Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 233: Say rượu làm loạn...



Mất hết mặt mũi, cả lý trí cũng mất luôn, Tôn Ngũ thiếu gia dứt khoát không quan tâm đến chuyện gì nữa, trực tiếp giơ nắm đấm lên nhào về phía Tiểu Tịnh Trần. Hôm nay nếu không chỉnh chết tiện nhân này thì sau này hắn ta còn mặt mũi nào mà gặp mặt người khác nữa.

Tiểu Tịnh Trần mặc dù bởi vì lần đầu tiên uống rượu dẫn đến đầu óc mơ hồ, đặc quánh như hồ dán, nhưng càng không điều khiển được đầu óc thì bản năng dã tính của cô bé lại càng mẫn cảm. Cảm giác được nguy hiểm, cô bé lập tức nhặt cái ghế trước quầy bar lên rồi ném về phía Tôn Ngũ thiếu gia.

“Xít…” Xung quanh liên tục vang lên những tiếng hít hơi. Ghế ở quầy bar đều là ghế chân cao, bởi vì trọng tâm vững vàng, không để cho những vị khách uống say mà lăn qua lăn lại ngã xuống đất mà bản thân chiếc ghế này được làm rất nặng. Đừng nói đến chuyện dùng nó làm vũ khí, cho dù chỉ là di chuyển chiếc ghế này thôi cũng yêu cầu sức lực rất lớn. Nhưng mà một ông già Noel bé nhỏ, trông vừa béo vừa lùn lại có thể ném chiếc ghế chân cao này đi một cách dễ dàng giống như ném chai rượu vậy.

Mẹ kiếp, đây thực sự là một cô gái bạo lực có sức mạnh khủng khiếp!

Vào thời khắc quan trọng, Tôn Ngũ thiếu gia vẫn là người có chút tài năng. Hắn ta giậm chân một cái, tránh được sát khí kinh khủng này một cách hung hiểm. Chiếc ghế chân dài bịch một tiếng nện xuống đất, suýt chút nữa thì đập vỡ gạch men sứ Đại Lý dưới nền. Tôn Ngũ thiếu gia run rẩy sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đã mang theo sát khí mờ mờ.

Nếu như nói trước đó chỉ vì cảm thấy mất mặt mà phát điên thì hiện tại Tôn Ngũ thiếu gia thật sự đã nổi lên ý muốn giết chết Tiểu Tịnh Trần. Một đại thiếu gia như hắn ta đây, thứ mà hắn ta xem trọng nhất chính là tính mạng của bản thân mình. Tiện nhân kia ra tay độc ác như vậy, căn bản chính là muốn trực tiếp giết chết hắn ta. Rất nhiều người biết rằng hắn ta yêu mỹ nhân, phái một mỹ nhân đến muốn lấy mạng hắn ta thì chẳng có gì là kỳ quái. Tôn Ngũ thiếu gia không có tâm trạng để bàn về âm mưu nữa. Hắn ta đã hoàn toàn quên rằng căn bản chính hắn ta tự mình tìm đến gọi đòn. Em gái người ta từ đầu tới cuối đều chẳng mở mắt nhìn hắn ta cái nào.

Tiểu Tịnh Trần hơi lảo đảo, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc ghế chân cao khác, bàn tay nhỏ rục rịch muốn động. Chú ý đến ánh mắt của cô bé, Tôn Ngũ thiếu gia dứt khoát lấy ra một khẩu súng lục nhỏ từ bên trong áo vest, họng súng đen ngòm chỉ vào Tiểu Tịnh Trần, cười dữ tợn rồi nói: “Bất kể mày là do ai phái tới, thì mạng của Tôn Ngũ Hiệp tao đây cũng không dễ lấy như vậy. Thật đáng tiếc cho một mỹ nhân như mày.”

Thấy Tôn Ngũ thiếu gia định làm thật, có người không nhìn nổi nữa: “Này, Tôn Ngũ Hiệp, cậu đã đủ chưa vậy? Người ta không thích cậu thì cậu liền giơ súng ra, đúng là quá xấu xa!”

“Đúng thế, đúng thế, củ cải, rau xanh đều có vẻ đẹp của riêng nó. Cô gái nhỏ người ta không thích cậu, cậu hà tất phải làm như vậy!”

“Ai, đàn ông, có thể không đẹp trai, có thể không có tiền, nhưng không thể không có phong độ như thế được. Tôn Ngũ Hiệp, cậu còn có thể thất bại hơn nữa được không!”

“Ha ha, đàn ông nhà họ Tôn trước giờ đều như vậy, chơi thì được nhưng không thể nhận thua, cái này cũng đâu phải là bí mật gì.”

“...balabala...”

Tiếng bàn luận hả hê của mọi người không khác nào đổ thêm dầu vào lửa, vò nát tia lý trí cuối cùng trong đầu Tôn Ngũ thiếu gia thành từng mảnh nhỏ. Nghe thấy những lời chế nhạo, châm chọc đó, hắn ta liền nhìn tròng trọc vào Tiểu Tịnh Trần đang hồn vía lên mây bằng ánh mắt thù hận, đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu em gái: “Mày đi chết đi!”

Pằng!

Một tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, tất cả âm thanh đều lập tức biến mất, cả quán bar im lìm giống như nghĩa trang. Mọi người không thể tin nổi nhìn Tôn Ngũ Hiệp, người đứng gần hắn ta nhất dường như vẫn còn có thể nhìn thấy làn khói lượn lờ chui ra từ nòng súng.

Ai cũng không ngờ được rằng Tôn Ngũ Hiệp lại dám nổ súng thật. Không nói đến đất nước Hoa Hạ quản lý súng ống nghiêm ngặt như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể lén lút làm một khẩu súng riêng để ngắm cho thỏa nguyện mà thôi. Nào có tên chán sống lại thật sự dám nổ súng giết người chứ. Hơn nữa đây là nơi nào... quán bar Yêu Tinh đó, bình thường đánh đánh đấm đấm, đánh hội đồng cũng thôi đi, nhưng giết người ở đây. Mẹ kiếp, cậu quả nhiên là đứa bị ông Thọ thắt cổ, chán sống quá rồi hả!

Lại nhìn người bị “bắn trúng”, ông già Noel mập mạp nằm sõng soài trên mặt đất, không hề động đậy, bên người rơi ra hai cái đầu đạn... Hả? Hai cái?? Đầu đạn?? Tại sao lại là đầu đạn mà không phải là xác đạn?? Hơn nữa còn là hai cái??

Những người trong quán bar đều không phải là kẻ ngốc. Bọn họ lập tức hiểu ra, viên đạn mà Tôn Ngũ Hiệp bắn ra đã bị người ta bắn rớt rồi. Cũng có nghĩa là ông già Noel này căn bản không bị trúng đạn. Những khách quen trong quán bar Yêu Tinh đều biết, ở Thượng Kinh, người có thể bắn súng chuẩn xác đến mức độ này chỉ có...

Mọi người không khỏi quay đầu lại, liền nhìn thấy mười mấy người rầm rập từ trên cầu thang đi xuống. Người đi ngay phía trước, ở vị trí thủ lĩnh rõ ràng là một người phụ nữ trẻ. Chị ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen, tóc dài đen nhánh buộc đuôi ngựa phía sau. Ngũ quan của chị ta rất có hình khối, gợi lên một cảm giác cool ngầu, tài năng. Đây là một người phụ nữ rất dễ khiến người ta quên đi giới tính. Khí chất vốn có của chị ta đã đủ để khiến người ta quên đi sự khác biệt giới tính rồi.

Mọi người bất giác nhường đường, mỗi người đều thân thiện chào hỏi: “Chị Thất!” “Chị Thất!”

Chị Thất một tay đút trong túi quần, tay còn lại tùy tiện buông thõng xuống, lòng bàn tay cầm một khẩu súng, có thể thấy rõ ràng là viên đạn của Tôn Ngũ Hiệp là bị chị ta bắn rớt. Chị ta ném khẩu súng cho người đi đằng sau, chậm rãi bước đến trước mặt Tôn Ngũ Hiệp, lười biếng giúp hắn ta chỉnh lại cổ áo lỏng lẻo: “Dám nổ súng trong quán bar Yêu Tinh của tôi, cậu không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Nhưng muốn giết một người không phải trong nhóm trong quán bar của tôi, thì cậu tuyệt đối là người trước nay chưa từng có”, vỗ vỗ ngực hắn ta rồi cười: “Chúc mừng cậu!”

Khẩu súng lục “cạch” một tiếng rơi xuống đất. Tôn Ngũ Hiệp cứng đờ đứng ở đó, toàn thân run rẩy căn bản không thể động đậy. Hắn ta nhìn chị Thất bằng ánh mắt như đưa đám, vô cùng bi thương tuyệt vọng: “Chị Thất, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, cầu xin chị, chị hãy tha cho em lần này đi!”

Chị Thất bĩu môi, nhún vai, nói một cách rất chân thành: “Cậu cầu xin tôi cũng vô dụng, chuyện này không do tôi quản.”

Nói rồi, chị ta bèn ra dấu tay, trong đám người đi cùng chị ta lập tức có hai người đi ra, không nói hai lời, một trái một phải kéo Tôn Ngũ Hiệp đi mất. Từ xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết điên cuồng của hắn ta. Chị Thất đến lông mày cũng không hề động đậy, nheo mắt cười nhìn đám đông rồi nói: “Rượu nước hôm nay do tôi mời, các bạn hãy vui chơi thỏa thích đi!”

“Cảm ơn Chị Thất!”

“Cảm ơn Chị Thất nhiều!”

Tiếng cảm kích vang lên không ngớt, nhưng mà nhân viên pha chế rượu duy nhất Tiểu Dật thì bận đến sắp hỏng cả tay luôn.

Mọi người ai về chỗ nấy, nhưng tầm mắt thì lại vẫn như có như không liếc về phía Chị Thất, rõ ràng là sự việc vẫn chưa xong.

Mũi chân khẽ đá ông già Noel đang nằm thẳng cẳng trên đất, Chị Thất chậm rãi nheo mắt lại: “Tên này cũng đem ném ra ngoài đi.”

Cậu nhóc ngồi trên quầy bar há miệng, nhưng vừa đụng phải con ngươi thâm thúy của chị Thất, cậu bé liền lập tức nuốt những lời muốn nói trở về, chỉ có thể đáng thương ôm lấy món quà, lưu luyến nhìn chị gái Noel. Hu hu, thôi thì đợi lát nữa mình lại chạy ra ngõ sau cứu chị ấy vậy!

Hai người đàn ông khác tiến lên, cũng một trái một phải chuẩn bị kéo ông già Noel đi. Nhưng tay của bọn họ vừa động vào cánh tay của ông già Noel thì bàn tay nhỏ của ông già Noel bất thình lình động đậy, bóp chặt lấy bàn tay của bọn họ dễ như trở bàn tay, dùng lực hất một cái, liền ném hai người đàn ông to xác này ra ngoài.

“Bịch Bịch” Quầy bar bị người ta lấy thịt đập tan tành rồi!!!

Tiểu Tịnh Trần mặc dù không trúng đạn, nhưng bởi vì tác dụng của rượu mà trực tiếp say đến mức ngã nhào ra đất, ngủ đến mức trời đất quay cuồng, nhưng trực giác dã tính thì lại mẫn cảm đến cực hạn. Cảm thấy được người khác chạm vào mình, cô bé theo bản năng ra tay tấn công trả, sau đó... đã gây họa rồi!

Tiểu Tịnh Trần mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, mơ màng nhìn đầu của hai gã đàn ông gục xuống trên quầy bar, hồ đồ chớp đôi mắt to, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chị Thất hoàn toàn không để tâm ông già Noel này rốt cuộc là đã tỉnh rượu hay chưa. Chị ta đút hai tay trong túi, chậm rãi lui về sau hai bước, khẽ mở miệng nói: “Mau ném nó ra ngoài cho tôi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”

“Dạ.” Những bảo vệ còn lại trực tiếp chen nhau xông lên. Bọn họ cũng không yếu đuối vô dụng như Tôn Ngũ Hiệp, ai nấy đều đã được huấn luyện. Nhiều người ùa lên như vậy, khí thế như núi lớn chèn ép, Tiểu Tịnh Trần muốn không để ý cũng khó.

Thế là, em gái trời sinh thích đánh nhau, thích bạo lực, thích so tài, thích dạy bảo người khác ngay lập tức tỉnh táo trở lại, ra đa vũ lực trên từng cọng tóc liền quay tròn. Hai tay dùng lực chống xuống đất, hai chân bay lên trực tiếp đạp hai người đàn ông đang đến gần bay ra xa, cái eo nhỏ vặn một cái xoay người, nắm đấm nhỏ bé múa lên mạnh mẽ, không khách khí mà đánh lên người của đám đàn ông kia.

Say rượu + bạo lực trời sinh + nguy hiểm kích thích = em gái dứt khoát bạo phát chỉ số vũ lực ẩn sâu trong cơ thể, KO mấy người đàn ông hoàn toàn không thành vấn đề.

Cô bé ở bên này đánh nhau đầy hưng phấn, còn khán giả thì nhìn thấy mà phát hoảng. Mẹ kiếp, dám đánh người của chị Thất ở quán bar Yêu Tinh, mà còn đánh hung hăng phách lối như vậy, quả nhiên cũng là một đóa hoa khác người trước nay chưa từng có!

Sau đó, đám người nhìn thấy mà phát hoảng rất nhanh liền biến thành kinh hãi, khiếp sợ. Thuộc hạ của chị Thất lợi hại như thế nào chứ. Đám người thường đến quán bar để đánh đấm vì thể diện như bọn họ tuyệt đối đã được thử. Nhưng hiện tại những người đàn ông lần nào cũng đánh cho bọn họ thảm như chó lại bị một ông già Noel tí hon lùn tịt đánh đến mức không kịp trở tay. Bọn họ nên hoan hô tung hoa vì “báo được đại thù” hay là nên cúi đầu mặc niệm cho “ông già Noel không sợ chết” kia đây!

Men rượu của Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa tan hết, đối với kiểu đánh hội đồng không có tí tính khiêu chiến nào như này, cô bé cứ đánh mãi, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng, chếnh choáng. Bước chân cũng hơi lảo đảo, loạng choạng đụng phải cái ghế chân cao, cô bé không hề do dự cầm lên quét về phía đám đàn ông, trọng lượng của cái ghế cộng thêm sức lực của em gái, một khi bị quét đến, cho dù không chết cũng phải bị gãy mất mấy cái xương.

Đám đàn ông theo bản năng lùi về sau né tránh. Chiếc ghế chân cao mang theo gió mạnh hung hiểm quét qua lồng ngực bọn họ, xương sườn thậm chí đã âm thầm cảm nhận được áp lực.

Chính vào lúc đám đàn ông bị khí phách ngang ngược của em gái ép cho phải lùi về phía sau, đột nhiên, một bóng người cường tráng xuyên qua giữa bọn họ, tốc độ nhanh tới mức gần như chỉ để lại tàn ảnh, trực tiếp bay lên, giơ một chân đạp về phía lồng ngực của em gái.

Cảm thấy mối nguy hiểm trước nay chưa từng có đang bao phủ lấy mình, Tiểu Tịnh Trần giật mình tỉnh táo trở lại, xoay người né tránh. “Bịch” quầy ba đúc bằng kim loại bị đạp đến mức trực tiếp lõm xuống. Hai tay chị Thất vẫn đút trong túi quần, một chân đạp lên quầy bar bị lõm kia, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tiểu Tịnh Trần, cười nói: “Quán bar Yêu Tinh mở cửa đến ngày hôm nay, cậu là vị khách đầu tiên ép tôi phải đích thân ra tay, chúc mừng cậu!”

Tiểu Tịnh Trần sửng sốt chớp mắt, trong đầu hoàn toàn đặc quánh như hồ. Cô bé theo bản năng đáp lại một câu: “Hân hạnh, hân hạnh!”

Em gái à, giáo dục lễ phép của em có thể hài hòa hơn không? Cào tường!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status