Nhật ký sa lầy của nữ phụ

Chương 239: Buồn nôn


“Vấn đề trở nên phức tạp rồi, chúng ta phải tính toán lại. Anh không để ý đến tiền, nhưng em để ý, em phải có trách nhiệm với người đầu tư và nhân viên của em.” Triệu Hàm Như nghiêm mặt nói. Đứng ở lập trường của cô, chỉ có thể đổi lần giao dịch này thành hợp tác hai bên cùng có lợi, cô sẽ không lấy lợi ích cơ bản của mình đi đổi cái gọi là cơ hội mịt mờ.

“Anh biết, cho nên anh mang team1tinh anh nhất Tập đoàn Hồng Hải tới đây. Trong thời gian tới, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc chuyện này.”

“Là những người đang ở bên ngoài đó hả? Em không biết nên khen hiệu suất làm việc của anh cao hay là không cần khách sáo.” Triệu Hàm Như bĩu môi.

“Em khách sáo với anh làm gì? Em là vợ anh, anh còn có thể khách sáo với em à?” Khúc Nhạc nở nụ cười.

“Vợ gì chứ? Chúng ta chưa có quan hệ pháp luật, lần đăng ký8kết hôn kia tự động mất hiệu lức.” Triệu Hàm Như hừ lạnh.

“Vậy thì đi đăng ký lại, hồ sơ đã chuẩn bị đủ rồi, lần này sẽ đăng ký rất nhanh.” Khúc Nhạc hời hợt nói.

Thái độ của Khúc Nhạc khiến Triệu Hàm Như tức giận nghiến răng, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh, lúc nào làm hòa, lúc nào kết hôn, đều do anh quyết định...

“Nằm mơ! Em sẽ không kết hôn sớm như vậy!”

“Được, không kết hôn sớm.” Khúc2Nhạc thờ ơ đáp.

Vì vậy, Triệu Hàm Như lại xoắn xuýt. Không phải anh nên dỗ dành cô sao? Sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?

“Những người bên ngoài chỉ lại đây xin ý kiến một vấn đề rồi đi, sẽ không làm phiền đến thế giới hai người của chúng ta. Chờ em nghỉ ngơi khỏe, anh sẽ giới thiệu mọi người với nhau.” Cô còn đang đắm chìm trong xoắn xuýt, anh đã dời chủ đề câu chuyện.

“Anh…” Triệu Hàm Như muốn nói lại thôi, cô cảm4thấy mình không thể không có mặt mũi mà hỏi anh vì sao không dỗ dành cô, đành phải xụ mặt xuống nói: “Rốt cuộc anh muốn ở đây bao lâu?”

“Sao vậy? Muốn đuổi anh đi?” Khúc Nhạc ôm siết vai Triệu Hàm Như.

“Em sợ anh ở đây lâu quá, đến lúc đó lại trở thành người có tiếng mà không có miếng ở Hồng Hải.” Triệu Hàm Như nói năng chua lòm.

“Cơ thể của em cần chăm sóc, anh về nước thì ai nấu cơm cho em ăn?” Khúc Nhạc rất nghiêm túc dỗ dành Triệu Hàm Như, giả vờ không nghe ra vị chua trong lời cô nói.

“Vậy cũng được.” Nghe đến ăn, Triệu Hàm Như trở nên không có cốt khí.

Từ sau khi xuất viện, Khúc Nhạc rất để ý đến chế độ ăn uống của cô. Anh nấu đủ các món ăn đa dạng, chiều theo khẩu vị ngày càng kén của cô. Bây giờ, bảo cô ăn ở nhà hàng khách sạn, e rằng cô sẽ ăn không hết.

Khúc Nhạc buồn cười, “Cái miệng của em ngày càng kén chọn, không thích những món ăn đã từng thích. Mấy ngày nay, anh phải dựa theo thực đơn của phụ nữ ở cữ nấu cho em ăn.”

“Cái gì?” Triệu Hàm Như suýt nữa sặc nước bọt, vẻ mặt trở nên vô cùng quỷ dị, “Thảo nào anh luôn nấu món móng heo hầm đậu phộng gì đó, còn làm sinh tố đu đủ… Anh giỏi lắm rồi!”

“Không phải em khen ngon à? Em yên tâm, anh đã kiểm tra rồi, những món này có nhiều chất dinh dưỡng, có lợi cho điều dưỡng cơ thể, em có thể lựa chọn quên tác dụng phụ của nó.” Khúc Nhạc giả vờ ho khụ khụ, nhìn lướt qua ngực Triệu Hàm Như, “Có điều, anh thấy hơi có tác dụng.”

Triệu Hàm Như cúi đầu nhìn bộ ngực có hơi đẫy đà hơn trước đây, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, “Lưu manh! Lấy việc công làm việc tư!”

Khúc Nhạc cười to liên tục, “Đây là cùng nhau có lợi…”

“Sau này anh đừng gạt em ăn mấy món đó nữa.” Triệu Hàm Như hậm hực nói, tiện tay sợ soạng vòng eo của mình, “Em bị anh nuôi béo rồi, eo của em mập lên một vòng.”

“Mập? Anh tưởng rằng cả đời này em sẽ vô duyên với chữ ‘mập’ nữa đấy!” Khúc Nhạc bật cười, nhéo vai Triệu Hàm Như, “Em nhìn xem, có phải em gầy đến mức chỉ còn lại có da bọc xương không? Trước đây, khó lắm anh mới nuôi cho em mập lên một chút. Vậy mà nửa năm qua, em lại gầy đi rồi. Lúc anh không có mặt, sao em không biết tự chăm sóc mình?”

“Rõ ràng em luôn tự chăm sóc tốt mình, nên cười thì cười, nên ngủ thì ngủ, khí sắc tốt hơn biết bao nhiêu, lần bệnh hoàn này hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

“Khí sắc tốt? Em không soi gương à? Mỗi đêm cởi quần áo, trên người em chỉ còn lại một đống xương sườn. Những lúc ôm em, anh cảm thấy cấn đến mức sợ hãi.” Khi nói chuyện, giọng điệu Khúc Nhạc luôn mang theo chút hài hước khó nghe, rất hay chọc Triệu Hàm Như giận sôi lên.

“Khúc Nhạc! Anh quá đáng!” Triệu Hàm Như tức giận hất tay Khúc Nhạc ra, “Anh chê em gầy thì anh đi tìm cơ thể nở nang mượt mà đi! Đi tìm người không cấn tay đấy, ở đây lôi kéo em làm gì?”

“Anh chê em gầy khi nào?” Thấy Triệu Hàm Như nổi giận, Khúc Nhạc lại biến về con cừu nhỏ ngoan ngoãn, không dám trêu chọc cô nữa, dỗ ngon dỗ ngọt như là đốt tiền ra bên ngoài, “Anh đau lòng, em càng gầy thì cơ thể càng không khỏe. Cơ thể của em không khỏe, đau trên người em là đau trong lòng anh, anh hận không thể chịu đau thay em…”

Trần Vĩ đang chuẩn bị gõ cửa báo cáo tiến triển với Khúc Nhạc, thì mơ hồ nghe anh nói chuyện bằng giọng điệu mềm như ra nước, anh ta lập tức nổi da gà cả người.

Boss đại ma vương của bọn họ bị nam chính phim thần tượng nhập vào người hả?

“Trần Vĩ, làm sao vậy?” Từ Dương gỡ mắt kiếng xuống, nghi ngờ nhìn Trần Vĩ đờ người đứng ở cửa.

Trần Vĩ vẻ mặt quỷ dị quay lại ghế sofa ngồi, anh ta đột nhiên nắm tay Từ Dương tay, thâm tình nói: “Đau trên người em là đau trong lòng anh…”

“Mẹ nó! Trần Vĩ, cậu có bị bệnh không?” Cao Hoan ngồi gần bọn họ nhất nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng sợ quá mức, “Cậu muốn ngoại tình à?”

Từ Dương cũng sợ run vài giây rồi lập tức hồi hồn. Anh ta nhìn lướt qua cửa phòng đóng chặt, nói: “Khụ khụ, quen là tốt rồi, đừng ngạc nhiên như thế. Nếu boss biết cậu nghe lén, còn lấy chuyện đó ra nói đùa, thì coi chừng cậu bị lột một lớp da.”

“Trời đất chứng giám, tôi không hề muốn nghe trộm. Lúc nãy cậu cũng thấy rồi đó, tôi chỉ muốn đi báo cáo công việc, ai ngờ vừa đứng ngay cửa thì nghe những lời đó. Cậu nói tôi còn dám gõ cửa sao? Cậu xem cậu xem, da gà còn chưa lặn xuống này.” Trần Vĩ vuốt ve cánh tay của mình.

“Cậu, cậu nói boss vừa nói câu đó?” Khuôn mặt Cao Hoan dại ra.

“Rất lạ sao?” Từ Dương cố gắng nhịn cười, “Mấy ngày nay, boss luôn ở trạng thái gì, các cậu còn chưa nhìn ra sao? Đúng là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt!”

Từ Dương cũng tốt nghiệp từ Học viện ST. Năm xưa, chuyện Khúc Nhạc khổ cực theo đuổi Triệu Hàm Như nhiều năm, gần như cả giới du học sinh đều biết. Anh ta thật sự không ngờ hai người họ có thể ở bên nhau nhiều năm mà không chán, lại còn ngày càng buồn nôn ngọt ngấy.

“Boss không phải là người phàm, nói chuyện yêu đương cũng có thể nói một cách siêu phàm thoát tục như vậy. Mối tình đầu của tôi vào năm mười ba tuổi, từ lúc đó đến hôm nay, không có trên trăm bạn gái thì cũng phải có trên mười, các cô gái gọi tôi là ‘thánh tình’. Nhưng mà, khi so với boss, tôi chỉ có thể chịu thua, ít nhất tôi không nói nổi mấy lời buồn nôn đó.” Cao Hoan cảm khái.

“Anh có thể so với boss sao? Anh là ‘hoa tâm lạm tình’, nhìn thì thấy yêu đương nhiều lần, nhưng thật tế thì chưa từng động lòng thật sự. Boss thuộc dạng ‘ba nghìn con sông chỉ múc được một gáo nước. Đàn ông động chân tình, tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện làm tất cả cho người phụ nữ của mình. Dù là nói những lời buồn nôn, anh ta cũng không cảm thấy buồn nôn, mà còn làm cho người nghe cảm thấy cảm động.” Kiều Dương vẫn luôn buồn bực im lặng đột nhiên cười nói.

“Một cô gái như cô làm như rất hiểu đàn ông.” Cao Hoan cười nhạo. Nghiêm Hiểu Văn đi rồi, Kiều Dương là cô gái duy nhất trong team. Trước đây, quan hệ giữa Nghiêm Hiểu Văn và Cao Hoan không tệ. Nghiêm Hiểu Văn hay nói xấu Kiều Dương trước mặt Cao Hoan, cho nên anh ta luôn có chút không thích Kiều Dương.

“Giống như anh tự cho rằng mình rất hiểu phụ nữ.” Kiều Dương cười nhạt.

“Cô!”

“Được rồi, loại chuyện này cũng đáng giá để tranh cãi sao?” Từ Dương hoà giải, “Về đời sống tình cảm của boss, mọi người chỉ cần giữ trong đầu là được, không cần phải nói ra ngoài, cũng không cần biểu hiện ngạc nhiên trước mặt bọn họ. Cô Triệu mặt mỏng, nếu nghe các cậu bàn tán thì nhất định sẽ không vui. Cô ấy không vui, boss sẽ vui sao? Boss không vui, người xui xẻo còn không phải là chúng ta?”

“Từ Dương nói rất đúng, mặc dù tình cảm giữa bọn họ rất tốt, nhưng bọn họ làm người khiêm tốn, không thích khoe khoang ra ngoài, mà người ngoài lại rất thích suy đoán tình cảm của bọn họ.” Trần Vĩ hồi hồn, gật đầu liên tục.

“Cho nên, chúng ta cần phải thường xuyên căng thần kinh, cẩn thận không để lọt tin tức.”

“Đương nhiên là chúng tôi biết điều này rồi. Có điều, các cậu có cảm thấy tin đồn trên mạng là thật không?” Cao Hoan không có cách nào khống chế tâm hồn hóng hớt của mình.

“Tin đồn trên mạng là sao?”

“Là chuyện tối đó vận động dữ dội dẫn đến viêm ruột thừa…” Cao Hoan nháy mắt, “Ngày đó tôi bị dọa chết khiếp, boss bảo bọn tôi đừng đi theo, mới không được bao lâu sau lại gọi bọn tôi đến bệnh viện, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đó rồi.”

“Với mức độ dính nhau của bọn họ, cậu còn cảm thấy chuyện này là giả sao?” Chỉ cần nơi có Triệu Hàm Như, hai mắt Khúc Nhạc liền không khống chế được dính lên người cô. Một cặp đôi trẻ tuổi khỏe mạnh lâu ngày gặp lại, chính là củi khô lửa bốc, lửa cháy quá mạnh, cháy ra tai nạn là chuyện bình thường.

“Bọn họ ở bên nhau đã nhiều năm, sao lại giữ được tình cảm mãnh liệt như vậy? Chẳng lẽ không cảm thấy chán sao? Chuyện này không khoa học!” Cao Hoan cảm thấy khó hiểu.

“Loại thiên tài như boss tồn tại vốn là một chuyện không khoa học. Chỉ có thể nói thế giới to lớn không thiếu cái lạ, có người hoa tâm như cậu tồn tại, thì nhất định sẽ có người chung tình như boss tồn tại…”

“Két” một tiếng cửa phòng mở ra, đám thư ký lập tức nghiêm mặt, khôi phục vẻ bình tĩnh lão luyện như trước.

“Các cậu nói nhỏ thôi, đừng làm ồn đến cô ấy.” Khúc Nhạc cau mày, tay cầm chén không, dáng vẻ người nội trợ gia đình, khiến bọn họ không dám nhìn thẳng. Một người vốn lạnh nhạt kiêu ngạo lại cam tâm tình nguyện quỳ dưới mép váy của phụ nữ!

“Boss, đây là kế hoạch do chúng tôi thảo luận ra, cần anh và cô Triệu xác nhận.” Trần Vĩ cầm văn kiện, cố gắng bỏ qua câu “đau trên người em là đau trong lòng anh” tạo thành bóng ma trong lòng anh ta, bày ra vẻ nghiêm trang làm việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status