Nhật ký sa lầy của nữ phụ

Chương 267: Chặt tay


“Boss, chị phải rời khỏi giới tài chính sao?” Vành mắt của cô gái nhã nhặn đeo kính hơi đỏ. Cô ta cảm thấy thời gian theo Triệu Hàm Như quá ngắn, học còn chưa đủ nhiều, bây giờ Triệu Hàm Như muốn đóng quỹ…

Triệu Hàm Như là truyền thuyết trong giới tài chính, có thể đi theo đại thần học hỏi mấy năm là được lợi1cả đời.

“Boss, đóng quỹ rồi chị muốn làm gì? Bọn tôi đi theo chị!” Mấy người trẻ tuổi la ầm lên.

“Tôi về nước lập gia đình, các anh chị muốn đi theo không?” Triệu Hàm Như buồn cười hỏi, trên mặt mang vẻ đắc ý.

Mọi người im lặng, khó trách Triệu Hàm Như lại kiên quyết đóng quỹ như vậy, thì ra là muốn về nước lập8gia đình. Mấy năm nay, bọn họ thấy rõ cô và Khúc Nhạc quấn quýt si mê, biết chuyện kết hôn là sớm hay muộn, nhưng cứ nghĩ tới bàn tay vàng của giới đầu tư thoái ẩn giang hồ làm bà chủ gia đình, bọn họ liền không nhịn được bóp cổ tay thở dài, cuối cùng cô gái ưu tú vẫn muốn trở về con2đường giúp chồng dạy con, tuyên truyền giải phóng phụ nữ và mở đại hội nữ quyền đã nhiều năm nhưng vẫn không có một chút tác dụng nào.

“Các anh chị nhìn tôi như vậy để làm gì? Lẽ nào cảm thấy tôi phó thác không đúng người?” Triệu Hàm Như bật cười, ánh mắt của bọn họ giống như cô là cao thủ tự phế võ4công, là người đẹp khuynh quốc tự hủy dung mạo vậy.

“Chúng tôi nào dám? Người phụ nữ mạnh mẽ như boss, cũng chỉ có anh Khúc mới có thể chịu được.”

Nếu nghiêm túc xét quy củ trong giới, thì Khúc Nhạc là thầy của Triệu Hàm Như. Anh từng là ông chủ của cô, cũng chỉ có anh mới trấn áp được cô.

“Dáng vẻ của các anh chị không vui cho lắm?” Triệu Hàm Như nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, lẽ nào hôn lễ của cô không đáng được chúc phúc?

“Chúng tôi chỉ cảm thấy giới tài chính mất đi boss thì sẽ rất đáng tiếc.”

“Tôi kết hôn, không có nghĩa là tôi muốn rời khỏi giới tài chính, tôi chỉ chuẩn bị bỏ sự nghiệp ở Mỹ để về nước phát triển. Nếu các anh chị có hứng thú thì tôi vô cùng hoan nghênh mọi người tiếp tục làm việc với tôi.”

“Boss chuẩn bị về nước tiếp tục kinh doanh quỹ đầu cơ à?” Nhiều người không hẹn mà cùng tỏ vẻ hứng thú.

“Không phải là trực tiếp gia nhập tài chính Hồng Hải sao?”

“Nói thật, bây giờ tôi vẫn chưa suy nghĩ xong, có thể tôi sẽ lựa chọn một trong hai, cũng có thể tôi sẽ không lựa chọn cái nào, mà có khả năng tôi sẽ chiến đấu trên chiến trường tài chính di động, hoặc là điều hành công ty đầu tư mạo hiểm. Cuộc sống phải tràn ngập khả năng mới thú vị, đúng không?” Triệu Hàm Như cười nói.

“Tôi cảm thấy nước Mỹ rất tốt, vì sao nhất định phải về nước?” Cô gái đeo kính lẩm bẩm. Khó lắm cô ta mới ra được nước ngoài, làm một công việc lương cao, nên cô ta không hiểu tại sao vị chuyên gia tài chính trẻ tuổi ưu tú này lại muốn về nước, “Không khí nước Mỹ tốt, chất lượng sống tốt, hoàn cảnh tốt, cái gì cũng tốt hơn trong nước, nhiều người tranh cướp giành giật muốn di dân. Boss, chị không cảm thấy đáng tiếc khi về nước à?”

“Vì sao trở lại quốc gia của mình sẽ cảm thấy đáng tiếc? Dù nước Mỹ có tốt thì nó cũng không phải là tổ quốc của tôi.” Triệu Hàm Như nhìn sâu vào mắt cô gái đeo kính. Triệu Hàm Như cô sinh ra ở Mỹ, vừa ra đời là có quốc tịch Mỹ, nhưng Triệu Minh Hoành và Tống Du lại nuôi dưỡng cô như một người dân Trung Quốc, cách tư duy và thói quen sống của cô hoàn toàn khác người Mỹ. Cô quen với cuộc sống ở trong nước hơn. Mấy năm nay, cô ở Mỹ dốc hết sức tích lũy tài sản, chính là vì một ngày nào đó có thể quay về nước.

Báo thù là mục đích của cô, sau báo thù cô sẽ không ở lại Mỹ, đây chỉ là nơi học tập và làm việc của cô, chứ không phải chốn về cuối cùng của cô.

Cô gái đeo kính hơi ngượng ngùng, nhưng trong mắt lại toát vẻ không cho là đúng.

Triệu Hàm Như biết quan niệm của hai người khác xa nhau, dù có nói thế nào cũng không ra kết quả, nên dứt khoát không nói nữa. E rằng trong mắt cô gái đeo kính, tình cảm yêu nước của cô chỉ là già mồm lại làm ra vẻ.

Đối với cô mà nói, cô không hề cảm thấy mình là một người yêu nước nồng cháy. Cô chỉ cảm thấy mình quen với cuộc sống trong nước, dù cho tổ quốc của cô không hoàn mỹ, nhưng cuộc sống quen thuộc, thức ăn quen thuộc, thậm chí là da vàng tóc đen và tiếng nói quen thuộc, đều làm cho cô cảm thấy thân thiết. Đó gọi là khó xa quê hương, dù ánh trăng nước ngoài có tròn, thì cô cũng nguyện ý quay lại nơi đất tổ quen thuộc của mình.

“Mấy năm nay trong nước phát triển rất nhanh, tôi cũng rất xem trọng thị trường trong nước. Boss, đến lúc đó tôi đi theo chị bắt đầu một cuộc chiến lớn.” Không phải ai cũng có suy nghĩ giống cô gái đeo kính, ba người trẻ tuổi khác tràn đầy phấn khởi reo lên, còn có mấy người cũng nhao nhao phụ họa.

Trong công ty có gần một nửa người Hoa, một nửa còn lại có người da trắng, người da đen và người Ấn Độ. Những người nước ngoài tỏ vẻ sẽ không theo Triệu Hàm Như về nước, năm trên tổng số người Hoa tỏ vẻ tiếp tục về nước làm việc với Triệu Hàm Như, điều này làm cho cô cảm thấy thoải mái và được khích lệ.

“Áo quý do mới, người quý do cũ”*. Bọn họ là anh chị em theo cô từ thời còn làm việc với Khúc Nhạc, nhiều năm làm việc chung làm cho bọn họ vô cùng ăn ý. Nếu cô về nước lập nghiệp thì không cần phải lo lắng về mặt nhân sự, có thể lập tức bắt đầu ngay.

* Hai câu được trích từ bản dịch bài thơ Cổ Diễm Ca (古艷歌), người dịch “Điệp luyến hoa”.

Đồng bạn nguyện ý đi theo cô, khiến cô cảm thấy vui vẻ. Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đánh xong trận trước mắt, nếu không thì tất cả tương lai tốt đẹp đều là ảo tưởng.

“A!!!” Tạ Doãn ở bên ngoài phòng họp đột nhiên hét chói tai.

Triệu Hàm Như nhíu mày, Tạ Doãn luôn làm việc chững chạc, không phải là loại người hô to gọi nhỏ.

“Làm sao vậy?” Triệu Hàm Như vừa dứt lời, sắc mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.

Vài người vệ sĩ do Khúc Nhạc để lại đang nghiêm túc vây quanh một cái túi nhựa màu đen, Demi thấy Triệu Hàm Như đi ra thì bước nhanh lên che tầm mắt của cô lại. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô vẫn có thể thấy một cánh tay đầy máu bên trong túi nhựa.

“Boss, chúng tôi sẽ xử lý tốt.” Demi biết chuyện Trình Báo bắn chết Trương Long trước mặt hai người đã tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng Triệu Hàm Như. Xuất phát từ mục đích bảo vệ cô, cô ấy không muốn để cô nhìn thấy một màn máu tanh này.

“Là trò đùa dai à?” Triệu Hàm Như nhanh chóng trấn định lại, ra hiệu bảo Demi tránh ra.

Từ sau lần nhận được đứa trẻ bị chia năm xẻ bảy, cô đã dần quen với loại cảnh cáo này. Cánh tay máu là vật phẩm đứng đầu trong ngày lễ halloween, hành động gần đây của cô khiến người ta ghen ghét, người ta tặng cô một vật nhỏ cũng không phải là chuyện lạ.

Trước thái độ cứng cỏi của Triệu Hàm Như, Demi hơi do dự.

“Demi, cô Triệu có quyền lợi biết chuyện này. Đây không phải là trò đùa dai mà là cánh tay thật, vừa mới chặt đứt không đến mười tiếng.”

Mùi máu tươi nồng nặc phiêu tán trong không khí, dù bọn họ có muốn thì cũng không thể tự thôi miên rằng đây chỉ là một trò đùa dai.

Trước mắt Triệu Hàm Như hơi tối sầm lại, cô cố gắng đứng vững, mặc dù cô không muốn nhớ lại, nhưng hình ảnh cái chết của Trương Long vẫn cứ tự động liên tục hiện lên trong đầu cô.

“Biết cánh tay của ai không?” Giọng Triệu Hàm Như hơi khàn khàn.

“Không biết, chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tới ngay.” Mấy người vệ sĩ rất bình tĩnh, bọn họ thấy cảnh này nhiều rồi, trình độ đe dọa này không đáng để sợ.

“Tôi muốn nhìn.” Triệu Hàm Như mím môi, rất nhanh bình tĩnh lại.

“Boss, đừng mà!” Tạ Doãn kéo tay Triệu Hàm Như, cô vẫn chưa tỉnh hồn.

Túi nhựa vừa được gửi tới, tên người nhận là Triệu Hàm Như, nhưng từ trước đến nay bưu kiện của cô đều do Tạ Doãn ký nhận. Cô ấy thấy cách gói lạ nên nổi lên lòng nghi ngờ, đặc biệt nhờ mấy người vệ sĩ giúp mở ra, không ngờ là một cánh tay đầm đìa máu.

Đến bây giờ cô ấy vẫn còn thấy sợ, lúc nãy cô ấy chỉ đứng bên cạnh nhìn. nếu cô ấy là người mở ra thì e rằng đã bị dọa sợ chết ngất.

Demi im lặng chặn Triệu Hàm Như lại, mấy người hộ vệ sĩ lắc đầu khuyên nhủ: “Cô Triệu, chuyện này giao cho cảnh sát đi, thứ này không có gì đẹp mắt cả.”

“Sẽ không có người vô duyên vô cớ tặng một cánh tay.” Trực giác của Triệu Hàm Như nói rằng chủ nhân của cánh tay này có liên quan tới cô, nên cô mới cố chấp muốn coi.

Tuy nhìn cô có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng tính cách của cô lại vô cùng mạnh mẽ. Dù là Demi và mấy người vệ sĩ cao to cũng không dám làm quá trước mặt cô, đành phải im lặng tránh ra một con đường.

Cánh tay dính đầy máu, mùi máu tươi gay mũi tỏa ra khiến Triệu Hàm Như buồn nôn, cô siết chặt nắm tay để mình bình tĩnh lại.

Đó là cánh tay phải, ngoại trừ vết máu thì không có dấu vết đặc thù gì để phân biệt. Cô bước lên phía trước mấy bước, nín thở, nhìn kỹ cánh tay.

Vết sẹo nhạt trên mu bàn tay rơi vào tầm mắt của Triệu Hàm Như, trong mắt cô lướt qua vẻ khiếp sợ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, cuối cùng cô lạnh nhạt đứng thẳng người lên, “Không biết của ai, giao cho cảnh sát xử lý đi, mọi người đừng sợ, nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng quên còn một đống lớn tiền chờ chúng ta đi kiếm.”

Thay đổi thái độ nhanh như vậy? Tạ Doãn nhìn Triệu Hàm Như, lập tức hồi hồn, chắc chắn cô nhận ra chủ nhân của cánh tay, chẳng lẽ là Trương Gia?

Kẻ thù ở nước ngoài của Triệu Hàm Như chỉ có một mình Trương Gia, chỉ có cánh tay của anh ta mới làm cho cô tỉnh bơ như vậy.

Nhìn vẻ ngoài Triệu Hàm Như bình tĩnh, thật ra trong lòng cô đang tràn ngập sóng to gió lớn.

Lúc này quần chúng ăn dưa trong công ty mới hồi hồn, chậc, không hổ là boss của bọn họ, gặp loại chuyện này mà còn có thể trấn định như vậy. Cả công ty vốn đang bàng hoàng vì cánh tay, bây giờ lại vì hai ba câu nói của Triệu Hàm Như mà khôi phục sức sống.

Boss nói rất đúng, còn có một đống tiền lớn chờ bọn họ đi kiếm, bọn họ cần phải tranh thủ nắm 10 tỷ trong ngày hôm nay. Trời đất bao la còn có cái gì có sức quyến rũ hơn tiền? Ở trước mặt tiền, một cánh tay có là gì? Dù có một cái đầu người ở trước mặt bọn họ, thì cũng không ngăn được cuồng nhiệt trong lòng bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status