Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 337: Kỹ thuật kêu gọi của thú cưng báo báo



Ân Quân cuối cũng vẫn trèo xuống khỏi giá treo đồ, bởi vì trên chiếc giá trưng bày đều là những đồ trân quý mà Bạch Hi Cảnh sưu tầm, tùy tiện bất cẩn làm vỡ một cái đã đủ để anh ta còng lưng làm mười năm không công trả nợ. Đám lính đánh thuê chỉ sống những ngày tận hưởng lạc thú trước mắt, không thể chịu nổi tổn thương đâu!

Ân Quân thành thật ngồi trên ghế sô-pha, hai chân kẹp chặt, đôi mắt gian xảo giấu sau kính mắt tập trung tinh thần phòng bị, chú ý đến động tĩnh của đám mãnh thú. Không còn cách nào hết, mông anh ta đến giờ vẫn còn đau đây này – Đồng chí Husky Màn Thầu nhân lúc Ân Quân bởi vì Quả Cà đã bị Tiểu Tịnh Trần gọi đi mà lơ là phòng bị, quả quyết ngoạm cho anh ta một cái. Mặc dù răng chó không thể nào cắn thủng được da mông của Ân Quân nhưng cũng đủ để đồng chí lính đánh thuê này nếm đủ.

Hai Màn Thầu một trái một phải ngồi bên bàn trà, một đôi mắt sói cộng thêm một đôi mắt chó giám thị kẻ ngoại lai xâm nhập vào lãnh thổ của chúng. Thái Bao nằm bò trên sô-pha, cuộn người thật chặt bên cạnh Bạch Hi Cảnh. Tiểu Tịnh Trần kéo Bạch Hi Cảnh ngồi xuống. Quả Cà thì cuộn mình lại thành một đống, cái đầu to gác lên đùi của Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Ân Quân ngồi ở phía đối diện, thỉnh thoảng cái lưỡi đỏ thẫm lại thè ra, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.

Ân Quân khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, thật sự là khóc không ra nước mắt. Mặc dù anh ta rất hy vọng có được giá trị võ lực của Tiểu Tịnh Trần nhưng tuyệt đối không ngờ được rằng cô nhóc này lại có thể nuôi những loài động vật đáng sợ thế này, hơn nữa còn nuôi liền một lúc ba con... Con Husky bé nhỏ là loài động vật bình thường phổ biến liền quả quyết bị coi như không khí. Ân Quân đã hoàn toàn quên mất vết cắn đau đớn trên mông mình là do con chó ngốc nghếch ăn tạp nào đó tạo nên... Ân Quân không thể không suy nghĩ kỹ lại một lần nữa tính khả thi của việc chiêu mộ Tiểu Tịnh Trần, quả thật là quá hố ông chú không đứng đắn này rồi!

“Anh thật là cố chấp, rõ ràng đã biết là tôi không thể nào cho con bé đi làm lính đánh thuê với anh, thế mà còn đích thân tìm tới nhà tôi. Chậc chậc, tôi nên nói anh ngốc hay nên nói anh ngu, hay nên nói anh ngớ ngẩn đến mức hết thuốc chữa đây?” Bạch Hi Cảnh nhàn nhạt quét quả sầu riêng lớn trên bàn trà một cái, trầm lặng nói.

Ngốc, ngu, ngớ ngẩn có khác biệt không?

Ân Quân bị một loạt những từ hỏi vặn lại của Bạch Hi Cảnh khiến cho muốn khóc, nhưng lại không thể không nâng tinh thần lên một trăm hai mươi nghìn phần để đối phó. Anh ta đương nhiên là biết Bạch Hi Cảnh sẽ không bao giờ để con gái đi làm lính đánh thuê, nhưng anh ta cũng muốn nỗ lực một lần cuối trước khi rời đi: “Đội chúng tôi đã tiếp nhận nhiệm vụ mới, tối hôm nay tôi sẽ phải rời khỏi thành phố S, chỉ là trước khi đi muốn tới xem xem” Nghiêng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, dần dắt từng bước: “Cháu thật sự không muốn đi xông pha với chú thử xem sao ư? Hãy suy nghĩ đến những lợi ích khi trở thành lính đánh thuê, cha cháu nuôi cháu lớn như vậy rồi, cháu đã từng nghĩ đến việc báo đáp cho cha chưa?”

Tiểu Tịnh Trần lại bắt đầu do dự, những thứ khác đều chỉ là mây bay, chỉ có mỗi câu “mua quần áo đẹp nhất cho cha, đưa cha đến ở trong căn nhà lộng lẫy xa hoa nhất, sống cuộc sống hạnh phúc nhất” là có mê lực kinh người đối với cô bé. Suy nghĩ kỹ một chút, cô bé đã lớn đến như vậy rồi mà hình như từ trước đến giờ thật sự chưa bao giờ dùng tiền mình kiếm được để mua cho cha một món quà, ngược lại còn luôn tiêu xài phung phí kho bạc nhỏ của cha.

Thật ra, đã trải qua mười tháng trong quân đội, tiền trợ cấp của Tiểu Tịnh Trần mặc dù không nhiều, nhưng chắc chắn cũng đủ để mua cho Bạch Hi Cảnh một món quà nhỏ. Nhưng vấn đề chính là, mỗi ngày trong quân đội ngoại trừ huấn luyện thì chỉ có huấn luyện, cô bé hoàn toàn không cảm thấy tiền trợ cấp là do mình “kiếm” được, có hiểu không?!

Thế là, mắt thấy Tiểu Tịnh Trần đã dao động rồi, Bạch Hi Cảnh không thể bình tĩnh được nữa. Đáng tiếc, không đợi anh lên tiếng, Ân Quân đã mở miệng trước một bước, chặn đứng lời nói đã ra đến đầu lưỡi của anh. Anh ta lôi một chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, ấn ấn rồi giơ ra một bức ảnh bên trong máy: “Những bức ảnh này là ảnh mà bọn chú chụp lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, cháu nhìn xem!”

Đùa sao, không dễ dàng gì mới lay động được quyết tâm của em gái, anh ta làm sao có thể để Cha Ngốc tới phá hoại chứ. Thực ra, nếu muốn nói thật thì Ân Quân càng muốn có thể nói riêng để thuyết phục Tiểu Tịnh Trần hơn, mà không phải có chiếc bóng đèn cao áp lúc nào cũng chuẩn bị đập phá sân khấu của Bạch Hi Cảnh. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, anh ta sắp phải rời khỏi thành phố S rồi, nếu không tranh thủ thời gian thì e rằng sau này rất khó có cơ hội gặp lại Tiểu Tịnh Trần nữa. Lính đánh thuê là những người không có quốc tịch, muốn bước vào vùng nội địa của một quốc gia thật sự là không dễ dàng.

Điện thoại của Ân Quân cũng là dòng Iphone, phiên bản cao cấp, hình ảnh sắc nét, bề ngoài bóng bẩy, tấm ảnh kia chụp tuyệt đối là siêu rõ nét. Cứ tấm này lại lướt qua tấm khác, toàn bộ thế mà lại đều là cảnh dã ngoại, những người đàn ông trong ảnh đều mặc quần áo đơn giản, tiện lợi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, tuyệt đối là chuẩn men. Nhưng thứ thật sự thu hút Tiểu Tịnh Trần lại chính là một góc trong tấm ảnh, đó là những con dã thú rừng rậm đang nửa ẩn núp, mãnh hổ, sư tử dũng mãnh, báo đen, còn có những con rắn độc sặc sỡ. Đương nhiên, những con vật đó đều cách góc chụp chính của những tấm ảnh này rất xa, đám lính đánh thuê mặc dù rất thích chụp chúng vào để kỷ niệm nhưng thật sự không dám tới gần trêu chọc chúng, cho nên những con dã thú hung tàn đều chỉ có thể làm nền.

Là do bốn con thú cưng hố ông chú bỉ ổi kia, khiến anh ta tìm ra được linh cảm. Thế là, trong đầu anh ta chợt lóe sáng, sử dụng nốt cọng rơm rạ cuối cùng để ép lạc đà. Trông thấy những tấm ảnh kia, đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần càng ngày càng sáng. Cuối cùng, cô bé giơ màn hình điện thoại lên cho Bạch Hi Cảnh xem, hai con mắt trong suốt lấp lánh như sao mai: “Ba ơi, con muốn đi!!”

Bạch Hi Cảnh: “...” Con mẹ nó, thế mà lại đào góc tường nhà anh thành công ngay trước mặt anh, đây đúng thật là công khai tát vào mặt anh đây mà!

Với tính cách của Bạch Hi Cảnh, nếu phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, anh tuyệt đối sẽ đòi lại mặt mũi ngay lập tức. Về cơ bản, Ân Quân đừng có mà hy vọng có thể rút lui an toàn khỏi thành phố S, nhưng nhìn ánh mắt long lanh giống như hấp thụ toàn bộ những sáng sáng tốt đẹp trên thế giới của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh liền không thể nào nổi nóng được. Nghĩ đến việc không biết khi nào cô bé lại phát tác di chứng, lại nghĩ đến thuốc giải M1371 chưa biết thật giả thế nào, không biết có hiệu quả hay không, thậm chí không biết có thật sự tồn tại không, trái tim của Bạch Hi Cảnh trong thoáng chốc liền mềm mại. Thôi bỏ đi, tất cả chỉ cần con gái vui là được rồi!

Thế là, Bạch Hi Cảnh hít sâu một hơi, xoa đầu con gái rồi nói: “Được, muốn đi thì cứ đi thôi.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức mỉm cười, lộ ra cả miệng răng trắng nhỏ xinh và hai lúm đồng tiền thật sâu. Ân Quân vui mừng đến mức gần như nhảy cẫng lên, lại bị một câu nói của Bạch Hi Cảnh quả quyết ném xuống địa ngục sâu thẳm: “Ba đi cùng con.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức gật đầu như gà mổ thóc, mặc dù cô bé rất thích những con dã thú trong rừng rậm, nhưng cô bé còn thích cha hơn, có cha đi cùng đương nhiên là tuyệt vời nhất rồi. Nhưng Ân Quân há hốc mồm, hóa đá, khuôn mặt vặn vẹo như thời kỳ kinh nguyệt tới thăm, anh ta giống như một người máy gỉ sét “kèn kẹt” chuyển động cái cổ gỉ sét loang lổ của mình, há miệng ra, nói lắp bắp: “Anh... cũng... đi... ư?”

“Đương nhiên.” Bạch Hi Cảnh nhíu mày, nguy hiểm híp mắt lại: “Lẽ nào anh cho rằng tôi sẽ yên tâm giao phó con gái bảo bối của mình cho một đám liều mạng, sống hôm nay không biết có ngày mai hay không sao??”

Ân Quân: “...” Không cần anh lúc nào cũng nhắc nhở ông đây, cảm ơn!!

Thế là, Ân Quân dùng mấy tấm ảnh đã lừa thành công một cô bé dũng mãnh có chỉ số bạo lực vô cùng cao, hơn nữa còn mua một tặng một, kèm thêm cả cha của em gái dũng mãnh. Mặc dù anh ta có chút oán giận với vị Đại Thần này nhưng Ân Quân vẫn tự biết rõ rằng Bạch Hi Cảnh không những sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của anh ta mà trái lại, với năng lực và các mối quan hệ của anh, thì chỉ có thể mang đến cho đám lính đánh thuê của Ân Quân càng nhiều lợi ích hơn thôi. Đương nhiên, Ân Quân không phải một người tham lam, anh ta chỉ coi trọng Tiểu Tịnh Trần mà thôi.

Bạch Hi Cảnh nếu rời khỏi thành phố S trong thời khắc quan trọng này, dĩ nhiên sẽ khiến cho Đại Sơn Tiểu Sơn và những người phía dưới người ngã ngựa. Nhưng may là anh đã đạt được thỏa thuận với Đẳng Thập rồi, ít nhất thì tạm thời không cần phải lo lắng về sự quấy rầy của đặc khu quốc gia nữa. Đối với Bạch Hi Cảnh, không có gì quan trọng bằng Tiểu Tịnh Trần hết, cho nên trước khi lấy được thuốc giải, xác định được hiệu quả của thuốc giải thì cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ nhẫn nhịn. Nhưng một khi anh phát hiện ra thuốc giải kia vô hiệu, Bạch Hi Cảnh chắc chắn sẽ phát động cuộc phản công mãnh liệt nhất.

Trước khi có kết quả, Bạch Hi Cảnh hy vọng Tiểu Tịnh Trần có thể luôn vui vẻ, cho dù phải mạo hiểm cả bản thân mình, anh cũng không thấy hối tiếc.

Đại Sơn, Tiểu Sơn bận rộn giúp Boss thu xếp hành lý, Tiểu Tịnh Trần cũng lon ton sắp xếp chiếc va li nhỏ của mình. Bạch Hi Cảnh thì ngồi đối diện với Ân Quân, lặng lẽ mặt đối mặt, ngón tay thon dài lướt trên tấm ảnh đột nhiên ngừng lại. Bạch Hi Cảnh chỉ vào đám dã thú có chút lờ mờ trên ảnh rồi nói: “Những tấm ảnh này được chụp ở đâu vậy??”

Ân Quân thò đầu ra nhìn một cái, suy nghĩ rồi đáp: “Hình như là ở trên cánh đồng hoang bên rừng nhiệt đối Bologna, sao thế?”

Đầu ngón tay được cắt giũa sạch sẽ gọn gàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, đôi mắt của Bạch Hi Cảnh chậm rãi thâm trầm thêm Với nhãn lực của anh, đương nhiên có thể nhìn ra được hình bóng con dã thú mơ hồ trong đó thật ra là một con báo, một con báo đang treo trên cây nghỉ ngơi. Nhưng những thứ này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm chính là trên cổ của con báo này có đeo một chiếc vòng cổ. Con mẹ nó chứ, trên thế giới này lại có một con mãnh thú hoang dã lại nghịch thiên đến mức tự đeo vòng cổ sao??

Bạch Hi Cảnh tin, nếu như anh đã có thể nhìn ra được dấu vết của chiếc vòng cổ trong hình bóng mơ hồ kia thì Tiểu Tịnh Trần với thị lực tốt đến nghịch thiên đương nhiên cũng sẽ nhìn ra, hơn nữa nếu như anh nhớ không nhầm thì lúc Tiểu Tịnh Trần nói mình muốn đi, trên màn hình điện thoại chính là dừng ở tấm ảnh này.

Bạch Hi Cảnh không khỏi xoa cằm, tầm mắt lơ đãng quét qua quét lại trên thân bốn con thú cưng ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần: một con sói hoang, một con hổ trắng, một con mãng xà cộng thêm một con chó. Nếu như anh nhớ không nhầm thì Tiểu Tịnh Trần hình như còn đã từng nuôi một con báo, tên gọi là Khoai Tây hay là Ngó Sen ý nhỉ?

Bạch Hi Cảnh cảm thấy mình đã hiểu được nguyên nhân tại sao lần này Tiểu Tịnh Trần lại khao khát muốn đi như thế, bất kể thế nào, tâm nguyện của con gái mãi mãi đều là điều quan trọng nhất.

Ừ, cứ như vậy đi!!

Thân là tay phải, tay trái của Boss Bạch, hiệu suất làm việc của Đại Sơn và Tiểu Sơn là không thể nghi ngờ. Chỉ cần thời gian nửa ngày, bọn họ đã đóng gói xong mọi thứ cần cho chuyến đi xa của hai cha con, trong đó thậm chí còn bao gồm cả lều dã ngoại thật dày và bốn bộ quần áo leo núi. Ân Quân đến tay không nên căn bản không có hành lý gì, trực tiếp nhấc mông lên là có thể đi được rồi.

Thế là, hơn ba giờ chiều, Bạch Hi Cảnh dẫn theo Tiểu Tịnh Trần và Ân Quân lên máy bay hàng không dân dụng. Bọn họ phải ngồi máy bay đến thành phố Y sát biên giới, sau đó ngồi xe để xuất cảnh, đi tới đại bản doanh đội lính đánh thuê của Ân Quân. Đường đi khá xa, thay đổi phương tiện giao thông khá phức tạp, bắt buộc phải bình tĩnh.

Đại Sơn và Tiểu Sơn không đi cùng. Với chỉ số IQ của Bạch Hi Cảnh, cộng thêm giá trị võ lực của Tiểu Tịnh Trần, hai cha con song kiếm hợp bích chắc chắn là thiên hạ vô địch. Đại Sơn và Tiểu Sơn cho dù có lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ vướng chân vướng tay hai cha con họ. Nói thật nếu như gặp phải nguy hiểm mà Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đều không thể giải quyết nổi thì Đại Sơn và Tiểu Sơn cũng chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi. Thế là, cặp anh em song sinh liền rưng rưng nước mắt tiễn biệt đại Boss và Đại tiểu thư. Đương nhiên, người thật sự giàn giụa nước mắt chỉ có một mình tên ngốc Đại Sơn mà thôi, hơn nữa nhìn bộ dạng ghét bỏ và khuôn mặt lạnh tê liệt của Tiểu Sơn liền biết tối nay Đại Sơn nhất định là chết chắc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status