Nhật ký sa lầy của nữ phụ

Chương 232: Xấu hổ


Giản Lịch cười trấn an cô: “Khách sáo với anh gì nữa chứ? Khó chịu ở đâu vậy?”

“Chỉ là đau bụng thôi, vừa nãy đã châm cứu, giờ tốt hơn nhiều rồi.” Triệu Hàm Như hoàn toàn không để ý tới Khúc Nhạc đang ghen tuông ghê gớm, cô khẽ nói với Giản Lịch.

Cơn ghen trên người Khúc Nhạc càng nồng hơn, rõ ràng cô đã đau đến như thế rồi mà vẫn còn tỏ vẻ hòa nhã nhẹ giọng an ủi Giản Lịch, còn với anh thì lại không mảy may chịu cho chút sắc1mặt tốt nào, từ lúc vào bệnh viện đến giờ hoàn toàn không thèm nhìn anh.

Giản Lịch cười trấn an cô, đang chuẩn bị tiến lên hỏi, ánh mắt bỗng dưng khựng lại, trên người cô có vài vết đỏ cực kỳ dọa người, đây mới chỉ là nơi lộ ở bên ngoài mà đã vậy rồi, thì có thể tưởng tượng ở những nơi bị quần áo che còn thê thảm đến mức nào.

Giản Lịch quay sang liếc mắt nhìn Khúc Nhạc, ánh mắt hơi sắc bén, chẳng lẽ anh đã tra tấn cô ư?

“Làm8kiểm tra phụ khoa chưa?” Giản Lịch liếc Khúc Nhạc với vẻ ý nhị.

Mặt Triệu Hàm Như lập tức đỏ bừng, mặt Khúc Nhạc thì càng đen hơn, xe cứu thương vừa đến, các bác sĩ y tá đã tỏ vẻ đề phòng mà nhìn anh, chặn anh ở bên ngoài, liên tục hỏi Triệu Hàm Như có phải là bị cưỡng ép hay không, có cần báo cảnh sát không, cứ như anh thật sự là một tên tội phạm không bằng cầm thú.

“Đã làm kiểm tra phụ khoa rồi, ngoại trừ chút sưng tấy2nhỏ bên ngoài ra thì không có vấn đề gì quá lớn, hẳn là vừa rồi đã có quan hệ tình dục khá kịch liệt, nhưng cũng không tạo thành tổn thương gì.” Nữ bác sĩ dùng giọng điệu giải quyết việc công mà đáp, nhưng đáy mắt lại có ý cười lướt qua.

Cho dù là ai, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Triệu Hàm Như, phản ứng đầu tiên chính là cô đã chịu ngược đãi. Nhưng những vết đỏ ấy nhìn có vẻ dọa người, trên thực tế lại không4hề tạo thành tổn thương gì lớn cho cô. Nữ bác sĩ cũng là người từng trải, sao không biết đây là dấu vết bọn họ khó kìm lòng nổi nên mới để lại cơ chứ.

“Bụng của cô ấy bị đau là do quan hệ à?” Giản Lịch lúng túng ho khan hai tiếng, phát hiện cổ và mu bàn tay Khúc Nhạc cũng bị tím xanh, có thể thấy tình hình chiến đấu thực sự rất kịch liệt, chẳng lẽ là hai người bọn họ chơi quá đà đến nỗi xảy ra chuyện ư?

Không thể trách Giản Lịch lại có liên tưởng như vậy, phản ứng đầu tiên của nhân viên y tế phòng cấp cứu bệnh viện cũng là đôi nam nữ này chơi không biết điểm dừng đến mức xảy ra chuyện, cho nên bắt đầu từ lúc bọn họ lên xe cứu thương, trên đường đi, bọn họ đã phải chịu không biết bao nhiêu ánh mắt khác thường.

Da mặt Triệu Hàm Như vốn mỏng, bây giờ, nhân viên y tế trong phòng lại thảo luận chuyện riêng tư của cô và Khúc Nhạc ngay trước mặt hai người, quả thực là cô hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống, không thể đối diện với mấy tình cảnh khiến người ta xấu hổ đến chết này nữa.

Khúc Nhạc ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt đen sì tản ra hơi lạnh, nếu ánh mắt có thể giết người thì Giản Lịch đã chết mười vạn tám ngàn lần.

“Không liên quan lắm, là viêm ruột thừa cấp tính, đề nghị lập tức mổ.” Nữ bác sĩ trẻ tóc vàng cố gắng nghiêm mặt.

Lúc này, ngay cả Giản Lịch cũng buồn cười, đoán chừng hai người này cửu biệt trùng phùng, khó kìm lòng nổi, cô lại đột nhiên phát tác viêm ruột thừa, lúc này mới được đưa thẳng tới bệnh viện. Dù cho là người đàn ông nào bị người ta dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn thì trong lòng cũng sẽ khó chịu, huống chi còn là người đàn ông kiêu ngạo như Khúc Nhạc.

Hiếm khi nhìn thấy con cưng ông giời từ trước đến giờ luôn ở trên cao vời phải ăn quả đắng, Giản Lịch cố ý nhìn anh thêm mấy lần, vẻ mặt buồn cười của anh khiến Triệu Hàm Như không muốn đối mặt với thế giới tàn khốc này nữa.

Khúc Nhạc vẫn cứ đen mặt, dáng vẻ như cả thế giới mắc nợ anh vài chục tỷ, chỉ có lúc đối mặt với cô, sắc mặt anh mới hơi hòa hoãn, mang theo chút bất đắc dĩ:“Còn đau không?”

Cô quay mặt qua chỗ khác, cơn giận vẫn chưa tan, nếu như không phải tại anh thì sao cô có thể bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy chứ? Hôm nay vốn đã cảm thấy bụng hơi khó chịu, kết quả anh vẫn không chịu buông tha mà giày vò mình, cuối cùng giày vò ra viêm ruột thừa cấp tính, người trong cả phòng cấp cứu đều đang nhìn chuyện cười của bọn họ.

“Ký xong là có thể chuẩn bị mổ rồi.” Giản Lịch trao đổi với bác sĩ bệnh viện về bệnh án và lịch sử dị ứng của Triệu Hàm Như xong đi đến, giao tài liệu cho Khúc Nhạc: “Là tiểu phẫu thôi, không cần lo lắng.”

“Nhất định phải mổ hay sao? Vết mổ to thế nào?” Triệu Hàm Như đã được dùng thuốc giảm đau nên không chật vật như vừa rồi nữa, nhưng lại có nỗi lo lắng, phụ nữ đều là thích đẹp, trên bụng có vết sẹo, trong lòng sẽ ít nhiều để ý.

“Khuyên cô tốt nhất là nên mổ, kết quả kiểm tra hơi nghiêm trọng, chỉ sợ không thích hợp dùng thuốc trị liệu nữa. Vết mổ không lớn, chỉ rạch ba lỗ nhỏ quanh rốn cô thôi, mổ nội soi ổ bụng sẽ không để lại rõ sẹo đâu, đừng lo.” Giản Lịch cười an ủi.

“Anh không chê đâu, em sợ gì chứ?” Khúc Nhạc lại tỏa ra hơi lạnh. Người phụ nữ của anh đến lượt người đàn ông khác an ủi từ khi nào vậy? Huống hồ còn là ở ngay trước mặt anh.

“Mắc mớ gì tới anh?” Triệu Hàm Như liếc anh, cảm thấy người này thật là tự mình đa tình, chẳng lẽ cô yêu cái đẹp cũng là vì anh chắc?

“Em nói xem có liên quan đến anh hay không?” Anh cười với cô, cúi đầu hôn cô triền miên thật lâu.

“Khúc Nhạc, anh điên rồi à? Anh còn sợ tối nay chưa đủ mất mặt à?” Triệu Hàm Như thở phì phò, cố gắng tránh anh ra, níu cổ áo của mình, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh. Từ trước đến giờ, khi ở bên ngoài, anh luôn tỏ ra lạnh lùng kiềm chế, động tác thân mật nhất cũng với cô cũng chỉ là vuốt tóc, hôn trán, ôm eo hay dắt tay gì đó, chưa bao giờ làm hành động khác thường như vậy.

“Đúng, cho nên em đừng ép anh.” Khúc Nhạc cúi người sờ má cô, vừa thân mật vừa áp lực. Sự xuất hiện của Giản Lịch khiến cảm giác nguy cơ của anh càng ngày càng nặng.

Bây giờ, người có thể thường xuyên ở bên cô, dịu dàng quan tâm chăm sóc cô không phải anh, mà là Giản Lịch vốn mang ý đồ xấu với cô, chưa chắc không thể gần quan được ban lộc như anh lúc trước. Huống hồ, bởi vì chuyện của Lý Tịnh mà giữa cô và anh vẫn còn khúc mắc chưa được giải.

Triệu Hàm Như vừa thẹn vừa giận, nhưng nhiều hơn hết là kinh hãi. Ai có thể nói cho cô biết, làm thế nào để ở chung với anh khi anh đã bị biến đen rồi không?

“Anh không thể nói chuyện với em một cách bình thường như lúc trước sao?” Cô tỏ ra oan ức.

“Nói chuyện với em như lúc trước ư? Anh móc tim móc phổi vì em, nhưng em nói trở mặt cái là trở mặt được ngay, mấy tháng liền chẳng quan tâm đến anh. Triệu Hàm Như, anh đã sớm biết em tàn nhẫn, nhưng vẫn ngốc nghếch sa vào, em bảo anh phải làm thế nào đây?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt tối đen như mực.

“Chuyện lần đó là lỗi của em ư? Chính anh đã từng nói, dù là chuyện gì cũng sẽ không giấu giếm em, nhưng anh đã đối xử với em thế nào? Khoảng thời gian đó anh vui buồn thất thường, em đều chịu đựng hết, ngày nào cũng nơm nơm lo lắng vì anh, không biết là áp lực công việc của anh quá lớn, hay là sức khỏe anh xảy ra vấn đề. Em đã chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ. Nếu anh không muốn ở lại Hồng Hải nữa thì cứ quay về, em sẽ nuôi anh. Nếu như anh mắc bệnh hiểm nghèo, cùng lắm thì em cũng không sống nữa... Nhưng cuối cùng thì sao, thì ra là anh lừa em kết hôn, nếu như không phải Triển Lệnh Nguyên buột miệng nói ra thì anh vẫn còn định tiếp tục lừa em. Anh coi em là đồ ngốc sao? Lừa em lâu như vậy, anh thật sự cảm thấy mình không hề sai chút nào ư?” Triệu Hàm Như tức đến run người.

Khúc Nhạc hơi kinh ngạc nhìn cô, tình cảm cuồn cuộn trong lòng. Trong khoảnh khắc nào đó, thậm chí anh còn hoài nghi rằng mình nghe lầm. Trước giờ, anh đều cho là mình yêu cô nhiều hơn một chút, bởi vậy mà khi cô nói rằng từng có ý nghĩ tới muốn đồng sinh cộng tử với anh, lòng anh bị chấn động không kém gì động đất.

“Em, đừng ngốc như vậy...” Khúc Nhạc đưa tay nhẹ vuốt ve mặt của cô: “Nếu anh thật sự có chuyện gì đó, em vẫn phải tiếp tục sống thật tốt.”

“Bậy nào, người nằm trên giường bệnh phải mổ là em. Sao anh có thể có chuyện gì được?” Cô tức giận lườm anh, cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn, đến trọng điểm của câu nói cũng không nắm bắt được.

Khúc Nhạc mỉm cười với cô: “Là anh nói bậy, là lúc trước anh đã giấu giếm em, lừa em, là lỗi của anh hết. Anh biết không nên tiếp tục dây dưa với em, nhưng anh không làm được. Vừa nghĩ tới em dứt khoát muốn ai đi đường nấy với anh, anh liền chịu không được. Dù em có bằng lòng hay không, anh vẫn sẽ tuyệt đối không buông tay!”

“Anh giả vờ giả vịt làm tổng giám đốc bá đạo trước mặt em đấy à?” Cô không nhin được lườm anh một cái, oán hận nói: “Lần sau mà anh còn như vậy, em nhất định sẽ trở mặt với anh!”

Lần sau, trở mặt? Ánh mắt anh sáng lên, này tức là cô đã tha thứ cho anh rồi.

“Thủ tục đã làm xong rồi, có thể chuẩn bị tiến hành mổ rồi.” Giản Lịch gõ nhẹ hai lần ở cửa ra vào, cũng không biết xấu hổ mà tiến vào. Trước giờ anh ta chưa thấy qua đôi tình nhân nào dính nhau như vậy, trình diễn ân ái quả thực là làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng. Vừa rồi lúc anh còn ở trong phòng bệnh mà bọn họ vẫn còn hôn nhau như chốn không người. Ngược lại, người đứng xem là anh ta lại phải xấu hổ lánh ra ngoài.

Vừa nghe đến phòng mổ, cô liền run lên, nắm lấy tay Khúc Nhạc, dùng sức nắm thật chặt. Cô tự nhận lá gan không còn tính là nhỏ nữa, nhưng khi nghe phải động đến dao vào phần bụng, cô vẫn bị dọa sợ ghê gớm. Cô lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa phải mổ bao giờ, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ rồi.

“Không sao đâu, anh sẽ luôn ở bên em.” Khúc Nhạc cầm tay của cô, nhẹ giọng an ủi, chính anh cũng lo lắng không thôi theo cô.

“Có khi nào em sẽ chết hay không?” Cô lã chã chực khóc.

Khóe miệng Giản Lịch hơi giật giật, đám bả chó mà bọn họ phát, anh nuốt xuống cũng không được, nhả ra cũng không xong: “Không đâu. Chỉ là cắt ruột thừa thôi mà, hai người không cần căng thẳng như vậy đâu.”

“Lỡ như phẫu thuật thất bại thì sao? Hoặc là xảy ra điều gì sơ suất...” Lúc nhàm chán, cô đã xem không ít đống tin tức kỳ cục.

“Chớ có nói hươu nói vượn!” Khúc Nhạc trầm giọng khiển trách, vẻ mặt cũng viết rõ hai chữ khẩn trương.

“Xác suất xuất hiện tình huống ấy rất nhỏ, gần như là không thể, chắc em không xui đến vậy đâu?” Giản Lịch thấy buồn cười.

“Lỡ như thì sao?”

“Không có lỡ như.” Giản Lịch khẽ lắc đầu, “Anh có thể đảm bảo.”

“Tôi phải vào phòng mổ cùng cô ấy.” Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, Khúc Nhạc cầm tay của cô, kiên định nói.

“Hai người vừa phải thôi chứ? Anh cho rằng cô ấy đi đẻ hay sao?” Giản Lịch nghẹn họng nhìn trân trối, dù tính tình của anh có tốt đến mấy cũng không chịu nổi: “Chưa từng nghe thấy mổ ruột thừa cũng phải theo vào phòng mổ bao giờ đó. Thật sự chỉ là tiểu phẫu thôi mà, không đến nửa tiếng là được ra rồi, anh theo cô ấy vào làm cái gì? Đỡ đẻ ruột thừa cho cô ấy à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status