Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 260: Em gái ngốc nghếch = gối thêu hoa!!!



Tình bạn giữa các cô gái luôn thần kỳ như vậy, rõ ràng một giây trước vẫn còn là những người xa lạ, không hề quen biết nhau, mà giây tiếp theo đã có thể móc hết tim gan phèo phổi, khai báo hết tình hình tổ tông mười tám đời nhà mình. Sự thật rời xa cha mẹ đã được định trước, những cô gái trên xe rất có khả năng sẽ trở thành chiến hữu cùng một quân khu, cùng một sư đoàn, cùng một trung đoàn, cùng một tiểu đoàn, cùng một liên đội, cùng một trung đội, thậm chí là cùng một tiểu đội. Trong quân đội, số quân nhân nữ vốn đã ít hơn rất rất nhiều so với quân nhân nam, cho nên bọn họ nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đi xa hơn được.

Thế là, các cô gái ai nấy tự giới thiệu về mình, bầu không khí khó chịu rất nhanh liền trở nên vui vẻ.

Lại nửa tiếng đồng hồ nữa, chiếc xe tải từ từ dừng lại, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng đã đến trạm đầu tiên của con đường chuẩn men không có lối về trạm tàu hỏa!

Đừng có hỏi vì sao từ quân khu đến trạm tàu hỏa lại phải mất những nửa tiếng đi xe. Hiện tượng giao thông như chứng táo bón của Thiên Triều không thể đi nhanh được.

Hoa Hạ là một quốc gia quân sự lớn, được mệnh danh là đất nước có trăm vạn hùng binh. Đương nhiên, trăm vạn hùng binh này không phải là chỉ tổng cộng có một triệu binh sĩ trong quân đội, mà là để chỉ những quân nhân chiến đấu chuyên nghiệp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông pha ra chiến trường, chiến đấu anh dũng có đến hàng triệu người, còn phía sau hàng triệu chiến sĩ anh dũng thiện chiến này có bao nhiêu hậu cần, bao nhiêu viện binh, bao nhiêu quân dự bị thì thực sự là một con số không thể nào tưởng tượng được, mà những binh sĩ đều là được khai thác từ trong quần chúng nhân dân bình thường mà ra.

Kỳ chiêu mộ tân binh mỗi năm đều sẽ có một đoàn tàu chuyên dụng chở tân binh từ các nơi đến quân khu chính, phòng chờ đương nhiên là được xây dựng đặc biệt, tuyệt đối là được khép kín hoàn toàn, có thể ngăn cách tầm nhìn và ánh mắt rình mò của những người bên ngoài.

Cả phòng chờ đại khái rộng bằng một sân bóng rổ, phóng tầm mất nhìn xung quanh thì thấy tất cả đều chỉ một màu áo xanh của các tân binh, những người lính già phụ trách đón tiếp tân binh thì túm năm tụm ba đứng ở trong góc cười nói, bầu không khí cả phòng đều rất nồng nhiệt.

Nhóm người Tiểu Tịnh Trần bước vào trong phòng chờ, hiện trường hơi yên tĩnh lại vài giây, sau đó, lại khôi phục lại sự náo nhiệt, ồn ào... Có lẽ lại còn ồn ào hơn cả lúc trước. Mặc dù mọi người vẫn ai nói chuyện người nấy, nhưng tầm mắt của đa số mọi người đều nóng hừng hực nhìn về phía này.

Tại sao vậy?? Tại vì các nữ quân nhân đáng yêu!

Trong tình huống bình thường thì mỗi một thành phố đều chỉ có một quân khu, mà số lượng tân binh mà mỗi quân khu được chiêu mộ mỗi năm đều là tham khảo từ mức độ lớn nhỏ và số nhân khẩu của thành phố đó để định đoạt. Thành phố S mặc dù là một thành phố, nhưng diện tích lại chỉ bằng một tỉnh nhỏ, dân số lại càng ít hơn nhiều so với đa số các tỉnh của Hoa Hạ, điều này cũng khiến số nhân khẩu và mật độ dân số của thành phố S tương đối lớn.

Cả thành phố S có bốn quân khu, mỗi quân khu được phép chiêu mộ tân binh từ 180 đến 300 người, nhưng chỉ có quân khu chỗ Tiểu Tịnh Trần là có chiêu mộ nữ binh, hơn nữa số lượng nữ binh cộng lại còn chưa đến năm mươi người. Trong hàng ngũ tân binh hàng nghìn người lại chỉ có năm mươi nữ binh, trên cơ sở môi trường rộng lớn như thế này thì cho dù có là khủng long cũng sẽ biến thành Tây Thi!

Cho nên, đám nữ binh năm mươi người Tiểu Tịnh Trần vừa bước vào trong phòng chờ thì lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Những chiến sĩ nhỏ bé đang đứng dựa vào bên cửa lập tức đứng thẳng dậy, trong đó có một người thẹn thùng cười nói: “Các đồng chí nữ qua bên này ngồi đi!”

Lời cậu ta vừa nói xong, những nam binh khác lập tức đứng dậy, vội vàng mời các nữ binh ngồi. Ai yo, thật là có phải đã quá nhiệt tình rồi không, ánh mắt có phải là quá sáng rồi không, hàm răng có phải là quá chói mắt rồi không. Mẹ kiếp, sói đội lốt cừu!... Các chiến hữu, các cậu còn có thể tích cực hơn nữa không!

Có ghế mà không ngồi thì đúng là đồ ngốc, các nữ binh lập tức không chút khách khí mà chiếm chỗ ngồi, túm năm tụm ba, châu đầu ghé tai cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn đám nam binh cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nói tóm lại, bầu không khí cả hiện trường đều rất hài hòa, chỉ ngoại trừ...

“Này, cậu có thể nhường chỗ một chút không nhìn xem đám nam binh bọn họ có phong độ biết bao, chỉ có một mình cậu ngồi giữa một đám nữ binh, không biết xấu hổ hả.” Bởi vì Tiêu Thiện quá mức không sợ lạ, cho nên Triệu Anh Anh bị cưỡng ép đành phải tạm thời chung sống hòa bình với các nữ binh, thế là, cô ta quả quyết chĩa nòng súng vào người khác.

Khi đa số các nam binh đều nhường ghế cho các nữ binh, khi các nữ binh chọn được chỗ nghỉ ngơi tốt trong tầm mắt mình rồi ngồi xuống, có một nam binh cao lớn thô kệch, ngửa người ra nửa nằm nửa ngồi trên ghế không hề động đậy. Cậu ta tay dài chân dài, một cái ghế căn bản không thể nào đủ để cậu ta ngồi, hơn nữa cho dù là đang mặc quân trang thì trông cậu ta vẫn giống như một tên lưu manh.

Các nữ binh yêu kiều như hoa lần lượt ngồi xuống, ở chính giữa lại có một bãi cỏ xấu xí, thật là con mẹ nó bực mình!

Triệu Anh Anh là một người tính tình nóng nảy, bộc trực như pháo đốt, không cầm châm lửa đã nổ, nam binh kia cũng không kém bao nhiêu, giọng nói to như chuông đồng: “Tại sao tôi lại phải nhường ghế, cậu là người già hay là trẻ con hay là phụ nữ mang thai sao? Trên ghế này có viết ghế chuyên dụng dành cho nữ binh sao? Ai quy định nữ binh thì nhất định được ngồi, còn nam binh thì nhất định phải đứng? Tôi cứ không nhường đấy, làm sao!”

Lời của nam binh kia không thể nói là không có đạo lý, nhưng nghe cũng chẳng ra làm sao cả.

Triệu Anh Anh tức đến mức muốn hộc máu, thực ra cô ta không có suy nghĩ cực đoan tự cảm thấy tốt đẹp “nam binh nhất định phải nhường ghế cho nữ binh”, chỉ là Tiêu Thiện vừa hay ngồi ở chỗ trống bên cạnh nam binh này, sau đó đến Tiểu Tịnh Trần và Thẩm Lăng, Triệu Anh Anh muốn ngồi bên cạnh Tiêu Thiện thì nhất định phải bảo nam binh này dịch ra một chút. Triệu Anh Anh mặc dù tính khí không được tốt lắm, nhưng cô ta cũng thật lòng coi Tiêu Trúc là bạn, chạy tới lăn lộn trên một đỉnh núi (?!) hoàn toàn xa lạ, đương nhiên là sẽ hy vọng có thể ngồi cùng với người mà mình quen rồi.

Thế là, bạn học Triệu Anh Anh liền đụng phải anh chàng này!!

Chính tại lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, mọi người hiếu kỳ vây xem thì một tiếng gọi kinh ngạc vang lên từ bên ngoài đám người: “Tịnh Trần, Tịnh Trần!!!”

Tiểu Tịnh Trần ngồi giữa Thẩm Lăng và Tiêu Thiện, nghe thấy tiếng gọi, cô bé bất giác quay đầu lại. Nhưng cô bé vốn không cao, mà lúc này lại đang ngồi, tầm nhìn căm bản không xuyên qua được đám người đang vây xem, vì thế cô bé liền đứng dậy, kiễng chân lên, liền nhìn thấy Phí Khánh đang nhảy nhót vẫy tay không ngừng bên ngoài đám người, đứng cùng với Phí Khánh rõ ràng là Vệ Thủ và Tống Siêu.

Thấy Tiểu Tịnh Trần đã chú ý đến chỗ này, Phí Khánh hưng phấn chỉ về phía dưới: “Bên này có ghế nè, qua đây đi, mau qua đây.”

Có Vệ Thủ và Tống Siêu làm con mèo chiêu tài, muốn dụ dỗ Tiểu Tịnh Trần là rất dễ dàng.

Thế là, Tiểu Tịnh Trần không hề do dự vứt bỏ Thẩm Lăng, Tiêu Thiện và Triệu Anh Anh vừa mới quen biết, vung đôi chân đẹp, đi xuyên qua đám người, chạy thẳng tới chỗ đám thiếu niên đẹp trai.

Lúc trước khi tập hợp ở quân khu, Tiểu Tịnh Trần đến sớm hơn Vệ Thủ và Tống Siêu, kết quả là đợi đến khi hai thiếu niên tới nơi, vừa đưa mắt đã nhìn thấy hai cha con nhà họ Bạch đang ôm ấp nói lời từ biệt với nhau, hai thiếu niên vẫn rất có mắt nhìn, tuyệt đối không dám tiến lên quấy rầy hai cha con họ vào lúc này. Nhưng ai mà biết được, mãi cho đến lúc lên xe, hai cha con họ vẫn không chịu buông nhau ra. Thế là, hai thiếu niên chỉ đành âm thầm than thở, không kịp chào hỏi đã phải lên xe.

Đến trạm tàu hỏa, đám tân binh coi mỗi xe là một đơn vị mà lần lượt vào phòng chờ. Thế là, mãi cho đến bây giờ, hai thiếu niên mới tìm được cơ hội dụ dỗ em gái... không phải... là liên lạc mới đúng.

Xe của Vệ Thủ và Tống Siêu là chiếc xe đầu tiên, khi bọn họ bước vào vừa hay chiếm được hai vị trí cuối cùng. Mặc dù những người ở quân khu khác đến sớm hơn bọn họ không phải là ít, nhưng không phải nam binh nào cũng thích ngồi, cho nên có tân binh thì ngồi, nhưng những người đứng nói chuyện, nhảy qua nhảy lại thì lại càng nhiều hơn.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết khách khí là cái gì, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, sau đó hơi ngẩng đầu lên, hé miệng cười với ba thiếu niên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu, trông vô cùng đáng yêu. Đôi mắt to lấp lánh ánh sao giống như dòng suối trong veo mê người, trong nháy mắt giết chết đám nam binh đang đưa mắt quan sát động vật quý hiếm (nữ binh) nhưng không cẩn thận đưa mắt nhìn về phía cô bé.

Chiều cao của Tiểu Tịnh Trần khiêm tốn, trông giống như vẫn còn nhỏ tuổi, cái mũ to che mất trán mà cô bé lại luôn theo thói quen cúi đầu nhìn đường cho nên lúc mới đầu đám nam binh mặc dù bị đám nữ binh xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt, nhưng không có mấy người chú ý đến cô bé. Nhưng mà khi cô bé hơi ngẩng đầu, nói chuyện với đám người Vệ Thủ thì khuôn mặt trắng mịn, hoàn mỹ không tì vết tựa như búp bê hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người không giữ lại chút nào.

Mặc dù về cơ bản thì cô bé đều chỉ ngồi yên lặng lắng nghe, hiếm hoi lắm mới mở miệng nói một hai câu, nhưng khí chất thuần khiết tỏa ra từ trong xương lại khiến người ta không thể nào kiềm chế được, giống như cây thuốc phiện vậy. Dần dần, người chú ý cô bé càng ngày càng nhiều, dần dần...

Triệu Anh Anh ngồi ở vị trí vốn dĩ thuộc về Tiểu Tịnh Trần, được ngồi cùng với Tiêu Thiện như ý nguyện. Tiêu Thiện kích động đụng cô ta, nhỏ giọng nói: “Lúc trước ngồi chung một xe, thế mà mình lại không phát hiện ra hóa ra Bạch Tịnh Trần lại xinh đẹp như thế, hơ hơ, đến mình cũng muốn chảy nước miếng rồi.”

“Xì, xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, quân đội là nơi dùng thực lực để nói chuyện, một cái gối thêu hoa, sớm muộn gì cũng đi đời nhà ma.” Triệu Anh Anh nói với giọng không hề khách khí, Tiêu Thiện không khỏi phát điên: “Cậu nói chuyện tử tế thì sẽ chết sao, nói tiếng người đi, bằng không bà đây sẽ tuyệt giao với cậu.”

Tiêu Thiện: “...” Cô nói không phải tiếng người thì chẳng lẽ là tiếng chim sao!

Thẩm Lăng nhìn Triệu Anh Anh, lại nhìn Tiêu Thiện, bất giác che miệng cười thầm. Tiêu Thiện quay đầu: “Cậu cười cái gì?”

Mặt mày Thẩm Lăng cong cong thành hình trăng khuyết, khuôn mặt hồn nhiên, tốt bụng, lương thiện: “Không có gì, chỉ là muốn cười thôi!”

Lại có người cảm thấy Bạch Tịnh Trần là một chiếc gối thêu hoa không có thực lực, thật sự là... hài hước quá đi!!

Tân binh tranh thủ thời gian đợi tàu để làm quen với càng nhiều chiến hữu tương lai hơn, trong đó những nam binh trao đổi tên tuổi với đám người Vệ Thủ tăng lên gấp bao nhiêu lần, cho dù dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nguyên do từ đâu. Nhìn Tiểu Tịnh Trần ánh mắt mơ hồ, Tống Siêu không hiểu sao cảm thấy đau đầu. Cậu không lo lắng em gái ở trong quân đội có phải chịu thiệt hay không, nhưng chỉ số EQ thiếu hụt của cô bé thì nên làm thế nào đây.

Sau đó, lại có xe tải của quân khu khác lục tục vào trạm, đám tân binh tập trung đến đây từ bốn phương tám hướng như nước chảy, cuối cùng tập hợp lại trong phòng chờ. Mười một giờ mười phút sáng, đoàn tàu quân đội đi thẳng đến Thượng Kinh cập bến đúng giờ, đám tân binh xếp hàng lên tàu vô cùng trật tự theo sự sắp xếp của những người lính già. Nữ binh rất ít, chỉ chiếm một khoang tàu, còn rất nhiều chỗ trống. Đám nam binh thì lại bị chia ra các khoang tàu khác.

Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Tịnh Trần ngồi tàu hỏa, nhưng là lần đầu tiên cô bé đi vé ngồi, chiếc bàn vuông nhỏ ở giữa, bên trái và bên phải chiếc bàn mỗi bên ngồi ba người, sáu nữ binh mặt đối mặt, hé miệng mỉm cười với nhau, lập tức có đề tài để tám chuyện.

Mặc dù là chuyến tàu quân dụng đi thẳng tới Thượng Kinh, nhưng con tàu này không đi tuyến đường gần, giữa đường còn vòng qua vài trạm tàu hỏa ở các thành phố khác, đón các tân binh ở khắp mọi nơi cùng đến Thượng Kinh, để kịp buổi huấn luyện tân binh bắt đầu vào năm ngày sau.

Như vậy, thời gian vận hành của đoàn tàu này sẽ bị kéo rất dài, theo lí mà nói thì nên chuẩn bị giường nằm cho các tân binh. Đáng tiếc, đoàn tàu quân dụng không có thiết bị công nghệ cao như “giường nằm”, cho nên chỉ có thể ngồi suốt mấy chục tiếng đồng hồ, xem như là thử thách đầu tiên cho tân binh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status