Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 293: Cầm thú, thả chàng trai đó ra!



Ba con gấu ngựa vây đánh hai con người. Không cần nói cũng biết người ở đây là những người tham gia tuyển chọn mặc quân trang. Con gấu ngựa thể hình vừa to vừa khỏe, chiều cao khi thẳng người cũng phải hơn ba mét. Cho nên với con người tay không tấc sắt, dù là bộ đội đặc nhiệm trước mặt loài gấu cũng như những đứa trẻ không sức chống trả.

Hai người tham gia tuyển chọn đã bị thương, trong đó có một người thương thế rất nặng, nửa người ngâm trong nước suối, từng giọt máu đỏ tí tách rơi xuống nước rồi lan ra, người còn lại đưa lưng về phía người bị thương, đứng chắn phía trước, một tay quơ cành cây to bằng cánh tay, đầu cành rất nhọn thích hợp làm vũ khí.

Người đang đứng cũng bị thương, vết thương do móng vuốt gấu kéo dài từ bả vai đến ngực, không sâu nhưng máu chảy ròng ròng.

Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt hai người, ba con gấu ngựa vây chặt bọn họ, đường thoát duy nhất là dòng suối phía sau. Nhưng một khi xuống nước, chắc chắn sẽ bị ba con gấu vồ cho không thể đứng lên được nữa, mà nếu giả chết... máu cũng chảy thành sông rồi, còn giả cái quái gì nữa!

Phí Khánh sợ đến run người, hai hàm răng đánh vào nhau canh cách, mặt hãi hùng ngẩng đầu hỏi Tiểu Tịnh Trần “Chúng... chúng ta có cứu họ không?” Lý trí nói cho cậu biết phải cứu họ, dù sao cũng cùng mặc quân trang, là chiến hữu sát cánh bên nhau, thế nhưng về tình cảm, cảm giác hãi hùng đã chiếm cứ mọi cảm xúc, ngay cả di chuyển một chút cậu ta còn không dám nữa là đi cứu người.

Giờ phút này Phí Khánh vô cùng hoang mang lo sợ, cậu ta cần một điểm tựa, bất kể là ai, dù là đứa con nít cũng được, chỉ cần cho cậu ta ý kiến, chỉ cần kéo cậu ta ra khỏi cảm giác luống cuống lo sợ và mờ mịt này thì tốt rồi.

Thế nhưng cậu ta đã hỏi nhầm người. Tiểu Tịnh Trần thò đầu ra nhìn ba gấu hai người một lần nữa, quả quyết lắc đầu: “Không biết, cậu nghĩ thế nào?”

Phí Khánh: “...” Anh đây muốn tìm một điểm tựa mà sao khó như thế?

Nhìn ánh mắt trong suốt của Tiểu Tịnh Trần, cảm giác xấu hổ và hăng hái đột nhiên dâng đầy cõi lòng Phí Khánh. Dù sao thì cậu ta cũng là một người đàn ông hai mươi tuổi chính hiệu thế mà lá gan lại không bằng một cô gái. Bọn họ chỉ có hai người, là phái mạnh duy nhất trong nhóm, trong giờ phút nguy hiểm này đáng lẽ cậu ta phải ra dáng một thằng đàn ông mà đứng lên gánh trách nhiệm chứ không phải nấp sau tảng đá lo lắng vô ích.

Phí Khánh dùng sức nắm lấy vai tiểu Tịnh Trần, như để an ủi cô nhóc “yếu mềm” này, cũng để cổ vũ bản thân. Cậu ta chăm chú nhìn vào mắt cô bé rồi nói: “Cậu ở đây đợi mình, không được chạy lung tung, nếu như mấy con gấu điên lên, cậu... lập tức men theo bờ sông chạy trốn về hạ du. Cứ mặc kệ mình, mình chắc chắn sẽ không sao đâu, nhớ kỹ chưa?”

Tiểu Tịnh Trần nhìn ánh mắt của cậu ta, nghiêng đầu, thật thà gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”

“Rất tốt.” Phí Khánh đáp lời, cúi đầu nhặt một cục đá to vừa tay hét to “Á!!!!” rồi trực tiếp xông thẳng đến chỗ ba con gấu ngựa. Từ đầu đến cuối, do quá căng thẳng và lo sợ đồng chí Phí Khánh đã quên mất còn có thể nhờ cô em gái này mượn giúp đỡ từ đội ngũ sói dữ.

Cách làm của Phí Khánh có chút ngốc, cầm một hòn đá vừa tay lao vào ba con gấu ngựa đơn thuần là hành động tìm chết.

Thế là, khi cậu ta gào thét xông qua, hai người lính tham gia tuyển chọn cũng ngẩn người, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy khóe miệng của bọn họ đang co rút.

Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm bên tảng đá, một tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh nhìn Phí Khánh đi tìm chết, tay còn lại sờ lông sói đã khô của Màn Thầu, nghi ngờ hỏi: “Màn Thầu, chị đã nói cho Phí Khánh biết máu trong nước không phải là máu người chưa?”

“Gào” Màn Thầu nhẹ nhàng đáp, Tiểu Tịnh Trần gật đầu dứt khoát: “Chị nhớ là chị đã nói rồi, rõ ràng biết máu từ vết thương là giả, sao cậu ta còn lao ra nhỉ? Thật sự không hiểu đàn ông nghĩ gì?”

Màn Thầu: “...” Mợ nó, cái tai nào của cô nghe được tui nói “Rồi” thế hả, giơ vuốt!

Phí Khánh ném thẳng cục đá trong tay vào đầu con gấu ngựa ở giữa, trúng thì trúng thật thế nhưng công kích nho nhỏ này căn bản không gây chút thương tích nào cho gấu ngựa mà còn làm nó nổi điên lên. Sự chú ý của gấu ngựa đã được dời đi, nó gầm lên nồi bổ nhào qua, kéo theo hai con gấu còn lại cùng đến ức hiếp con người thật thà - Phí Khánh.

Phí Khánh đã chuẩn bị trước, thấy mình đã thu hút sự tức giận từ con gấu ngựa, cậu ta dứt khoát xoay người vắt chân lên cổ chạy. Đáng tiếc, cậu ta đã đánh giá cao khả năng giữ thăng bằng trong rừng rậm của mình, cũng đánh giá thấp sự phức tạp của núi rừng nguyên thủy. Thế nên chưa chạy được hai bước, cậu ta đã bị một đoạn rễ cây không biết từ đâu mọc ra ngáng chân làm cho ngã sấp mặt, thuận thế lăn hai vòng. Đợi đến lúc cậu ta tỉnh lại sau cơn váng đầu thì đã thấy nhóm gấu bổ xuống từ trên cao.Phí Khánhsợ hãi mở to mắt, con ngươi co lại đến cực hạn, tròng mắt phản chiếu hình bóng nanh gấu ngày một tiến đến gần.

Chết chắc rồi! Ba chữ to đùng đập vào não Phí Khánh.

Bên bờ suối, hai người nhanh chóng lấy súng, mỗi tay một khẩu đồng thời mở chốt, bốn nòng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía con gấu ngựa, ngón trỏ giữ cò. Đáng tiếc còn chưa bóp cò, thì đột nhiên, một cái bóng lao như tên rời cung từ bên cạnh đâm thẳng vào con gấu ngựa đó. Con gấu ngựa đang lao đến còn chưa kịp tiếp đất liền không sức chống đỡ mà bay ra ngoài, ngã mạnh trên đất rồi lăn một vòng. Nó cố sức đứng dậy, gầm một tiếng, móng vuốt nặng trịch tức giận cào xuống, nhìn kẻ địch đột nhiên xuất hiện gầm gừ.

Màn Thầu đứng trước mặt Phí Khánh, nhe nanh nhìn con gấu, chân sau hơi khụy, chân trước thẳng, lông khắp người dựng đứng, cổ họng phát ra tiếng gầm thấp đầy uy hiếp, đồng thời, đám sói khác cũng từ từ bước đến, mỗi con đều cố để lộ nanh nhọn hung ác, không chút e ngại đối mặt với ba con gấu.

Lúc này không chỉ Phí Khánh ngạc nhiên mồm há hốc mà ngay cả hai chiến sĩ bên suối cũng trợn mắt ngơ ngác nghĩ “Tình huống gì đây người anh em?”

Từ sau tảng đá, Tiểu Tịnh Trần chậm chạp bước ra, đi đến đứng vững vàng bên cạnh Màn Thầu. Giữa đàn sói hung ác, cô bé như một con sói thống lĩnh cả đàn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ba con gấu. Không cần lời nói, không cần tỏ vẻ phẫn nộ hay sát ý, trước khi dùng móng vuốt đối chiến, dã thú sẽ lấy ánh mắt để cảnh cáo và áp bách đối phương.

Nhóm gấu ngựa đang giương cung bạt kiếm dần dần cúi đầu, tiếng kêu của chúng như không cam lòng, từ tù lùi về phía sau, ánh mắt dã thú nhìn chằm chằm từng động tác của Tiểu Tịnh Trần, người này mới là thứ khiến bọn chúng phải kiêng dè.

Tiểu Tịnh Trần đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng ba con gấu khuất dần phía rừng rậm. Đến khi đàn sói buông lỏng cảnh giác, cô bé mới thở hắt ra, quay đầu cúi xuống nhìn Phí Khánh. Phí Khánh ngước nhìn cô bé, ánh mắt trống rỗng như mất hồn.

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, xoay người nhìn chiến sĩ đang một nửa nằm trên bờ suối, nửa thân dưới chìm trong nước hỏi: “Đây là dùng máu gì thế?”

Anh chiến sĩ ngơ ngác, vô ý thức nhìn đồng đội, chiến sĩ đang đứng ngạc nhiên nhướng mày: “Sao cô lại biết đó không phải máu người?”

“Vì mùi không giống.” Ngoài khả năng ghi nhớ và thị giác, khả năng khác của Tiểu Tịnh Trần cũng rất hoàn hảo trong đó bao gồm vị giác. Dù là người ăn chay và cũng chưa bao giờ nếm qua máu của bất cứ loài động vật nào nhưng một em gái thích bạo lực, thích đánh nhau như cô cũng bị thương không ít lần. Những vết thương nhẹ chảy máu chỉ cần liếm vài cái là được. Cho nên đối với mùi vị của máu, cô bé nhớ rõ.

Chiến sĩ đứng trong suối đứng dậy, lắc nhẹ vệt nước đang chảy máu tí tách trên người, nhìn về phía Phí Khánh - người đang ngơ ngác hoảng hốt kia, cười nói: “Chúc mừng cậu đã vượt qua khảo nghiệm vòng đầu tiên, cậu có thể tiến vào khu Kỳ Lân tham gia luyện tập tuyển chọn.”

Phí Khánh: “...”

Một chiến sĩ khác nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần với đàn sói vây quanh như được nhóm kỵ sĩ bảo vệ, miệng khẽ run, nói: “Chúc mừng cô cũng thông qua vòng khảo nghiệm đầu tiên. Cô cũng có thể tiến vào khu Kỳ Lân, tuy nhiên...” Anh ta chỉ bầy sói rồi nói tiếp “Không thể mang theo chúng.”

Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác, bất giác ôm lấy Màn Thầu bên cạnh, đáp: “Không, tôi với Màn Thầu phải ở bên nhau.”

Chiến sĩ Kỳ Lân: “...”

Anh chiến sĩ khắp người là nước thấy Tiểu Tịnh Trần cố chấp như vậy, đau đầu, muốn nói gì rồi đột nhiên dừng lại, anh ta nghiêng đầu nhẹ nhàng ấn máy liên lạc sau tai, nhỏ giọng nói gì đó: “Thế nhưng Đại đội trưởng, điều này quá nguy hiểm... Vâng, tôi hiểu rồi.”

Sau khi kết thúc liên lạc, chiến sĩ ấy bất đắc dĩ nhún vai, nhìn về phía đồng đội bảo: “Đại đội trưởng nói, có thể dẫn con sói này về quân khu.”

“Hả???” Vị chiến sĩ đang gỡ được một nửa vết thương giả trên vai trợn tròn mắt, ngạc nhiên thốt lên.

Vừa nghe thấy Màn Thầu có thể tiến vào khu huấn luyện, Tiểu Tịnh Trần khá vui, mím môi cười để lộ hai lúm đồng tiền. Cô bé quay đầu, nhìn về tán lá trên cái cây to bên cạnh, nói bằng giọng lanh lảnh: “Cảm ơn chú nhé!”

Tiếng nói này đi qua cáp điện truyền vào doanh trại, nhìn về phía cô nhóc nhẹ nhàng, chuẩn xác, nhanh nhẹn tìm ra máy quay dưới tàn cây, các chiến sĩ Kỳ Lân trong doanh toàn bộ ngã quỵ, không ý thức giần giật khóe mắt.

Em gái à, chúng ta có cần khiêm tốn hơn không?

Vì là hai người đầu tiên thông qua kiểm tra vòng một nên Phí Khánh và Tiểu Tịnh Trần được đưa vào khu Kỳ Lân trước, kèm theo là Màn Thầu - chú sói xám cuối cùng cũng đã tìm được tổ chức. Màn Thầu rời đi mang theo là hàng loạt tiếng hú của những con sói rừng rậm. Màn Thầu cũng ưỡn cổ hú lên. Nó từ bỏ trách nhiệm của một thủ lĩnh sói, tình nguyện trở thành thú cưng của con người.

Nó thích mùi vị ẩn ở sâu trong tiềm thức khi nó vừa chào đời hơn là cuộc sống tự do tự tại mạo hiểm đầy kích thích của rừng rậm.

Đến khu Kỳ Lân, Phí Khánh đã bị chinh phục bởi sự rộng lớn và hùng tráng của quân khu. Tiểu Tịnh Trần thì tự động đánh giá những binh lính Kỳ Lân mà cô bé nhìn thấy. Bọn họ đều mặc quân phục luyện tập màu xanh, dáng đứng không thẳng tắp như là bộ đội thông thường, thế nhưng từng cử động đều nhanh nhẹn, phóng khoáng, có người vừa đi vừa nói, cũng có vừa cười vừa đùa. Không ai mang vẻ nghiêm trang, chỉnh tề truyền thống, thế nhưng từng cử động cho thấy họ đã từng trải qua trăm ngàn thử thách, tôi luyện, vì ngay cả động tác đi bộ đơn giản cũng không thể tìm ra kẽ hở để công kích.

Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không có khả năng phân tích giỏi giang, những nhận xét của cô bé đa phần đến từ trực giác. Vừa xuống trực thăng cô bé liền cảm thấy quân khu rộng lớn hùng tráng này giống như một con thú hoang hung dữ đang mai phục, lặng lẽ rình theo tất cả vật thể sống xung quanh nó, chờ đợi thời cơ tiêu diệt con mồi.

Hai chân vừa chạm đất, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy dòng máu trong người đột nhiên nóng lên, năng lượng ẩn mình từng chút một cuồn cuộn phun ra. Cô từ từ nhếch môi, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh mặt trời, hàm răng cũng phát sáng giống hệt răng nanh của Màn Thầu!

Ba ơi, rốt cuộc con cũng đã tìm được cảm giác vui vẻ rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status