Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 274: Cha ngốc và cha ruột



Cuối cùng, rốt cuộc là ai xông qua vạch đích trước tiên đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Tiểu Tịnh Trần nổi tiếng rồi!

Dựa vào thể lực của cô bé sau đó đã đuổi kịp và vượt qua đám nam binh, dựa vào cô bé đã phóng khoáng quật ngã tên to con, độ nổi tiếng lần này của cô bé còn cao hơn nhiều so với khi mới nhập ngũ, dựa vào ngoại hình ngốc nghếch, đáng yêu mà được mọi người chú ý. Đám nữ binh coi cô bé như là anh hùng, đám nam binh thì xem cô bé như kình địch, đến cả các sĩ quan huấn luyện cũng thay đổi cách nhìn về cô bé. Cả đại đội tân binh, ai nhìn thấy cô bé cũng phải nói một tiếng “Hello, Bạch Tịnh Trần!”

Tiểu Tịnh Trần tỏ ra rất phiền não, cô bé nhận biết người khác trước nay không hề nhìn mặt, cả đại đội tân binh có đến hàng ngàn người, ai ai cũng chào hỏi cô bé, cô bé làm sao mà có thể nhận biết hết được. Ngoại trừ trợn tròn đôi mắt trống rỗng vẽ đầy vòng tròn nhang muỗi, cật lực gật đầu thì cô bé hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.

Vác nặng việt dã là hạng mục huấn luyện thông thường, gần như mỗi ngày đều phải huấn luyện một lần. Lúc mới bắt đầu dĩ nhiên là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên ra thì những ngày huấn luyện sau đó không còn có đàn anh lái xe đến đón những tân binh giữa đường đứt gánh nữa. Nhà ăn phát cơm có hạn chế thời gian, không thể về đến đích đúng thời gian thì có nghĩa là sẽ phải nhịn đói, nhịn đói thì không có sức lực, mà không có sức lực thì dĩ nhiên là huấn luyện không tốt, mà huấn luyện không tốt thì phải chịu phạt, chịu phạt thì lại tiếp tục nhịn cơm, cứ như vậy hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Tiểu Tịnh Trần ngay ngày đầu tiên vác nặng chạy việt dã đã thể hiện ra thể lực khiến cho mọi người chỉ có thể ngưỡng vọng của mình, lại thêm cô bé đã được quân y đặt bút ngự phê là có “bệnh đói trầm trọng”, cho nên cô bé chẳng phải lo sẽ đói bụng, những cô gái và chàng trai khác thì thôi thảm rồi.

Ròng rã một tháng trời, đại đội tân binh đều là tình cảnh bi thảm, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện bình thường ra thì Tiểu Tịnh Trần đã đem thời gian ngoài ngủ nghỉ, ăn cơm ra, toàn bộ đều dùng để huấn luyện các cô gái. Cũng chẳng còn cách nào khác, thể lực của bọn họ không lên được, cô bé nhìn mà cũng thấy phiền lòng. Cô bé huấn luyện thể lực rất có bài bản, nhìn thành tích chạy việt dã của Cẩu Thư càng ngày càng tiến bộ thì biết. Thế là, dần dần, không chỉ những cô gái của tiểu đội hai mà đến cả những cô gái của tiểu đội một cũng rèn luyện thêm ngoài giờ với bọn họ. Ngược lại đã hóa giải được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai tiểu đội, khiến cho các cô gái ở những tiểu đội khác cũng qua lại với bọn họ.

Thể lực của đám nam binh cũng tăng vọt dưới sự huấn luyện vừa lạnh lùng vừa bỏ mặc của Vệ Thủ và Tống Siêu.

Một tháng sau, nhiệm vụ vác nặng chạy việt dã của đám tân binh cuối cùng cũng có thể cơ bản đạt tiêu chuẩn, điều này khiến cho các sĩ quan huấn luyện âm thầm lau mồ hôi.

Tháng thứ ba không có thêm hạng mục huấn luyện mới nào, chỉ ôn luyện lại và củng cố các hạng mục đã huấn luyện trong hai tháng vừa qua, điều này khiến cho đám tân binh tỏ ra khá là thất vọng. Huấn luyện bắn súng trong truyền thuyết đâu? Huấn luyện cận chiến đâu? Huấn luyện vượt chướng ngại vật đâu? Còn có huấn luyện kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã đâu?

Những hạng mục hà khắc này đều đã con mẹ nó bị bỏ qua rồi, các tân binh sẽ khóc, thật sự sẽ khóc đó!

Huấn luyện tân binh ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, các tân binh ngậm ngùi từ biệt cuộc sống tân binh.

Sau khi huấn luyện tân binh kết thúc sẽ có một buổi diễn tập báo cáo kết quả, chính là để tổng kết ba tháng huấn luyện vừa rồi, báo cáo kết quả cho lãnh đạo cấp trên, thuận tiện cũng là để cho những sĩ quan trong đại đội có cơ hội được lựa chọn người mới. Nhưng ngày hôm đó, Tiểu Tịnh Trần không hiểu sao lại xin nghỉ bệnh??

Trời xanh có thể chứng giám, em gái từ nhỏ đến lớn suốt mười tám năm, ngoại trừ sự việc bị bắn súng năm đó ra thì cô bé không phải là kiểm tra sức khỏe thì không vào bệnh viện. Đừng nói là bị bệnh, cô bé trước giờ chưa từng hắt hơi, làm sao trong lúc quan trọng như thế này lại có thể sinh bệnh được chứ??

Bất luận là vì nguyên nhân gì, em gái hôm nay ốm rồi, không thể tham gia diễn tập. Thế là, ngoại trừ các tân binh, ngoại trừ liên trưởng của đại đội tân binh thì cả quân khu không một ai biết rằng trong số những tân binh năm nay có một nữ binh vừa trâu bò, vừa khác người, cô bé cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà ngủ đông.

Khi tất cả tân binh đều đang tham gia diễn tập báo cáo kết quả cũng là lúc kiểm tra đánh giá cuối cùng thì Tiểu Tịnh Trần lại ngồi trong phòng làm việc cấp đoàn nào đấy, bưng ly nước ép hoa quả mát lạnh trên tay, hạnh phúc híp mắt lại gọi điện thoại cho người nào đó.

Chuông điện thoại vang lên hai tiếng liền được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới một giọng đàn ông khàn khàn rất có từ tính: “Alo!”

Nghe được giọng nói ấm áp đã ăn sâu bén rễ tận đáy lòng mình, hai con mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên, hưng phấn: “Ba ơi!”

“... Ngoan!” Bạch Hi Cảnh ngẩn người mất gần ba giây mới thấp giọng cười, nói ra một chữ này. Có trời mới biết anh đã đợi cuộc điện thoại này trong suốt ba tháng qua. Lúc mới bắt đầu, anh luống cuống, lo lắng, đêm không tài nào chợp mắt, sau đó tâm thần không yên, tiều tụy hốc hác, mãi cho đến hiện tại mới kích động nhảy nhót, trong lòng nở hoa, dường như mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều được giãn ra, mỗi một mạch máu đều chảy ồ ạt, bất luận là tâm tình hay là cơ thể đều sung sướng đến cực hạn.

“Ba ơi, con nhớ ba lắm!” Mếu máo, rưng rưng, huấn luyện tân binh ba tháng không cho gọi điện thoại, nhịn đến bây giờ mới có thể nghe thấy được tiếng của cha, Tiểu Tịnh Trần tỏ ra vô cùng tủi thân, vô cùng buồn bã, vô cùng đau lòng.

“Ba cũng nhớ con.” Khóe mắt và đuôi lông mày của Bạch Hi Cảnh cũng mang theo nét cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong không hề nhỏ, trong đôi mắt thâm sâu cũng mênh mông như đại dương.

Anh ngồi dựa trên chiếc ghế thoải mái, quay người đưa lưng về phía bàn họp, dứt khoát không thèm nhìn các cán bộ quản lý cao cấp trong công ty đang ngồi đầy bàn. Nhưng hành động lãng phí thời gian của người khác, làm trễ nải công việc của công ty này lại không một ai dám nói chữ “không“. Đừng nói là một chữ “không”, những người đang ngồi trong phòng họp, bao gồm cả Đại Sơn và Tiểu Sơn, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nếu như bạn không hiểu con gái có phân lượng lớn như thế nào trong lòng Bạch Hi Cảnh, vậy thì bạn không có tư cách nói bạn là một thuộc hạ dưới tay của Bạch Hi Cảnh.

Thế là, toàn bộ cán bộ quản lý cấp cao của công ty cứ như vậy nín thở, ngưng thần làm phông nền, trơ mắt nhìn Bạch Hi Cảnh quanh thân nở đầy những bông hồng hạnh phúc màu hường phấn, nghe con gái cưng dùng giọng điệu chậm chạp, mềm mại báo cáo với anh những chuyện vụn vặt ở đại đội tân binh, cho dù chỉ là chuyện cô bé hôm nào đó đã dùng bao nhiêu thời gian để cắt móng tay cũng có thể khiến Bạch Hi Cảnh vui vẻ nửa ngày trời. Cha Ngốc quả nhiên là yêu con gái vô hạn đến long trời lở đất!

Ông chú đã lừa Tiểu Tịnh Trần vào quân đội - Tiết Quang Hàn ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đối diện chỉ cách mình có một cái bàn, một tay cô bé bưng ly nước ép hoa quả, một tay cầm điện thoại, mặt mày vui sướng cong cong hình trăng khuyết, cái miệng non nớt khép khép mở mở, tốc độ nói chuyện mặc dù là chậm, nhưng trong giọng nói mềm mại, ngọt ngào lại là tình cảm quấn quýt, sâu nặng không thể nào che giấu được.

Tiết Quang Hàn đột nhiên rất ghen tị với Bạch Hi Cảnh ở đầu dây bên kia, có một cô con gái hồn nhiên, ngây thơ như vậy, có tình cảm cha con trong sáng, chân thật như vậy, vốn dĩ nên thuộc về anh ta mới đúng, đáng tiếc...

Ba năm trước, khi Tiết Quang Hàn nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên, anh ta liền biết đây là cô con gái đã mất tích của mình, không chỉ vì gương mặt giống Tiết Khải như đúc kia, mà còn bởi vì đôi mắt của cô bé, một đôi mắt to phân rõ trắng đen, trong sạch không nhiễm một hạt bụi, tinh khiết đến nỗi dường như thế giới ô uế này đều sẽ bị gột rửa sạch sẽ. Anh ta đã từng nhìn thấy một cặp mắt giống y hệt như vậy trong gương, đáng tiếc, đôi mắt đó đã sớm bị chôn vùi trong sự tàn khốc của hiện thực rồi.

Chính bởi vì cảm giác lần đầu tiên gặp mặt đó mới khiến Tiết Quang Hàn không hề do dự mà bày tỏ thiện ý với Tiểu Tịnh Trần, thậm chí không tiếc chờ đợi suốt ba năm, chỉ là để lừa cô bé vào quân đội. Đối với nhân viên đặc chiến như anh ta mà nói, thứ anh ta không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại, anh ta ít nhiều cũng biết người nhà mình và Bạch Hi Cảnh đã có chút chuyện không vui về việc “nhận thân“. Nhưng, anh ta không giống như bọn họ, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cướp con gái từ tay Bạch Hi Cảnh về. Bởi vì khi lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần bổ nhào về phía Bạch Hi Cảnh, anh ta đã biết, cô con gái này đã thuộc về Bạch Hi Cảnh rồi, cũng chỉ có thể thuộc về Bạch Hi Cảnh mà thôi. Nếu như anh ta nắm chặt quan hệ huyết thống không chịu buông, không những không đòi được con gái về, thậm chí còn có thể ép cho cô bé trở mặt thành thù với chính mình.

Cho nên, Tiết Quang Hàn lúc mới bắt đầu không trông cậy vào thân phận cha ruột để tiếp cận Tiểu Tịnh Trần, anh ta lừa Tiểu Tịnh Trần vào quân đội, chỉ là hy vọng có thể ở gần cô con gái mà bản thân cảm thấy mắc nợ mười tám năm này một chút, càng gần hơn một chút, không làm được cha con thì có thể làm chiến hữu, làm huynh đệ. Anh ta hiểu rõ hơn ai hết, tình chiến hữu thật sự sâu đậm và trân quý biết nhường nào, nếu thật sự đạt được tình cảm đó, thì trong lòng của con gái, cho dù anh ta không bằng người cha Bạch Hi Cảnh đã nuôi dưỡng cô bé từ nhỏ đến lớn, nhưng cũng tuyệt đối là thân thiết hơn, quan trọng hơn người cha ruột thịt chỉ có quan hệ huyết thống.

Tiết Quang Hàn có thể nhìn rõ hơn bất cứ ai, anh cần là tình cảm của con gái với mình chứ không phải là một cái danh “cha ruột“. Chỉ cần tình cảm của hai người đến được mức kia, có phải là “cha” hay không thì có quan hệ gì!

Tiết Quang Hàn suy nghĩ, ánh mắt lại bất giác trở nên mềm mại, mơ hồ lộ ra một loại yêu thương, hiền từ, lẳng lặng nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lại không hề phát giác, chỉ vui vẻ ha ha báo cáo với Bạch Hi Cảnh chuyện ăn, uống, ở, đi lại của mình trong suốt ba tháng qua. Cô bé hoàn toàn không có giác ngộ “chuyện không thể nói với người khác”, thậm chí có một vài chuyện cần phải bảo mật trong quân đội, cô bé cũng khai báo hết không sót một chữ nào. Tiết Quang Hàn không nhắc nhở cô bé, bởi anh tin rằng với chỉ số IQ của Bạch Hi Cảnh chắc chắn sẽ biết chuyện nào có thể nghe, chuyện nào không thể nghe.

Cuộc điện thoại này gọi trọn bốn tiếng đồng hồ, nếu không phải Bạch Hi Cảnh nghĩ đến con gái nên đi ăn cơm trưa rồi thì nói không chừng bọn họ còn có thể trực tiếp nói chuyện suốt cả đêm. Tiểu Tịnh Trần lưu luyến hẹn với cha, bất luận là ai có thời gian đều phải nhớ gọi điện thoại cho đối phương, không được nói lời không giữ lời, người nào lừa gạt đối phương sẽ phải đi viết năm trăm lần lời nguyền rủa cho Phật Tổ, sau đó mới cúp điện thoại bằng vẻ mặt chưa thỏa mãn.

Điện thoại vừa cúp, miệng Tiểu Tịnh Trần đã mếu máo, nước mắt lưng tròng, dọa cho Tiết Quang Hàn sợ đến mức nhảy dựng lên: “Làm sao thế này?”

Lông mày Tiểu Tịnh Trần xoắn xuýt lại thành con sâu róm, đáng thương nhìn anh ta: “Cháu muốn về nhà, cháu nhớ ba!”

Sắc mặt Tiết Quang Hàn liền đen thui, anh ta quả nhiên vẫn rất ghen tị với Bạch Hi Cảnh: “Nếu cháu đã vào bộ đội thì cháu đã là quân nhân rồi, cháu nên học độc lập tự cường, đợi đến khi ba cháu già rồi, cháu mới có đủ năng lực để chăm sóc và bảo vệ ba, đúng không nào?”

Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu, dụi mắt, vẫn mếu máo nhưng không còn nói muốn về nhà nữa.

Tiết Quang Hàn âm thầm lau mồ hôi lạnh, con gái cưng gì đó quả thực là vô cùng hố cha mà!

Sau khi huấn luyện tân binh kết thúc, các tân binh sẽ phải phân tán vào các liên đội, cũng có nghĩa là, bọn họ sắp phải chia tay nhau rồi. Nhưng mà mọi người dù sao cũng vẫn ở cùng một quân khu, có thời gian có thể đến thăm lẫn nhau, vì vậy cũng không cần phải làm như sinh ly tử biệt.

Ngày xuống đại đội là một ngày trời nắng, hàng nghìn tân binh đứng xếp thành đội hình sát nhau chỉnh tề, ngay ngắn. Các sĩ quan huấn luyện cầm danh sách hô tên từng tân binh dưới trướng của mình ra khỏi hàng, phân chia đại đội, sau đó trèo lên xe tải đi về các đại đội.

Vệ Thủ và Tống Siêu thân là hai người có biểu hiện xuất sắc nhất trong đại đội tân binh, dĩ nhiên là bị đại đội tiên phong khai thác, không cần hoài nghi, chính là Đại đội trưởng đại đội tân binh xuống tay trước cuốn người đi rồi. Không chỉ có hai người bọn họ, bao gồm cả Phí Khánh và tên to con Mạnh Hoa Quang đều bị Đại đội trưởng đại đội tân binh giữ lại.

Tân binh từng người từng người một bị gọi đi, hàng ngũ càng ngày càng ít, những người còn lại cũng ngày càng ít. Tiểu Tịnh Trần từ đầu tới cuối đều đứng nghiêm ở đó, bình tĩnh ung dung như một bức tượng điêu khắc, mãi cho đến khi tất cả tân binh đều được gọi tên hết, cuối cùng mới đến lượt cô bé.

“Bạch Tịnh Trần, đại đội chín Lưỡi Đao, tiểu đội bếp núc!”

Tiểu đội bếp núc!!!

Phụt...!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status