Thù này em nhất định phải báo!”

“Anh biết.” Anh bình tĩnh tuyện vọng, mặc dù anh cũng hận Lý Tịnh đến cực điểm, nhưng dù sao đó cũng là mẹ của anh. Lần này anh không thể đứng về phía cô, nói một câu vô nghĩa, “Anh giúp em!”

“Trong thời gian này, anh vì chuyện này nên không tập trung?” Cô ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, trống rỗng, “Anh cho rằng nếu chúng ta kết hôn, em sẽ không dễ dàng rời khỏi anh được, cho nên mới vội vàng xử lý các thủ tục...”

“Phải,“ anh nhắm mắt lại, “Em sẽ bỏ anh sao?”

Trả lời anh là sự im lặng.

Anh dường như cũng không vội nghe câu trả lời của cô, cố chấp kiên nhẫn nhìn cô, hy vọng trong lòng dần tắt.

“Chúng ta tạm thời xa nhau để yên tính suy nghĩ đã.” Trong mắt cô đầy nước mắt, “Em không thể nào ở cùng với con của người đã hại chết bố mẹ mình.”

Nhìn ánh mắt đầy thù hận của cô, anh sững người. Hóa ra, người cô hận không chỉ có Lý Tịnh, mà cả anh!

Ánh mắt này anh không hề xa lạ, lúc cô nói đến Triệu Minh Vĩ và Trương Gia ánh mắt cũng lạnh lẽo như thế, chỉ là anh chưa từng nghĩ, sẽ có ngày cô dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.

“Được.” Khúc Nhạc hạ mi, giơ tay chỉnh lại lọn tóc mai bị xòa xuống, lại bị cô gạt đi.

Anh cười cười, nụ cười tan nát cõi lòng khiến bao nhiêu đau xót ập đến trong lòng cô. Cô lập tức kiên cường trở lại, như một con nhím xù lông nhìn anh.

“Chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ,“ anh đứng dậy, khẽ thở dài, “Anh đi trước, đừng quá đau lòng.”

Cô cắn chặt bờ môi mình, không thốt ra tiếng nghẹn ngào, nhưng khi anh đẩy cửa bước đi, nước mắt vẫn không nhịn được trào ra.

Trợ lý toàn năng Tạ Doãn gần đây bận đến người ngã ngựa đổ, sau khi Triệu Hàm Như hủy bỏ hôn lễ, lại quay về trạng thái cuồng công việc, mà tình trạng lần này chỉ có hơn chứ không kém so với trước đây.

Cho đến bây giờ, cô ta cũng không dám đi hỏi, không biết có chuyện gì mà hai vị lão đại lại quyết liệt như thế. Bây giờ quanh người Triệu Hàm Như đều là khí tức khiến người khác không dám đến gần, cách làm việc cũng ngày càng ngang ngược lạnh lùng.

“Không tiếc bất cứ giá nào mua công ty Nice.” Vẻ cương nghị trên khuôn mặt khiến người ta quên đi tuổi tác và giới tính của cô.

Phòng họp đầy người nhưng không ai dám có bất kỳ dị nghị dì.

“Ba ngày, trong vòng ba ngày báo lại kết quả cho tôi.”

Trong phòng họp mọi người nhìn nhau, nhưng vẫn giữ im lặng.

“Tan họp.” Cô từ từ liếc nhìn đám người, lạnh lùng ném ra hai chữ.

Cô vừa đi, không khí trong phòng họp trùng xuống

“BOSS gần đây thất tình à?”

“Ngài Khúc cũng thật là, con gái ấy mà, dỗ dành là được, cần gì phải căng thẳng với cô ấy? Cuối cùng, người gặp nạn lại là chúngta.”

“BOSS hung dữ như thế, có mấy người đàn ông chịu được? Trước khi kết hôn lúc nào cũng bắt anh ta nhường nhịn, sau khi cưới phải sống thế nào? Tôi lại cảm thấy ngài Khúc đang dừng cương trước vực thẳm.”

“Này, anh đứng về phía nào?”

“Tôi đứng giữa, hai người bọn họ bên nhau nhiều năm như thế, lại đều là người thẳng thắn, không chừng hai hôm nữa là lại làm hòa rồi.”

Cho dù Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc hủy bỏ hôn lễ, toàn bộ công ty cũng không ai nghĩ bọn họ sẽ chia tay, dù sao tình cảm lâu như thế, trước đó suốt ngày tình chàng ý thiếp ân ái, đâu dễ dàng nói chia tay là chia tay chứ?

“Kẻ gặp nạn thực sự là công ty Nice kia kìa.” Một người trẻ tuổi giơ tập tài liệu trong tay lên, “Công ty Nice chỉ là mắt xích tài chính xảy ra vấn đề, còn chưa đến bước đường cùng, nếu có người đứng ra giúp đỡ, nhất định có thể vực dậy lại, tiếc là gặp đúng lúc tâm trạng BOSS không tốt, với tình hình này đến tám chín phần là sẽ phá sản.”

“Đúng, trước đây nếu có chuyện như thế này, trước hết BOSS sẽ đến gặp quản lý của công ty kia nói chuyện một chút, có khi còn ra tay giúp đỡ, bây giờ phong cách đột nhiên thay đổi, tôi cũng chưa kịp thích ứng.” Trước đây Triệu Hàm Như mặc dù khôn khéo, nhưng tính tình vẫn coi là nhã nhặn chân thành, giúp đỡ không ít công ty.

“So sánh như thế, đột nhiên cảm thấy trước đây BOSS giống như nhà từ thiện vậy?”

“Nghề này của chúng ta làm gì có thứ gọi là từ thiện, đều theo đuổi lợi ích mà thôi, cho dù là làm hay không làm, chỉ cần nhìn vào cái anh chọn thì có thể thấy được lợi ích. Gần đây tâm trạng của cô ấy không tốt, làm vậy cũng dễ hiểu thôi.”

“Được rồi, làm việc đi, chúng ta đều ra tay, có lẽ lần này Nice khó thoát kiếp rồi.”

Triệu Hàm Như đối với mấy quỹ đầu tư này giống như kền kền, từ trước đến nay là việc đều người ẩn người hiện, chỗ nào có lợi thì bay đến. Cô bây giờ cũng được coi là nhân vật dẫn đầu, sau lưng có không ít nhà đầu tư đi theo cô. Cô lựa chọn ra tay với Nice, tất nhiên sẽ có không ít kẻ nương theo gió, Nice chỉ sợ không có khả năng xoay chuyển.

Nice là một công ty sản xuất ô tô, công ty này và Triệu Hàm Như trước đây không có mâu thuẫn gì, cô khai đao với bọn họ chỉ vì một nguyên nhân, bọn họ là khách hàng lớn của Triệu thị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status