Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 268: Đoàn trưởng đại nhân đau khổ



Sáng sớm, mặt trời ấm áp dỗ dành lấy đất liền, không khí dần dần nóng lên.

Đoàn trưởng đại nhân vừa mới ngủ dậy, đang đánh răng rửa mặt thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng hét rõ ràng: “Báo cáo.”

Đoàn trưởng đại nhân hơi ngẩn người, quay đầu, khắp miệng đều là bọt kem đánh răng, nhíu mày, nói ú ớ: “Vào đi.”

Cảnh vệ phụ trách bảo vệ Đoàn trưởng đại nhân đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh, hành lễ: “Báo cáo Đoàn trưởng, lính gác Đoàn bộ ba giờ mười chín phút sáng nay bị người ta tập kích, thương thế rất nghiêm trọng, đã đưa vào nhập viện rồi...”

“Phụt” Đoàn trưởng đại nhân quả quyết phun ngụm nước súc miệng trong mồm ra, trên tấm gương sáng bóng bị che phủ bởi một tầng nước miếng li ti. Nước miếng theo trọng lực chảy xuống dưới. Đoàn trưởng đại nhân nghẹn họng nhìn trân trối: “Cậu nói ai bị đánh cơ?”

Anh lính cảnh vệ im lặng hai giây, ánh mắt có chút di chuyển: “Lính gác Nhạc Tinh!!”

Đoàn trưởng đại nhân trực tiếp dùng ống tay áo quệt miệng, hét lên: “Tên nhóc đó không phải là binh sĩ có thành tích cận chiến tốt nhất đại đội cảnh vệ của các cậu sao? Làm sao lại bị người ta đánh rồi, lại còn bị đánh đến mức nhập viện...” Ngừng lại một chút, Đoàn trưởng đại nhân cuối cùng cũng nghĩ ra trọng điểm: “Ai đánh thế? Hà Tiểu Quân sao?”

Anh lính cảnh vệ cứng ngắc giật giật khóe miệng. Anh ta đột nhiên phát hiện Nhạc Tinh bị đánh nhập viện, mình thân cùng là cảnh vệ cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Khuôn mặt anh ta co quắp, lắp ba lắp bắp nói: “Chính... chính là tân binh!”

Đoàn trưởng đại nhân kinh ngạc trợn trừng mắt, lập tức cười đến mức quái dị: “Được đấy, thời buổi này còn có tân binh dám ra tay với cảnh vệ đang thực thi nhiệm vụ, không tồi nha, tôi thích, người đâu rồi? Tôi phải tận mắt nhìn xem con nghé con dám vuốt râu hùm đó mới được.”

Anh lính cảnh vệ liếc Đoàn trưởng đại nhân một cái, miệng lúng túng hết mở rồi lại khép, khép rồi lại mở...

Lại nói, Đoàn trưởng đại nhân à, đây là trọng điểm sao? Là trọng điểm sao?? Trọng điểm là Nhạc Tinh bị đánh nhập viện rồi có được hay không. Ngài không thể tỏ ra quan tâm một chút hả, anh ta mới là đệ tử của ngài đó, thân ái!

Đoàn trưởng đại nhân dứt khoát mạnh mẽ ngồi lên ghế sau bàn làm việc, ném tờ giấy lau tay đi, ngẩng đầu liếc nhìn anh lính cảnh vệ một cái: “Người đâu?”

Anh cảnh vệ hơi ngẩn người, nhạt nhẽo nói: “Ở... ở ngoài cửa.”

Đoàn trưởng đại ngân ngoắc ngón tay, nói: “Bảo cậu ta vào đây.”

Anh lính cảnh vệ hơi do dự, Đoàn trưởng đại nhân trừng mắt: “Bảo cậu ta vào đây. Ông đây muốn xem xem, tên nhóc nào ăn gan hùm mật gấu lại dám động vào cảnh vệ đang thực thi nhiệm vụ của ông đây, gan cũng to quá nhỉ.”

“... Rõ.” Anh lính cảnh vệ hét lớn một tiếng, đi đều đến cửa phòng, mở cửa ra, nói: “Vào đi, Đoàn trưởng muốn gặp cô.”

Đoàn trưởng đại nhân bưng cốc sứ, nhấp một ngụm trà, bày ra bộ dạng lãnh đạo, cảm thấy được bóng người trước bàn đã đứng yên, mới chậm rãi ngẩng đầu lên...

“Phụt” Đoàn trưởng đại nhân quả quyết lại một lần nữa phun nước trà!!!

Nhiệm vụ chủ yếu của cảnh vệ chính là canh gác và bảo vệ an toàn thân thể cho sĩ quan cấp cao. Năng lực của bọn họ có thể không bằng binh chủng đặc công, tốc độ của bọn họ có thể không bằng lính trinh sát nhưng thân thủ và kỹ năng bắn súng của bọn họ tuyệt đối là xuất sắc hơn người. Nhạc Tinh mặc dù còn trẻ tuổi nhưng là cao thủ đánh cận chiến xuất sắc nhất của quân cảnh vệ. Đoàn trưởng đại nhân vốn còn nghĩ nhân vật hung hãn có thể quật ngã Nhạc Tinh đến mức phải nhập viện cho dù không phải là một gã cao lớn vạm vỡ như thổ phỉ thì cũng là một đấu sĩ Quyền anh cơ bắp săn chắc, kết quả thì sao...

Đứng trước mặt anh ta hóa ra lại là một cô gái... Nói cô gái là còn phải cân nhắc đó. Ccô bé này căn bản chỉ là một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành mà thôi!

Thân hình thấp bé, trắng trẻo, mặt trái táo mũm mĩm, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, ở tận sâu nơi đáy mắt rõ ràng còn lóe lên ánh sáng mờ mịt như sao... Mẹ kiếp, cô gái à, cháu đã tốt nghiệp cấp hai chưa vậy?? Đoàn trưởng đại nhân dứt khoát dở khóc dở cười!

Đoàn trưởng đại nhân ngón tay run rẩy chỉ vào nữ binh nhỏ bé mang vẻ mặt vô tội, kinh ngạc hét lên: “Nhạc Tinh bị cô bé này đánh đến mức nhập viện sao?”

Anh lính cảnh vệ rụt cổ lại, yếu ớt gật đầu. Đoàn trưởng đại nhân trợn trừng mắt hổ: “Tên nhóc thối, lười biếng đúng không, bảo cậu ta lập tức chết ra đây cho tôi.”

“Nhưng... nhưng mà Đoàn trưởng, anh ta bị thương thật sự rất nặng đó.” Anh lính cảnh vệ rất khó xử.

“Nặng á? Nặng như thế nào? Gãy mấy cái xương sườn?”

Anh lính cảnh vệ lắc đầu, sương xườn đừng nói là gãy, đến vết nứt cũng không có.

“Gãy xương tay chân sao?”

Anh lính cảnh vệ tiếp tục lắc đầu, từ trên xuống dưới hoàn toàn không mất một sợi tóc nào.

“Nôn ra máu? Hay là nội thương?”

Anh lính cảnh vệ lại tiếp tục lắc đầu, dừng một lát mới do dự nói: “Mắt bên phải bị xanh, có được coi là nội thương hay không?”

“Mẹ kiếp, thế mà cậu ta còn nhập viện làm gì, không phải là tiêu tiền của cậu ta nên không tiếc phải không, lập tức gọi cậu ta chết về đây cho ông.”

Đoàn trưởng đại nhân thật sự tức giận rồi. Đối với thuộc hạ dưới tay mình, trước giờ anh ta đều rất yêu thương và khoan dung, chỉ cần không phạm phải lỗi lầm gì về nguyên tắc, thì cho dù có nghịch ngợm phá phách như thế nào, anh ta cũng sẽ nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua. Ngay từ lúc bắt đầu khi nghe nói đồng chí Nhạc Tinh có thành tích cận chiến tốt nhất đại đội cảnh vệ bị người ta đánh đến mức nhập viện, trong lòng anh ta hơi hồi hộp, kèm thêm lo lắng. Nhưng nghĩ lại, tên nhóc đó thì có gì đáng lo lắng chứ, bằng không thì binh sĩ cảnh vệ không thể nào đợi đến sáng sớm, sau khi anh ta tỉnh giấc mới đến báo được. Nếu đã có thể kéo dài đến hiện tại thì chứng minh rằng tên nhóc kia chắc chắn vẫn còn sống nhăn răng.

Đồng thời, Đoàn trưởng đại nhân cũng đau đầu, cô gái này rõ ràng còn là một đứa trẻ. Nhìn bộ dạng ngây ngô kia, có lẽ cô bé căn bản còn không biết bản thân mình rốt cuộc đã phạm phải lỗi lớn như thế nào. Tập kích cảnh vệ đang thực thi nhiệm vụ là tội nặng, bây giờ phải làm thế nào đây? Trực tiếp đưa cô bé đến tòa án quân sự hay sao?

Vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi!

Đoàn trưởng đại nhân hung hăng thở mạnh một hơi, xoa cái trán đau nhức, nói với nữ binh nọ: “Cháu tên là gì?”

“Cháu tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.” Giọng nói của nữ binh nọ cũng dịu dàng êm ái, giống như kẹo bông đường chạm vào khiến trái tim người ta mềm đi.

Đoàn trưởng đại nhân lại một lần nữa thở dài, giọng nói lại bất giác dịu dàng hơn một chút: “Cháu là tân binh sao?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu. Đoàn trưởng đại nhân lại nói: “Có thể nói cho tôi biết, tại sao cháu lại đánh Nhạc Tinh không?”

Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút mới hiểu ra Nhạc Tinh chính là anh lính gác đen đủi kia. Thế là cô bé mới nói một cách nghiêm túc: “Cháu chỉ muốn dùng điện thoại một lát, nhưng anh ta lại xem cháu là kẻ địch, sau đó cháu liền đánh anh ta một cái. Anh ta nói cháu đã vi phạm quy định, muốn cháu đi cùng anh ta một chuyến, thế là cháu đi theo anh ta. Nhưng anh ta lại nói phải đợi người nào đó đến thay ca mới có thể đi. Cháu nói là hay là đợi sau khi trời sáng cháu lại đến tìm anh ta, nhưng anh ta lại rút súng ra. Cháu ghét nhất là người khác chĩa súng vào cháu, cho nên cháu mới đánh anh ta tiếp. Nhưng mà cháu đã khống chế sức lực rồi, không thật sự làm anh ta bị thương đâu.”

Tiểu Tịnh Trần trước giờ đều nói rất chậm, hơn nữa bất luận trật tự có rõ ràng hay không, thì ngữ khí rõ ràng, êm dịu đó nghe vào trong tai, đã có cảm giác rất hưởng thụ rồi.

Đoàn trưởng đại nhân vừa nghe vừa gật gù. Nghe xong lời trần thuật của cô bé, anh ta suy nghĩ một lúc, mới cân nhắc nói: “Cháu có biết đánh cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ rất có thể sẽ bị đưa lên tòa án quân sự không!”

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, lắc đầu: “Chưa từng có ai nói cho cháu biết.”

Đoàn trưởng đại nhân lại một lần nữa thở dài một hơi, quả nhiên chỉ là một đứa trẻ!

Chuyện này hơi khó giải quyết đây, để xảy ra sự việc như này, thẩm tra là việc chắc chắn phải làm. Nếu như không có ai khác biết chuyện cô bé tập kích cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ thì sẽ không to chuyện. Bối cảnh chính trị của cô bé không có vấn đề gì, vậy sự việc này có lẽ có thể cứ thế cho qua.

Nói thật thì, cho dù là Đoàn trưởng hay là Đại đội trưởng, chỉ cần là người thật sự yêu thương bộ đội nồng nhiệt thì đều rất quý trọng những binh sĩ nhỏ dưới tay mình. Nếu như có thể, bọn họ sẽ cố gắng bảo vệ cho bất cứ một chiến sĩ nào. Suốt cuộc đời mỗi con người, có ai chưa từng phạm lỗi, chỉ cần không phạm phải sai lầm về nguyên tắc thì bất cứ lỗi lầm nào cũng có tư cách được tha thứ. Nữ binh này chẳng những là tân binh mà trông tuổi hãy còn rất nhỏ, cho nên Đoàn trưởng tin tưởng vào đôi mắt của mình. Đây không phải là một cô gái háo thắng thích đánh nhau. Cô bé ra tay với Nhạc Tinh hoàn toàn là vô ý, cho nên Đoàn trưởng đại nhân đã bằng lòng cho cô bé một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Đương nhiên, tất cả đều phải được xây dựng trên cơ sở cô bé thật sự là “vô ý”!

Điện tim của Đoàn trưởng quay nhanh, đã nghĩ xong đối sách: “Như thế này đi, tạm thời cháu sẽ bị giam giữ. Yên tâm đi, chỉ cần chứng minh được những điều cháu nói là sự thật, thì tôi cam đoan rằng cháu sẽ không phải chịu bất cứ hình phạt nào.”

Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng.”

Đối với sự “tín nhiệm” của Tiểu Tịnh Trần, Đoàn trưởng đại nhân tỏ ra rất hài lòng. Anh ta ngoắc ngón tay với anh lính cảnh vệ: “Đưa cô bé đến phòng tạm giam.”

“Rõ.” Anh lính cảnh vệ lớn tiếng trả lời, sau đó mở cảnh cửa ra, nói với Tiểu Tịnh Trần: “Đi thôi...”

Chữ “thôi” còn chưa nói hết, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Anh lính cảnh vệ theo bản năng lùi về phía sau một bước, tránh thoát được vận mệnh bi thảm bị tấm cửa to lớn đụng vào mũi một cách hung hiểm. Đồng thời, phía cửa truyền đến một tiếng cười sang sảng: “Đoàn trưởng Liễu, tôi tới thăm anh đây!!!”

Sắc mặt của Đoàn trưởng đại nhân nhất thời đen như đít nồi, giận dữ: “Tên nhóc con nhà cậu còn có mặt mũi đến nữa sao?”

Người tới vui vẻ cười đến mặt mày đều cong thành hình trăng lưỡi liềm. Anh ta hoàn toàn không thèm nhìn tới sắc mặt đen xì của Đoàn trưởng, tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn, hai chân bắt chéo: “Xem anh nói kìa, mặt mũi của tôi đều là do anh cho mà, không còn mặt mũi nữa thì còn chẳng phải là đến tìm anh để lấy sao!”

Vừa nói, anh ta còn nghiêng đầu vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lập tức hé miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Chú!”

“Ngoan!”

Vẻ mặt của Đoàn trưởng đại nhân lập tức xoắn xuýt lại với nhau: “Quen nhau sao?”

“À, có quen biết.” Ông chú nọ cười híp mắt, gật đầu như gà mổ thóc, chỉ vào Tiểu Tịnh Trần rồi nói bằng giọng đắc ý: “Tân binh do tôi chiêu mộ đấy, lợi hại không!”

Đoàn trưởng đại nhân: “...” Trầm mặc hai giây, vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm túc: “Cậu có biết cô bé đã làm gì không?”

Ông chú nọ hơi sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đoàn trưởng, anh ta cười bất đắc dĩ: “Tôi biết chứ, nhưng mà anh không thể tiến hành thẩm tra con bé được, càng không thể đưa con bé lên tòa án quân sự.” Đùa sao, một khi thẩm tra thì bối cảnh của cô bé sẽ lộ hết.

Con gái duy nhất của Bạch Hi Cảnh, người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Bạch. Mẹ kiếp, cô bé tuyệt đối sẽ bị quân đội coi như là Bồ Tát mà dâng hương quỳ lạy!

Tư liệu về Bạch Hi Cảnh là cơ mật. Tư liệu ban đầu của Tiểu Tịnh Trần dĩ nhiên cũng là cơ mật, thậm chí bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà cấp cơ mật của cô bé còn cao hơn cả Bạch Hi Cảnh. Ngay cả thẩm tra chính trị của cô bé cũng là thông qua đường giây đặc thù mà hoàn thành. Mặc dù tổng quân khu có lập hồ sơ, nhưng không phải ai cũng có tư cách xem. Nếu như thân phận của cô bé hoàn toàn bại lộ, không biết sẽ kéo tới bao nhiêu con sâu mọt có dã tâm. Đến lúc đó không chỉ có cô bé, e rằng cả quân khu đều sẽ không được yên bình. Đồng chí chú nọ tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status