Nhật ký sa lầy của nữ phụ

Chương 286: Thỏa thuận trước hôn nh n


“Hai vị có thể đừng kết hôn sớm như vậy được không?” Vương Bình vừa nói xong câu này liền nhắm mắt lại, vẻ mặt anh dũng hy sinh, muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy, muốn làm gì cũng được.

Chính cô cũng có cảm giác rất tội lỗi, rốt cuộc cô có tư cách gì mà nói lời này chứ,1khiến cứ như cô người xấu phá hỏng nhân duyên vậy. “Cô nói gì?!” Vương Bình vừa dứt lời, vẻ mặt Khúc Nhạc quả nhiên lập tức hiện lên biểu cảm muốn ăn thịt người.

Vương Bình hoàn toàn không có can đảm lặp lại lần nữa. Cô vô cùng hoài nghi nếu mình thực sự nói nữa thì Khúc Nhạc nhất định8sẽ giết cô. Anh vì Triệu Hàm Như mà sắp tẩu hỏa nhập ma, không nhận thân thích rồi rồi, đến bố mẹ mình còn không nể mặt, huống chi là cô.

“Đừng nóng đừng nóng, bọn họ làm như thế chắc chắn là có nguyên nhân!” Triệu Hàm Như chỉ ước gì chính không phải ngồi xe lăn đi kết hôn đăng2ký, vừa nghe bọn họ ngăn cản, trong lòng liền nở hoa. Cô cố gắng nghiêm mặt, không để cho mình bật cười, người ta chỉ nói đừng kết hôn sớm như vậy, cũng không phải không cho bọn họ kết hôn.

Cô khéo hiểu lòng người giải vây, lập tức khiến mọi người cảm kích. So với vẻ mặt ác ma tàn4nhẫn của Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như quả thực lương thiện như thiên sứ. “Được, nguyên nhân.” Khúc Nhạc hít sâu một hơi, tận lực khống chế cơn giận của mình, anh cũng không muốn nổi giận trong ngày đại hỉ. “Được thôi, nguyên nhân! Tôi đã nói đến nước này rồi, lời còn lại để mấy người nói!” Vương Bình tức giận với đánh mắt ra hiệu với người đứng sau, cô chỉ là tổng thanh tra của bộ phận quan hệ xã hội, phụ trách hình ảnh đối ngoại của công ty, mấy chuyện pháp vụ kiểu này tại sao lại đến lượt cô ra mặt đối đầu với Khúc Nhạc? Cô thật là úng não rồi, vậy mà lại hồ đồ đáp ứng yêu cầu của bọn họ.

Trốn sau lưng Vương Bình chính là luật sư tư của Khúc Nhạc, Tô Minh, anh ta lúng túng nặn ra nụ cười: “Xét theo thân phận Khúc tổng và cô Triệu, chúng tôi đề nghị hai vị tốt nhất nên ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân.” “Cái gì? Của tôi chính là của cô ấy, chúng tôi không cần bất kỳ thỏa thuận gì hết.” Ánh mắt Khúc Nhạc sắc như dao. “Khúc tổng, của anh chính là của cô Triệu, nhưng của cô Triệu chưa chắc đã chính là của anh...” Tô Minh cả gan nói tiếp, nếu ánh mắt có thể giết người thì anh đã bị Khúc Nhạc chém chết một trăm lần rồi.

“Theo ước tính sơ bộ của chúng tôi, Triệu tiểu thư nắm giữ cổ phần tập đoàn IG, công ty Trung Thiên và tập đoàn Triệu thị, cộng với giá trị thị trường của công ty đầu tư ở Mỹ, tổng tài sản đã hơn mười tỷ, trước mắt đang tương đương với tài sản của anh. Hôn nhân của hai người phải chăng cũng nghĩa là trên danh nghĩa, hai vị có thể nắm giữ cổ phần công ty của người kia, điểm này chỉ sợ vẫn còn chưa nói rõ đúng không?” Tô Minh đẩy kính mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu có thể, anh cũng không muốn tới phá hỏng chuyện vui, nhưng hai người bọn họ không phải người bình thường, muốn kết hôn không phải chỉ đơn giản cứ đến nơi đăng ký kết hôn, lấy giấy điền mấy cái là xong, đây chính là nỗi phiền của người có tiền, có quá nhiều tiền dễ gây ra tranh chấp. Nói tới đây, không cần nhiều lời nữa, hai người đã chìm nổi ở thương trường nhiều năm đã hiểu, nếu không ký thỏa thuận trước hôn nhân, bọn họ sẽ được hưởng quyền chi phối cổ phần trong tay người kia.

Một khi tin tức bọn họ kết hôn được tuyên bố, nếu không có một lời nhắn nhủ rõ ràng nào đối với tất cả các cổ đông thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Tập đoàn Hồng Hải, của công ty đầu tư ở Mỹ, của IG, của Trung Thiên, đồng thời cũng ảnh hưởng đến hợp tác tài sản làm ăn giữa bọn họ cũng như tương lai của nhân viên, người chịu ảnh hưởng lên đến hàng ngàn hàng vạn.

Mặt Khúc Nhạc đen như đít nồi, sắc mặt Triệu Hàm Như cũng hơi cổ quái, kết hôn vốn là chuyện của hai người bọn họ, bây giờ lại liên quan đến lợi ích của nhiều người như vậy, khó trách mấy người bọn họ lại không tiếc đắc tội với Khúc Nhạc cũng phải sáng sớm đến chặn cửa bọn họ.

“Khúc tổng, đoàn luật sư của cô Triệu hội cũng đang trên đường đến đây, hay là chúng ta hoãn lại một lúc, mọi người thương lượng đã...” Giọng Tố Minh càng ngày càng nhỏ, anh vô cùng nghi ngờ nếu mình còn nói thêm gì nữa, rất có khả năng Khúc Nhạc sẽ đem băm vằm anh ra. “Hoãn lại một lúc? Cho các người mười phút, các người có lập tức soạn ra một bản thỏa thuận cho tôi được không?” Khúc Nhạc nghiệm răng cười lạnh.

“Chuyện này... chỉ sợ không được.” Tô Minh lau mồ hôi lạnh, đừng nói mười phút, với tài sản của ai người bọn anh, những thứ liên quan quá rộng, trong mười ngày cũng không có cách soạn được thỏa thuận khiến các bên đều hài

lòng.

Khúc Nhạc đương nhiên cũng hiểu rõ điểm này, cũng không cưỡng cầu, chỉ là nhìn anh ta khó xử mà cười lạnh, anh đã chuẩn bị vì ngày này lâu như vậy, kết quả lại bị đám người này hủy bỏ.

“Nếu đã thể, vậy thì vất vả cho mọi người rồi, ngoài việc thông báo cho luật sư Nhâm ở đây, tôi vẫn còn phải thông báo cho luật sư của tôi ở Mỹ quay về tham gia thảo luận với mọi người, ngoài ra, chỗ IG và Trung Thiên, hy vọng mọi người sẽ trưng cầu ý kiến của tất cả bọn họ.” Trên mặt của Triệu Hàm Như không có quá nhiều vẻ tức giận, chờ bọn họ làm rõ thỏa thuận trước hôn nhân, thương thể của cô cũng gần như khỏi hẳn rồi, ít ra cô có thể đi đăng ký kết hôn với anh giống như người bình thường.

Bọn họ thở phào một hơi, cảm thấy Triệu Hàm Như thật sự là dễ nói chuyện hơn Khúc Nhạc rất nhiều, nhưng cũng chỉ dừng ở giới hạn ở dễ nói chuyện, chứ không phải là dễ bắt nạt. Vẻ cường thể của cô không lồ lộ ra ngoài, mà là trong bông có kim, ngoài mềm trong cứng, tuyệt đối không phải kiểu con gái mỏng manh yếu đuối. Như thể cũng tốt, với thân phận của Khúc Nhạc, nếu cưới một cô gái tính cách nhu nhược, mọi chuyện đều cần dựa vào sự bảo vệ của anh thì sẽ chẳng giúp được gì cho sự nghiệp của anh. Mà Triệu Hàm Như lại khác, những công ty trong tay cô gái nào cũng là cái cây hái ra tiền, hôn nhân giữa cô và Khúc Nhạc sẽ có ích cho tài sản trong tay hai người, cuối cùng sẽ giúp cả hai cùng có lợi. Cho nên dòng chính trong gia tộc của Khúc Nhạc trước giờ đều rất chịu phục với cô, mặc dù chưa chắc những người khác trong Hồng Hải đã nghĩ như vậy.

“Không ngờ lại thuận lợi như vậy, tôi còn chuẩn bị sẵn án lệ tổng giám đốc Tân Tinh Võng ly hôn, bỏ lỡ cơ hội lên sàn, và án lệ tổng giám đốc của sắt thép Phú Thông ly hôn, mất đi phần lớn cổ phần, kết quả lại không dùng tới.” Ra khỏi nhà họ Khúc, Tô Minh lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy may mắn nói, hai vụ án này đều mới xảy ra gần đây, khiến người ta phải ngao ngán thở dài, bài học mặc dù sâu sắc thật đấy nhưng thật sự là rất khó mà mở miệng, nhất là dưới áp lực từ Khúc Nhạc.

“Anh bị thiếu máu lên não à? Bọn họ tràn đầy phấn khởi đi kết hôn, anh lại dùng chuyện ly hôn của người khác làm bọn anh mất hứng hả? May mà anh không nói, nếu thật sự nói ra thì chắc chắn Khúc Nhạc sẽ băm vằm anh ra.” Vương Bình tức giận lườm anh ta, cảm thấy anh ta không chỉ thiếu thiếu mẫu lên não mà còn rất giảo hoạt, nếu anh ta thật sự nói ra thì đối tượng bị giận cá chém thớt đầu tiên chính là cô.

Tô Minh không để bụng: “Tôi đây là ăn ngay nói thật thôi, lúc kết hôn ai có ai không thật lòng thật dạ? Nhưng có ai nói trước được nếu như, đến lúc ly hôn thực sự rất khó coi, ai cũng thấy người kia ngứa mắt, chúng tôi làm nghề này đã nhìn người ta tan hợp nhiều rồi, tôi cũng quen rồi, bọn họ ký thỏa thuận này chính là để có lời nhắn nhủ với tất cả cổ động và nhân viên. Nhưng tôi thật không ngờ Triệu Hàm Như lại có nhiều tiền như vậy, trước đó tất cả mọi người đều tưởng rằng cô trèo cao Khúc tống, bây giờ nhìn lại thật đúng là kỳ phùng địch thủ mà.”

Hôm qua, anh vừa nhận được tin tức liền ước tính sơ qua tài sản của Triệu Hàm Như, kết quả dọa anh phải giật mình, đã thấy nhiều nhân vật trâu bò trên thương trường, nhưng chưa từng thấy ai trâu bò như cô.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vậy mà lại kiếm được tài sản hàng chục tỷ cho mình, mấy năm nay ở phố Wall gần như là đầu tư cái gì kiếm lời cái đó, khó trách người ta lại xưng cô là “Cô gái có bàn tay vàng“.

Không chỉ có con mắt đầu tư tinh tường mà mắt nhìn đàn ông cũng rất được, Khúc Nhạc một lòng một dạ với cô, hận không thể hai tay dâng lên tất cả cho cô, người phụ nữ như cô dường như trời sinh đã được ông trời ưu ái.

“Cô ấy rất độc lập, anh đừng thấy cô ấy dễ nói chuyện, thật ra tính cách vô cùng mạnh mẽ, nghe nói lúc Khúc tổng và cô làm việc với nhau, cô ấy đã không ít lần nổi cáu với anh ấy.” Lúc trước, bộ phận quan hệ xã hội của Vương Bình trong lúc nguy cấp đã tiếp xúc với Triều Hàm Như một lần, ấn tượng lưu lại thật sự rất sâu sắc. Khúc Nhạc dường như vô cùng chịu phục với năng lực chuyên môn của cô ấy.

“Cô ấy có thật sự dễ nói chuyện hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết Nhâm Hoài Quân không phải người dễ nói chuyện.” Tô Minh cười khổ, Nhâm Hoài Quân là đại luật sư nổi tiếng ở thủ đô, bề ngoài tao nhã nhưng bên trong sắc bén, nghĩ đến sau này phải thương lượng với ông ta, Tô Minh liền thấy đau đầu.

“Cô Triệu, hoan nghênh về nước.” Nhâm Hoài Quân mỉm cười vươn tay với Triều Hàm Như. Ông cũng có thể coi là nhìn cô nhóc này lớn lên, khi đó cô ngây thơ non nớt, lòng đầy thù hận mà cũng đã lộ ra không phải thiên phú phi phàm.

Bây giờ, đã gần mười năm trôi qua, cô đã trở nên chín chắn tự tin hơn, cũng biết thu lại tâm tình của mình hơn, lợi hại nhất là trong lúc ung dung đã kiếm được cho mình tài sản lớn như vậy. Mặc dù ông ta vẫn biết cổ ưu tú bất phàm, nhưng không ngờ cô sẽ trở nên cứ khôi như thế.

Cô duỗi tay phải vẫn còn tự do hoạt động được ra nắm chặt lấy tay ông, vẻ mặt áy náy: “Lần này về nước vội vàng, trước đó cũng chưa kịp nói một tiếng với ông.” “Nghe nói là tai nạn xe cộ à? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cần giúp gì không?” “Nhặt được cái mạng về rồi, người làm nghề này như tôi rất dễ đắc tội với người ta, không sao đâu, đã xử lý xong rồi.” Cô cười nhẹ tênh, ngược lại, người ngồi cạnh cô là Tạ Doãn lại trở nên vô cùng mất tự nhiên. Nhâm Hoài Quân là người tinh tế, cũng chú ý tới vẻ bất thường của Tạ Doãn, không khỏi nhìn cô thêm hai cái, trước đó ông cũng đã gặp cô thư ký này mấy lần, hôm nay nhìn kỹ lại cảm thấy cô hơi quen mặt, dường như đã từng gặp đâu đó.

Tạ Doãn cúi đầu, dường như càng mất tự nhiên hơn, ông đành phải thu ánh mắt lại, một lần nữa tập trung sự chú ý đến chuyện trước mắt.

Nhâm Hoài Quân khẽ gật đầu, nếu cô đã tránh nặng tìm nhẹ thì ổng cũng không hỏi tiếp nữa: “Lần này cũng coi là song hỷ lâm môn, về nước và kết hôn, cũng trong dự liệu của tôi, nhưng cũng có hơi vượt quá dự liệu của tôi.”

“Nói vậy là sao?”

“Tôi cho là cô quay lại trước, còn chuyện kết hôn hình như cũng được đồn đại một thời gian rồi, nhưng về sau lại chỉ nói là đính hôn, tin tức này đã được nghe từ lâu rồi nên cũng trơ rồi, thật sự không nghĩ là cô kết hôn sớm sẽ như thế.”

Triệu Hàm Như hơi lúng túng cười khổ: “Thật ra chúng tôi đã có vài lần suýt chút nữa là kết hôn, kết quả không hiểu sao lần nào cũng gặp trở ngại, lần này đã chuẩn bị đến Cục Dân chính rồi, không ngờ lại bị chặn đường quay về, cho nên tâm tình của vị kia nhà tôi đang rất xấu.”

Không chỉ Khúc Nhạc, ngay cả cô cũng cảm thấy hơi buồn bực, chỉ muốn kết hôn vô cùng đơn giản thôi mà sao lần nào cũng gặp trắc trở như vậy chứ? Chẳng lẽ bọn họ cứ không có duyên phận như vậy sao? Dù là đôi vợ chồng chưa cưới nào gặp chuyện như vậy cũng đều không vui nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status