Nhật ký sa lầy của nữ phụ

Chương 261: Bất đồng


“Bởi vì bọn họ sợ cô nghe lén đó.” Nhiếp ảnh gia râu quai nón ngồi cạnh cô tức giận soi gương, vết rách dài ở cằm do bị La Bình đánh mặc dù đã khép miệng, nhưng vết sẹo này lại làm cho anh canh cánh trong lòng, tức giận bất bình. Anh ta lại bị một tên tiểu bạch kiểm thoạt nhìn trói gà không chặt đánh, điều này mà nói ra thì không biết mất mặt cỡ nào.

“Sao tôi có thể nghe lén chứ, tiếng1máy bay ồn như thế, cách xa như vậy ai mà nghe thấy? Huống chi mấy thứ này dù có đặt ở trước mặt tôi, tôi cũng không hiểu.” Mễ Lạp vẫy nữ tiếp viên hàng không, muốn một ly kem.

“Ăn ăn ăn, từ lúc lên máy bay đến giờ cô cứ ăn không ngừng, cô còn chút tiền đồ nào không hả?” Nhiếp ảnh gia nhịn lửa giận đầy bụng.

“Đổng ca, lửa giận của anh lớn quá ha.” Mễ Lạp chợt lấy lại tinh thần: “Chắc không8phải vẫn còn đang tức vì chuyện của La Bình đấy chứ?”

Nhiếp ảnh gia đột nhiên biến sắc: “Đừng có nhắc đến tên tiểu bạch kiểm nhà cô ở trước mặt tôi! Lần sau mà để tôi nhìn thấy hắn ta nữa, tôi nhất định sẽ khiến hắn ta tàn phế.”

“Đừng nóng, con người anh ấy chỉ là có hơi bộc trực thôi, anh so đo với anh ấy gì?” Mễ Lạp máy móc khuyên lơn. Mặc dù cô và La Bình vẫn chưa hòa hảo, nhưng dù2sao cũng có nhiều năm tình cảm, dù thật sự muốn chia tay cũng không làm được.

“Tôi thực sự không hiểu nổi, bạn trai cô là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, tiền kiếm được đủ để cô tiêu mấy đời, cô còn ra ngoài vật lộn kiếm sống với chúng tôi làm cái gì? Ở nhà làm phu nhân nhà giàu không phải là xong hay sao? Tên tiểu bạch kiểm nhà cô vừa nhìn đã biết là loại người lòng dạ hẹp hòi, cô chạy4ngược chạy xuôi như thế, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ trở mặt với cô.” Nhiếp ảnh gia thở hắt ra, cố gắng đè nén cơn phẫn trong lòng, cuối cùng cũng khôi phục lại chút lý trí.

Mễ Lạp tức giận nói: “Trở mặt thì trở mặt, tôi không muốn ở nhà làm tầm gửi ăn bám anh ấy. Tại sao đàn ông bọn anh luôn cảm thấy tiền mình kiếm được đã đủ nhiều rồi, phụ nữ nên ở nhà vô công rồi nghề ăn chơi nhảy múa? Phụ nữ đâu phải chim yến hót mà bọn anh nuôi. Anh nhìn Khúc Nhạc đi, chẳng lẽ tiền của anh ấy không đủ nhiều sao? Giàu nứt đố đổ vách đó, nhưng Triệu Hàm Như trước giờ vẫn không muốn lệ thuộc vào anh ấy, tiền cô ấy tự tay kiếm được đủ sức để cô ấy sống bất kỳ kiểu sống mà mà cô muốn, cho nên Khúc Nhạc vẫn luôn tôn trọng cô ấy như thế. Chỉ có tình cảm thành lập ở trên loại cơ sở này mới vững bền được.”

“Sao cô biết? Tình cảm có vững bền hay không đâu phải dựa vào suy đoán của cô...” Nhiếp ảnh gia hất cằm lên: “Đấy, cô nhìn đi... ầm ĩ đến như thế rồi, tôi thấy nói bọn họ sắp chia tay cũng được ấy chứ...”

Giọng Triệu Hàm Như ở đầu bên kia bàn họp lớn lên: “Bất luận thế nào, em cũng sẽ không đồng ý phương án này.”

“Phương án này là phương án tối ưu đã được bọn anh thảo luận mà có.” Vẻ mặt Khúc Nhạc lạnh lùng, lý trí đến mức dường như anh không có bất cứ tình cảm gì.

“Phương án tối ưu? Em không cho rằng phương án làm tổn hại đến khách hàng của em như thế này có điểm nào đáng khen!” Cô cười lạnh.

“Em đừng quên, bọn anh mới là khách hàng lớn của em.”

“Vậy thì sao, chỉ vì một mình bọn anh mà bỏ rơi những khách hàng trung thành đã theo em ư? Đừng có mơ!” Triệu Hàm Như đứng dậy tức giận rời chỗ.

“Em có thể lý trí một chút được không?” Khúc Nhạc cũng nổi đóa ném bút lên trên bàn.

“Nếu lạnh lùng vô tình, bất tín bất nghĩa mà là lý trí thì em tình nguyện vĩnh viễn không có lý trí.” Triệu Hàm Như không cam lòng yếu thế cãi lại.

Trợ lý hai bên đều rất thức thời cúi đầu lặng thinh không nói gì, không một ai dám tùy tiện xen vào, lỡ như hai vị lão đại tranh cãi chán chê rồi lại hòa hảo như lúc ban đầu mà khoe ân ái thì sao?

Qua một thời gian làm chung, bọn họ đã quá quen với việc hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai trên công việc, rồi lại lén lút ngọt ngào. Có lúc bọn họ đều rất hoài nghi hai vị này mà cứ tiếp tục như vậy liệu có bị tâm thần phân liệt không?

Nhưng đây lại là lần đầu tiên Mễ Lạp nhìn thấy tình cảnh gay gắt như thế. Cô vẫn luôn cho rằng Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như chính là một đôi thần tiên quyến lữ, bức tranh giữa nhân vật cổ tích như bọn họ hẳn là phải lúc nào cũng ân ái ngọt ngào. Cô chưa từng nghĩ, bọn họ vậy mà cũng cãi nhau đến mặt đỏ tía tai như thế.

“Bọn họ mà cũng cãi nhau sao?! Thật không thể tin nổi!” Mễ Lạp há hốc mồm, cả người choáng váng.

“Con người có thất tình lục dục, tình cảm dù có tốt đến mấy thì vẫn sẽ có lúc tức giận cãi nhau, là trước đây cô quá ngây thơ, nghĩ bọn anh quá hoàn mỹ, nói không chừng bọn họ cãi nhau đến chia tay ấy luôn chứ, giống như cô và cái tên tiểu bạch kiểm đó đó.” Nhiếp ảnh gia tỏ vẻ lơ đễnh.

“Chúng tôi không hề chia tay.” Mễ Lạp lườm anh một cái.

Nhất thời, cô không thể nào chấp nhận nổi một Triệu Hàm Như mặt mũi tràn đầy phẫn nộ và một Khúc Nhạc với vẻ mặt mỉa mai trước mắt, cái nhìn thâm tình, mật ngọt ân ái giữa bọn họ đâu rồi? Sao lại biến thành dáng vẻ hận không thể xé nát đối phương thế này rồi?

“Hình ảnh này thật quá vi diệu, anh còn không mau chụp lại đi?” Mễ Lạp kích động đẩy nhiếp ảnh gia ở bên cạnh.

“Nếu cô muốn được bọn họ ném từ trên máy bay xuống thì cứ việc chụp.” Nhiếp ảnh gia nhét máy ảnh vào tay cô: “Tôi cho cô biết, không có một đôi tình nhân nào là không bao giờ cãi nhau, không có mâu thuẫn. Cô cảm thấy bọn họ ngang hàng nhau là có thể tôn trọng nhau sao? Không đời nào, chỉ có không ai chịu thua mà chỉ trích đối phương thôi, nếu trong bọn họ có một bên yếu thế hơn một chút thì sẽ phải nghe theo đằng kia thì quan hệ còn có thể duy trì được lâu hơn một chút.”

Vẻ mặt Mễ Lạp phiền não, cách đó không xa, vẻ mặt Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đen sì, mỗi người cát cứ một phương, không nói lời nào, tình cảnh vô cùng băng cứng.

Tình yêu hoàn mỹ mà cô vẫn hằng tưởng thì ra chỉ là biểu hiện giả dối, tất cả mọi người đều biết đây là bề ngoài giả dối, chỉ có mình cô còn ngây thơ cho rằng trên đời có tình yêu như thế, quả nhiên là cô quá ngu xuẩn.

“Tạm ngưng chút đã.” Khúc Nhạc lạnh lùng nói.

Kiều Dương nhìn đồng hồ trên tay, trao đổi ánh mắt buồn cười với Tạ Doãn, chiến tranh lạnh của Khúc Nhạc vĩnh viễn không quá năm phút, chỉ cần năm phút là có thể khiến người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán bị đánh tơi bời giơ tay đầu hàng.

Bọn họ rất ăn ý rời khỏi bàn họp, để lại không gian cho nam nữ vẫn còn chưa tan cơn giận này.

“Cô ăn nhiều như vậy mà vẫn gầy vậy, rốt cuộc là làm thế nào vậy?” Kiều Dương nhìn ly kem to đùng trong tay Mễ Lạp, khó tin nói.

“Nhiều lắm à?” Mễ Lạp xoa ngón tay, hơi mất tự nhiên vì bị nhiều người chú ý nhìn.

“Đương nhiên không coi là nhiều, từ lên máy bay cô đã bắt đầu ăn rồi, tới giờ miệng vẫn chưa nghỉ lúc nào đâu.” Nhiếp ảnh gia chế nhạo không chút khách khí.

“Ai bảo suất ăn máy bay của mấy người lại ngon đến vậy, thực sự không kìm được mà.” Mễ Lạp vừa xấu hổ vừa oan ức.

“Đây cũng nhờ phúc của bà chủ của chúng tôi đó, bà chủ vô cùng kén ăn, ăn mãi mà không mập giống cô đó. BOSS nhà chúng tôi vô cùng tận tâm muốn vỗ béo cô ấy, thay đổi đủ kiểu đồ ngon để cho cô ấy ăn. Không phải tôi khoe khoang đâu, bữa ăn trên máy bay này một cú tất sát tất cả suất ăn máy bay khác. Nhưng lúc bà chủ không ở đây, chúng tôi cũng không có phúc lợi này.” Kiều Dương cũng muốn một phần hoa quả, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng một. Cô cũng muốn ăn kem ly, nhưng tạng người cô dễ béo, thực sự không dám để mình thả cửa ăn mấy đồ nhiều calo.

“Bà chủ? Cô đang nói cô Triệu à?”

“Đương nhiên, trừ cô ấy ra thì còn có người phụ nữ nào có thể khiến cho BOSS để tâm như vậy chứ?”

“Vậy tại sao bọn họ lại cãi nhau?”

“Cái này không gọi là cãi nhau, chỉ gọi biểu đạt ý kiến bất đồng của bản thân mà thôi.” Tạ Doãn cải chính đâu ra đấy: “Đương nhiên phương thức biểu đạt của bọn họ có hơi nóng nảy. Lần đầu tiên cô nhìn thấy tình cảnh này nên có lẽ vẫn chưa thích ứng thôi.”

“Nào chỉ là chưa thích ứng, tôi sợ đến choáng váng đây. Tôi vẫn cứ nghĩ là bọn họ sẽ không cãi nhau...”

“Giữa cô và đồng nghiệp chẳng lẽ chưa từng bất đồng quan điểm à? Chỉ là cả hai bọn họ đều quá mạnh mẽ, tương đối kích động trước bất đồng mà thôi.”

“Tôi thực sự không biết bọn họ là người hung hăng như vậy đó.” Mễ Lạp chẹp miệng, cảm thấy trước đó mình đã phỏng vấn Khúc Nhạc Triệu Hàm Như giả mạo rồi.

Khúc Nhạc mấy ngày nay đang ở trong trạng thái nghỉ ngơi, hoàn toàn chính là một người đàn ông lịch sự cao ngạo lạnh lùng nhã nhặn, cưng chiều Triệu Hàm Như vô hạn. Mà Triệu Hàm Như thì dịu dàng yếu đuối, khiến người ta không nhịn được mà muốn bảo vệ.

“Bọn họ trước giờ lúc làm việc đều như thế, quen là được rồi.” Kiều Dương xem thường cười, nếu Triệu Hàm Như thật sự vô hại như vẻ bề ngoài thì cô đã cũng không đạt được địa vị hôm nay.

“Đúng rồi, anh Khúc không phải là làm ở Tập đoàn Hồng Hải sao? Cô Triệu quản lý công ty đầu tư của cô ấy ở nước Mỹ, chẳng lẽ hai người đó có hợp tác à? Tại sao bọn họ vẫn còn làm việc với nhau.” Rốt cuộc Mễ Lạp cũng lấy lại tinh thần, nhạy bén phát hiện vấn đề này.

“Cô rất ít khi chen chân vào ngành tài chính đúng không? Các công ty khác nhau có có hợp tác về công việc là chuyện rất bình thường.” Tạ Doãn tránh nặng tìm nhẹ đáp. Chuyện đám Khúc Nhạc làm đã đến giai đoạn cuối cùng quan trọng nhất, chờ đến khi Mễ Lạp đăng bài phỏng vấn bọn họ, chỉ sợ chuyện này đã rõ ràng rồi, nhưng lúc này không thể để cô ấy biết quá nhiều được.

Tuần san Tân Duệ mặc dù là tuần san nổi tiếng dám nói sự thật ở trong nước, nhưng dù sao không phải tuần san tài chính và kinh tế chuyên nghiệp. Bất kể là Mễ Lạp hay là nhiếp ảnh gia dày dặn kinh nghiệm đều rất mơ hồ về giới tài chính, bằng không đổi lại là một phóng viên chuyên mảng tài chính và kinh tế ở đây thì chỉ e là đã đánh hơi được sự bất thường.

Mễ Lạp bị Tạ Doãn nói đến hơi xấu hổ, mơ hồ cảm thấy sự không chuyên nghiệp của mình đã khiến cô thành trò cười trước mặt bọn họ, đành phải gượng gạo chuyển chủ đề: “Đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay tư nhân, thật là tuyệt! Có cảm giác như đang ngồi máy bay của tổng thống Mỹ ấy, ha ha ha...”

“Chúng tôi cũng không thường xuyên được ngồi đâu, trừ phi là hành trình đã được dự tính đâu ra đấy, bằng không vẫn là mua vé máy bay cho nhanh. Cô đừng nghĩ chúng tôi sống xa hoa, kỳ thật chúng tôi cũng chỉ là người bình thường thôi.” Kiều Dương tao nhã ăn xong một phần hoa quả, thấy Mễ Lạp vẫn còn đang thò đầu ra nhìn Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, không khỏi nở nụ cười: “Đừng lo, bọn họ sẽ hòa hảo ngay ấy mà, có cần tôi đếm ngược không?”

Cô giơ tay ra, ra hiệu Mễ Lạp nhìn đồng hồ của mình, miệng lẩm bẩm: “Mười, chín, tám, bảy, sáu...”

Lúc Kiều Dương đếm tới “Một”, Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vẫn đang trong cơn thịnh nộ vào trong ngực, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng mờ, cho dù bọn họ không thấy rõ nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần là đang hôn nóng bỏng.

“Cô cũng thật là thần kỳ quá đi!” Mễ Lạp kinh ngạc nhìn Kiều Dương, trong mắt hiện đầy vẻ khâm phục.

Tạ Doãn lại không nể mặt cười: “Nếu cô đã thấy nhiều rồi thì cũng có thể đếm ngược chuẩn xác như vậy...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status