Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 395: Trí tuệ của bạo lực + Chỉ là tình thương của cha



Trong lịch sử cận đại của chùa Bồ Đề, các đệ tử có tên hàng chữ Duyên được công nhận là thế hệ có võ công giỏi giang nhất. Mà trong thế hệ này, người lợi hại nhất chính là người nhỏ tuổi nhất - Bạch Hi Cảnh. Xét trên một phương diện nào đó, Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần kỳ thực có những tính cách chung rất nổi bật.

Cố chấp, tùy hứng, những sự việc mà bản thân đã nhận định thì dù có mười con ngựa kéo cũng không quay lại.

Nguyên nhân Bạch Hi Cảnh vào chùa Bồ Đề năm đó chính là bởi vì anh đã nhiễm độc từ M1295 mà mắc phải căn bệnh khuyết thiếu nhân tính. Mất đi tình cảm của nhân loại, anh tất nhiên sẽ dốc hết sức lực và tâm trí đổ vào việc học tập. Anh giống như miếng bông khô thấm hút nước mà học tất cả những thứ có thể học được.

Duyên Sân, Duyên Si, Duyên Bi, Duyên Nghiệp, Duyên Ngộ từng đã là những người huynh đệ sống chết có nhau, tình cảm so với huynh đệ ruột thịt chỉ có hơn chứ không có kém. Thế nhưng, cuối cùng bọn họ vẫn bước lên con đường xem nhau như người dưng nước lã, hoặc là nên nói rằng, bốn người phía trước đã tách biệt, xa cách với người cuối cùng.

Cơ thể con người vẫn luôn được tôn vinh là cỗ máy tinh tế nhất trên thế giới. Con người là chủng sinh vật mang trong mình những tiềm năng lớn nhất. Nhờ vào võ học để thay đổi bản thân, Duyên Si, Duyên Sân, Duyên Bi và Duyên Nghiệp càng hiểu thêm rằng, khi năng lực tiềm ẩn trong cơ thể con người được khai phá một cách triệt để thì sẽ sản sinh ra sức mạnh lớn đến nhường nào. Vì vậy, bốn người bọn họ dồn hết tâm sức cả một đời vào công cuộc nghiên cứu các loại thuốc khai phá thể năng của con người.

Chỉ có mình Bạch Hi Cảnh đã từng phải chịu sự độc hại của M1295, anh biết rằng, thuốc sinh hóa là không nên. Vì vậy, dưới tình huống khuyên nhủ bốn vị sư huynh nhưng hoàn toàn không có hy vọng, anh lựa chọn rút lui, rời đi. Bốn vị sư huynh lại sợ Bạch Hi Cảnh tiết lộ bí mật về thuốc sinh hóa của mình, nhưng trên phương diện vũ lực, bọn họ lại không thể làm gì được anh. Mà Bạch Hi Cảnh cũng không mong muốn để cho các loại thuốc sinh hóa thâm nhập vào Hoa Hạ, uy hiếp đến sự an nguy của gia đình anh. Vậy là, hai bên đã ước pháp tam chương. Nhóm người Duyên Si suốt đời không được bước chân vào lãnh thổ Hoa Hạ, và Bach Hi Cảnh cũng tuyệt đối không vươn bàn tay của mình đến các địa phận khác ngoại trừ Hoa Hạ.

Mọi người đều an phận hai mươi năm, không ngờ rằng cuối cùng lại vì nguyên nhân là Tiểu Tịnh Trần mà một lần nữa chạm mặt.

Bạch Hi Cảnh không muốn truy cứu việc mấy người này năm đó đã hẹn ước rõ ràng suốt đời không đặt chân vào lãnh thổ Hoa Hạ mà hiện tại sao lại có đủ khả năng nắm trong tay thành phẩm thuốc M1371 từ Sở nghiên cứu đặc biệt, vì sao lại có đủ khả năng để bắt được Tiểu Tịnh Trần lúc còn là trẻ con để làm thí nghiệm. Anh chỉ cảm thấy phiền chán đến cực hạn đối với mấy người như những con ruồi cứ vo ve bên cạnh, miệt mài không ngừng, có ý đồ muốn bắt con gái cưng nhà anh. Chẳng lẽ thật sự do Boss lớn không phát ra uy phong thì coi anh đây là quái vật nhỏ bị động trên bản đồ vùng dã ngoại hay sao?

Bị chọc cho xù lông một cách triệt để, Bạch Hi Cảnh dứt khoát chuẩn bị đánh gục hai người sư huynh này. Lần này, anh sẽ không nhẹ tay như trước. Anh đã điều động hết những thuộc hạ tinh anh đến. Nhìn thì thấy dường như chỉ có Đại Sơn, Tiểu Sơn, Tô Phóng, Minh Quang và vài con dã thú. Nhưng trên thực tế, ngay trong lúc Duyên Nghiệp và Duyên Bi đối mặt với Bạch Hi Cảnh, căn cứ thực nghiệm dưới lòng đất ở sau lưng bọn họ gần như đã bị diệt gọn gàng rồi.

Trên vùng đồng ruộng mênh mông vô bờ, thảm cỏ xanh um tùm trổ ra không ít chồi non, giữa tiết trời vạn vật thức tỉnh, ngọn gió xuân ấm áp lướt qua, gợi lên cơn buồn ngủ nhè nhẹ.

Hai tay Bạch Hi Cảnh đút vào trong túi quần, tùy ý dựa mình trên thân hình thô chắc đang cuộn tròn của Quả Cà, mặt không chút biểu cảm nhìn về hai người đứng ở nơi cách đó không xa.

Duyên Bi tuổi đã năm mươi, bởi vì luyện võ trong thời gian dài, vết tích của năm tháng dường như không đọng lại trên mặt ông ta một chút nào, nhìn vẻ bề ngoài thì ông ta trông giống như một ông chú đôn hậu. Duyên Nghiệp chỉ nhỏ hơn Duyên Bi hai tuổi, trông dáng vẻ rất nhẹ nhàng khoán khoái, điềm đạm nho nhã như một học giả. Chỉ là, ai cũng không dám xem nhẹ chỉ số bạo lực của vị học giả này.

Không thể không nói, bất kể là Duyên Bi, Duyên Nghiệp hay là Duyên Si, Duyên Sân, năm tháng đối xử với bọn họ đều vô cùng khoan dung. Rõ ràng là một đám đã bạc nửa đầu, đã đi hết xấp xỉ một phần hai đời người, vậy mà nhìn vẻ ngoài lại chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, trực tiếp chuyển từ ông già thăng cấp thành ông chú phong độ. Thế nhưng, khi so sánh với Bạch Hi Cảnh, bọn họ vẫn rõ ràng là già hơn rất nhiều.

Bạch Hi Cảnh cũng đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn dáng vẻ thì lại không khác biệt chút nào so với thời điểm nhận nuôi Tiểu Tịnh Trần năm xưa, thời gian dường như đã ngừng chuyển động trên cơ thể anh.

Bạch Hi Cảnh với vẻ ngoài nhìn vô cùng tuấn tú, khiến người ta không dám nhìn thẳng, Duyên Bi và Duyên Nghiệp cảm thấy ngưỡng mộ, ghen tị, ước ao một cách sâu sắc. Nguyên nhân khiến bọn họ si mê với nghiên cứu về M1371 không phải là vì có thể để thời gian ngưng đọng lại trên người họ sao. Đáng tiếc, bọn họ tốn cả nửa đời người, lại tay trắng vẫn hoàn trắng tay, không chút thu hoạch. Mà Bạch Hi Cảnh, anh chẳng làm gì hết, lại có được tất cả những thứ mà bọn họ cầu cũng không được.

Duyên Bi và Duyên Nghiệp đều biết, đây chính là vì Bạch Hi Cảnh đã từng phải chịu sự đầu độc của M1295. Đúng vậy, dù có bị giam lỏng, Duyên Si vẫn có thể truyền tin tức ra bên ngoài, khiến cho Duyên Bi và Duyên Nghiệp biết được chân tướng của việc thời gian không tác động lên Bạch Hi Cảnh. Vì vậy, việc bắt giữ Tiểu Tịnh Trần lần này, lấy cớ là tâm niệm không bỏ được đối với người sống sót duy nhất của M1371 là cô bé, không bằng nói rằng, bọn họ vốn mơ ước M1295 nguyên gốc còn lưu lại trong người Bạch Hi Cảnh hơn.

Bạch Hi Cảnh không biết mục đích thực sự của bọn họ, hoặc là nói, anh căn bản vốn không để ý đến mục đích đó là gì. Anh đến đây chỉ vì một lý do duy nhất mà thôi. “Con gái tôi ở đâu?” Anh hỏi thẳng.

Cả khu đồng không mông quạnh này đều là lãnh địa thuộc về Duyên Nghiệp và Duyên Bi, liếc qua thì dường như chỉ có hai người bọn họ và Bạch Hi Cảnh đang đối đầu với nhau. Nhưng trên thực tế, phía không xa phía sau lưng hai người chính là con đường chính dẫn vào căn cứ. Ở đó có một đội nhân viên bảo vệ đang chờ lệnh xuất phát. Vì vậy, hai vị sư huynh này rất đỗi tự tin, dù cho Bạch Hi Cảnh có đích thân tìm đến tận cửa, họn họ cũng không sợ.

Duyên Nghiệp cười đầy vẻ tao nhã, lịch sự mà hơi nghiêng người về một bên, tay khẽ giơ lên, nói: “Cháu gái nhỏ đang làm khách ở nhà tôi, tiểu sư đệ có muốn đi cùng không?”

Bạch Hi Cảnh đẩy nhẹ mắt kính lên, hờ hững đáp: “Thả con bé ra, tôi sẽ tha cho các người.”

“Ha!” Duyên Nghiệp không nói gì mà cười lên một tiếng, Duyên Bi không vui nhăn mày lại, nói: “Bạch Hi Cảnh, cậu cho rằng bây giờ còn là hai mươi năm trước sao, cho dù cậu đã từng là cao thủ đệ nhất trong đám đệ tử hàng chữ Duyên thì thế nào. Hiện tại chưa chắc đã phải, tôi khuyên cậu tốt nhất nên cân nhắc một chút. Con gái cậu vẫn còn đang ở trong tay chúng tôi đấy.”

Lời nói này chính là quyết định muốn trở mặt với Bạch Hi Cảnh!

Bạch Hi Cảnh như có như không nhướng lông mày, ngón tay đặt trong túi quần nhẹ nhàng cử động. Trong tai truyền đến giọng nói thong thả của Dương Tĩnh từ máy truyền tin trang bị ngầm: “Cháu đã xâm nhập được vào tầng thấp nhất của căn cứ. Ở đây dường như đã xảy ra xung đột bằng vũ khí rất nghiêm trọng, khắp nơi đều là thi thể, nhìn vết thương hẳn là một đao đứt cổ. Hung thủ rất lợi hại, năng lực ít nhất cũng trên cháu.”

Dương Tĩnh, Liêm Tử, Bạch Trà và bà nội Dương nhờ phúc của Tiểu Tịnh Trần mà có thể chuyển hộ khẩu từ Thượng Kinh đến thành phố S. Vốn muốn tìm một công việc nhỏ sống qua ngày, thế nhưng, âm dương sai khiến thế nào mà Dương Tĩnh vậy mà lại được một công ty thuộc tập đoàn Bạch thị tuyển dụng. Đương nhiên là Bạch Hi Cảnh sẽ không để tuyệt học của nhà họ Dương sử dụng sai chỗ. Ngay sau đó, Dương Tĩnh liền trở thành người nối bước sau Tô Phóng, trở thành người trong gia đình hòa thượng quỳ gối trước tây trang của Bạch Hi Cảnh.

Mặc dù không biết hung thủ giết người rất lợi hại đó là ai, nhưng Bạch Hi Cảnh biết, người này tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan đến cô con gái hố cha của mình.

Nếu bên trong căn cứ đã máu chảy thành sông, vậy anh dường như có thể xác định, con gái rượu nhà mình tuyệt đối không bị đe dọa đến tính mạng rồi. Anh liền có thể thẳng tay, mạnh dạn quyết chí tiến lên mà... “Động thủ đi!”

Tiếng nói vừa dứt, Tô Phóng và Minh Quang một trước một sau lao thẳng về phía Duyên Nghiệp và Duyên Bi. Duyên Nghiệp, Duyên Bi sững người, hoàn toàn không nghĩ đến sao Bạch Hi Cảnh sẽ không chút lo lắng, chẳng lẽ anh ta không sợ bọn họ giết con gái của anh diệt khẩu hay sao?

Minh Quang là đệ tử chính thống của chùa Bồ Đề, hơn thế nữa, dưới sự bức hại và rèn giũa của vị tiểu sư thúc, cậu ta có giá trị võ lực cao đương nhiên là điều không phải bàn cãi. Tô Phóng là em trai của Minh Nhiên, mặc dù học nghệ không được tinh thông như anh trai nhà mình, những cũng tuyệt đối cũng là cao thủ trong những cao thủ. Thế nhưng, hai người này cùng hợp sức, lại bị ngăn chặn hoàn toàn bởi một người trong nhóm tên hàng chữ Duyên - Duyên Nghiệp. Ông chú phong độ nho nhã lễ độ đó vậy mà lại có thể thành thục đối phó với đòn công kích từ hai phía một phải, một trái của hai chàng trai trẻ.

Sự tài giỏi của nhóm đệ tử hàng chữ Duyên có thể được chứng minh một chút qua việc này.

“Hú hú ú” Vua sói Màn Thầu ngước đầu lên hú một tiếng, vươn người lên nhảy một cái, xông về phía Duyên Nghiệp. Vua sói vừa hành động, vua trăn Quả Cà tất nhiên sẽ không tụt lùi ở phía sau. Từ lúc sinh ra đến giờ, nó đều dốc sức phân cao thấp với Màn Thầu, nhưng khi gặp phải kẻ thù chung, bọn chúng chắc chắn sẽ đoàn kết lại, đồng lòng đối phó với đối thủ.

Hai chàng trai thêm cả hai con thú cưng mới có thể miễn cưỡng ép được khí thế của Duyên Nghiệp.

Duyên Bi chắp tay trước ngực thành hình chữ thập, niệm một câu A di đà Phật, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy Duyên Nghiệp một cái, chỉ không dời mắt khỏi Bạch Hi Cảnh, nói: “Sự đệ, đã hơn hai mươi năm không gặp. Sư huynh có lễ chào, xin sư đệ chỉ giáo cho!”

Hàm ý chính là: không có chỗ cho việc thương lượng đâu!

Tiểu Sơn và Đại Sơn, một người bên phải, một người bên trái, đứng phía sau lưng Bạch Hi Cảnh, trông như hai vị tả hữu hộ pháp. Đáng tiếc, Bạch Hi Cảnh không để cho bọn họ có cơ hội phát huy tác dụng. Anh chỉ giơ tay lên lắc qua lắc lại, nói: “Các cậu qua bên đó trợ giúp, nhất định phải giữ chân Duyên Nghiệp.”

“Rõ.” Đối với những lời nói của Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn và Tiểu Sơn tuyệt đối tuân theo đến triệt để.

Bọn họ dùng ánh mắt như dao khoét lấy Duyên Bi một cái, không nói hai lời mà bổ nhào đến vòng tròn đánh đấm đã trở nên khó tách khó phân. Tình thế chiến đấu được cân bằng một cách miễn cưỡng kia bắt đầu có xu thế nghiêng về phía đông người hơn.

Bạch Hi Cảnh và Duyên Bi vẫn còn đang trong tình thế giằng co nhau bằng mắt, một giây, hai giây, ba giây... một phút, hai phút, rồi lại ba phút...

Sau khi xác định được Tiểu Tịnh Trần sẽ không có vấn đề gì, Bạch Hi Cảnh căn bản không hề lo lắng hay vội vã. Thế nhưng, Duyên Bi lại chờ không nổi nữa. Mới bắt đầu ông ta còn có thể giả vờ trấn tĩnh, ung dung điềm đạm. Nhưng dần dần, ông ta cũng đứng không vững được nữa, mất kiên nhẫn mà âm thầm nghiến thật chặt răng hàm. Duyên Bi rủa thầm một tiếng, cả người như mũi tên rời khỏi cánh cung mà lao thẳng về phía Bạch Hi Cảnh.

Trên mặt đất, hai đoàn người chiến đấu không tách ra được, một bên là hai người một đối một, còn một bên lại là đánh hội đồng giữa bốn người hai thú và một người. Chính tình hình chiến đấu cũng biểu hiện đang rất kịch liệt. Mà giữa lòng đất, cũng đang tiến hành một đợt càn quét quy mô lớn.

Cũng giống như Bạch Hi Cảnh, chỉ cần mượn vài lời nói miệng của Dương Tĩnh mà ngay lập tức có thể hiểu được tình huống của Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần chỉ dùng mỗi cái mũi là có thể biết được tâm trạng của cha cô bé, giống hệt như việc dã thú dùng mùi của cơ thể để hấp dẫn bạn khác giới, biểu đạt vui hay giận. Lại nói, em gái à, cô em thực sự là đang ở trên con đường cầm thú, càng bay càng xa đó!

Tiểu Tịnh Trần lần theo mùi hương của Bạch Hi Cảnh, chạy hướng về phía cổng chính. Con đường này cả Vệ Thủ và Tống Siêu đều chưa đi bao giờ, tất nhiên bọn họ sẽ gặp phải những nhân viên nghiên cứu và bảo vệ đang tuần tra. Căn bản không cần em gái động tay, Vệ Thủ và Tống Siêu đều sẽ vượt trước một bước mà giải quyết chướng ngại. Tiểu Tịnh Trần đã có thể đủ khả năng mở mắt trân trân nhìn sinh mạng biến mất ngay trước mặt mà không biến sắc. Bất tri bất giác, ngay cả đến sát giới cũng không đè ép nổi bản tính của cô bé.

Khó khăn lắm mới xông đến cửa thang máy, ba người lại không có chìa khóa và mật mã để khởi động cho thang chạy. Vệ Thủ và Tống Siêu có chút khó khăn mà liếc nhìn nhau, đang suy nghĩ xem có nên kéo một thi thể đến để mượn võng mạc và vân tay dùng một chút hay không, thì nghe thấu một tiếng “rầm”, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp đấm một quyền, dùng bạo ực phá hủy khóa mật mã được chế tạo đặc biệt của thang máy.

Nhìn vào khóa điện tử đã biến thành đồ đồng nát không ngừng phát ra những tia lửa điện tành tạch, tành tạch, Vệ Thủ sững sờ một chút, mặt xanh lét. Miệng Tống Siêu há rồi lại há, không phát ra âm thanh mà nuốt một ngụm nước bọt, mạnh tay vò lấy mặt. Bà nội nó chứ, quả nhiên đây mới chính là nữ thần trong trái tim cậu ta, bạo lực vạn tuế!

“Rầm” một tiếng chấn động vang lên, do khóa điện tử bị phá hủy bằng bạo lực, thang máy khởi động phương thức phòng vệ khẩn cấp, cáp điện trực tiếp đứt đoạn. Cả cái thanh máy rơi thẳng xuống tầng đáy, cửa thang đóng chặt khít bị lực xung kích khổng lồ đập cho biến dạng.

Tiểu Tịnh Trần không khỏi có chút quẫn bách, cô bé vuốt vuốt khuôn mặt, bàn tay nắm lấy cánh cửa thang máy đã biến dạng, dùng sức đẩy ra bên ngoài, vậy mà lại có thể vững vàng vặn cánh cửa làm bằng kim loại đặc, dày mười centimet, biến nó thành cái bánh quai chèo. Vệ Thủ và Tống Siêu nhìn mà lạnh cả gáy, âm thầm nhe răng.

Chỉ số bạo lực của em gái này lại tăng lên rồi! Fuck!

Tiểu Tịnh Trần tốn ba giờ đồng hồ để bẻ cả cái thang máy cản đường trông như cái hộp kim loại kia, sau đó, cô bé đứng ở dưới đáy của đường thang máy di chuyển mà ngẩng đầu nhìn lên. Cáp điện to như ngón tay cái tự nhiên buông xuống, ở chỗ bị đứt vẫn còn những tia lửa nhỏ không ngừng nhấp nháy. Tống Siêu và Vệ Thủ cũng giống cô bé, ngước đầu nhìn lên cái “đỉnh phòng” dường như không thể với tới phía trên kia.

Con đường đằng đẵng xa vời lắm, ta khắp chốn kiếm tìm vầng dương trong tâm trí!

Ba người kéo lấy dây cáp điện trèo lên phía trên, Tống Siêu âm thầm tìm kiếm: đồng chí “dây thừng”, mày trăm lần, ngàn lần phải ủng hộ nhé, nếu không anh đây liền ngã xuống thành bánh thịt xay, trong thời khắc mấu chốt có thể thành đồ nhắm cho em gái lót dạ đấy!

Tiểu Tịnh Trần hệt như một con vượn tay dài mà túm lấy sợi dây thừng, hùng hục trèo lên phía trên, dứt khoát ném hai vị lão gia lại phía sau.

Vệ Thủ ngước đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần đang để hai chân vắt vẻo tự do mà chỉ dùng lực cách tay để trèo lên kia, ánh mắt sâu thẳm tối lại. Tống Siêu âm thầm quẹt mồ hôi lạnh trên mắt, người trong lòng quá nỗ lực cũng là một loại giày vò mà!

Vượt qua vài cửa ra thang máy ở các tầng, động tác tiến lên của Tiểu Tịnh Trần bỗng khựng lại. Tống Siêu mừng rỡ. Ôi chao, em gái à, mệt thì nghỉ ngơi uống ngụm nước, đừng ngại ngùng làm gì…

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dùng sức một cái, bám lên trên cửa ra thang máy đang đóng chặt. Do dây cáp lắc lư quá mạnh, suýt chút nữa người đang vụng trộm happy là Tống Siêu bị văng ra ngoài. Tống Siêu sợ đến mức lập tức bám chặt vào sợi dây như con gấu koala ôm thân cây, cúi đầu nhìn xuống cái đáy đen ngòm, mồ hôi lạnh của cậu ta đổ ra ào ào.

Tiểu Tịnh Trần ra sức tách cánh cửa thang máy ra, bên ngoài vừa đúng là một dãy hành lang. Trong hành lang yên tĩnh như không có người, nhưng ánh đèn lại sáng như ban ngày. Vệ Thủ và Tống Siêu cũng một trước một sau nhảy về phía cô bé, tự giác đứng ở hai bên người Tiểu Tịnh Trần.

“Sao lại đột nhiên chạy đến nơi này vậy? Cậu phát hiện ra cái gì rồi?” Tống Siêu đề phòng, đánh giá bốn phía, hiếu kỳ mà hỏi một câu.

Tiểu Tịnh Trần rung rung cái mũi, bước chân chuyển hướng, quyết đoán mà chạy hướng về phía góc rẽ của hành lang. Tống Siêu và Vệ Thủ cũng nhanh nhanh chóng chóng chạy theo sau.

Khứu giác của Tiểu Tịnh Trần rất nhạy, cô bé đi thẳng một đường theo mùi hương mà mình quen thuộc, rẽ phải rồi rẽ trái, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa lớn kiên cố, chắc chắn. Cánh cửa này nhìn có chút quen thuộc, rõ ràng có cùng một hình dạng và kích cỡ với cánh cửa giam giữ cô bé lúc trước.

Hết tìm bên này rồi tìm bên nọ, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lại dùng phương thức bạo lực để loại bỏ khóa điện tử. Trong giây phút khóa điện tử bị phá hủy, cả căn cứ vang lên tiếng chuông báo động. Nghe đến tiếng chuông báo động chói tai, lông măng trên người Tống Siêu soàn soạt dựng đứng hết cả lên, giống như bị điện giật. Cậu ta không nói một lời, lập tức kéo lấy Tiểu Tịnh Trần bỏ chạy. Thế nhưng, em gái nếu như không tự mình muốn đi, ai có thể kéo đi được chứ? Quá ngây thơ rồi đó, Tống Siêu à!

Tiểu Tịnh Trần đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích giống như cái cọc gỗ. Tống Siêu lại bị lực phản lại, suýt chút nữa thì bị ngã lộn nhào.

Tiểu Tịnh Trần nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức kéo cánh cửa kim loại to lớn đó ra. Sau đó, người đứng ở bên cạnh Tiểu Tịnh Trần mà vừa lúc đối diện với cánh cửa - Tống Siêu, thảm rồi!

“Gầm” Một con hổ lông vằn to lớn với tư thế xuống núi lao về phía cánh cửa, vồ ngã kẻ địch. Tống Siêu nằm thẳng đơ, cả người bị ép dưới cái mông to của con hổ. Vuốt hổ ấn ngay trên lồng ngực cậu, dường như muốn đè gãy xương cốt của cậu ta. Miệng hổ há ra, gầm vài tiếng liên tiếp, hàm răng sắc nhọn nhằm thẳng hướng yết hầu của Tống Siêu. Tống Siêu theo bản năng mà giơ tay lên chống ở cằm dưới của mãnh hổ, dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng khiến cho răng hổ dừng lại ở chỗ cách động mạch cổ của mình hơn năm centimet. Thế nhưng cái năm centimet này lại đang từ từ, chậm rãi thu hẹp lại.

Tống Siêu tức đến nước mắt sắp rớt ra rồi. Con mẹ nó, đây rốt cục là do cái kiểu ăn ở gì thế này, hả?

Theo tình hữu nghị từ nhỏ đến lớn, Vệ Thủ theo bản năng muốn ra tay cứu lấy Tống Siêu, nhưng động tác của Tiểu Tịnh Trần lại nhanh hơn cậu ta.

“Thái Bao!” Tiểu Tịnh Trần hưng phấn mà hô to một tiếng, cánh ta nhỏ vươn ra, cuốn lấy cổ của mãnh hổ, sau đó cả người cô bé đều áp lên nó. “Rầm rầm” hai tiếng, một người một hổ trực tiếp từ trên người Tống Siêu lăn thẳng ra nền đất. Tiểu Tịnh Trần dính sát người vào cái bụng của mãnh hổ, cánh tay ôm chặt lấy cổ nó, đầu nhỏ dùng sức cọ qua cọ lại, rồi lại cọ tiếp trên cái cổ đầy lông mềm mại của nó, gọi: “Thái Bao!”

“Gừ” Mãnh hổ ngửa cổ rống một tiếng dài, móng vuốt sắc nhọn nóng nảy cào bới trên mặt dất, nhưng từ đầu đến cuối đều không gây thương tổn cho Tiểu Tịnh Trần một chút nào.

Tống Siêu lôi vạt áo của Vệ Thủ, giúp cậu ta đứng lên, xoa lấy cái cổ suýt chút nữa thì tách ra ở riêng của mình, kinh ngạc, không hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao mà nhìn vào con hổ lớn và Tiểu Tịnh Trần đang ôm nhau lăn lộn thành một đống ở kia, cạn lời rồi! Cái tình huống quái quỳ gì đây hả trời!

Sau khi bày tỏ tình cảm chán chê một lúc, Tiểu Tịnh Trần và Thái Bao mới bò dậy. Khuôn mặt trắng nõn nà bởi vì quá mức hưng phấn và vui mừng mà hồng hồng. Cô bé vừa chỉnh lại mái tóc ngắn lộn xà lộn xộn của mình, vừa lấy tay kéo móng vuốt chắc nịch của con hổ lớn hướng về phía hai người Tống Siêu và Vệ Thủ lắc qua lắc lại, nói: “Đây là Thái Bao.”

Tống Siêu và Vệ Thủ: “...” Vậy còn cái con hổ trắng to nhà cô ấy nuôi lại là cái thứ gì đây?

Tống Siêu hơi hơi chuyển động phần ngực bị giẫm đến có chút đau của mình, cố gắng hết sức cách thật xa con hổ đó, thốt lên: “Không đúng, chuông báo động đã vang lâu như vậy, làm sao ngay cả một bóng người cũng không thấy xuất hiện chứ!”

Vệ Thủ ngước đầu lên nhìn trần nhà một cái, nói: “Nhanh đi thôi!”

Tống Siêu lập tức gọi Tiểu Tịnh Trần đi theo. Tiểu Tịnh Trần tất nhiên sẽ mang theo Thái Bao, thế nhưng, nhóm người đang chạy được nửa uãng đường thì, một tiếng “loảng xoảng” vang lên từ trên đầu, nắp thông gió trên trần nhà ngay lập tức rơi xuống. Vệ Thủ và Tống Siêu đồng loạt dừng bước, hai người đồng thời đề cao cảnh giác. Dùng toàn bộ tinh tinh đề phòng mà nhìn chằm chằm vào cửa thông gió đang mở rộng, của thông gió lại ló ra một cái đầu to treo ngược, nói: “Hi!”

Tống Siêu và Vệ Thủ đồng loạt ngây người, tỏ vẻ nghi ngờ mà đề phòng, đánh giá người đàn ông đột nhiên xuất hiện này. Ngược lại, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu về một bên, dùng sức hít lấy hít để, ánh mắt đột nhiên phát sáng, bừng tỉnh mà gọi một tiếng: “Dương Tĩnh!”

“Thật vui vì cậu còn có thể nhớ được tôi.” Dương Tĩnh lật người lại, phi xuống đất, hướng về phía Tống Siêu và Vệ Thủ chào hỏi một cách thân thiện: “Chào các cậu, tôi tên Dương Tĩnh, là cháu trai của sư điệt của Tiểu Tịnh Trần, có chút xoắn lưỡi, mọi người hay là vẫn xưng hô ngang hàng đi!”

Tống Siêu ngay lập tức thu biểu cảm nghiêm túc của mình lại, cười híp cả mắt như mấy tên lang thang vô công rồi nghề, khoác tay một cái, cả nửa người đều treo lên vai của Dương Tĩnh, nói: “Vậy thì càng tình cảm chứ sao, tôi tên Tống Siêu, cậu ta là Vệ thủ. Chúng tôi với Tiểu Tịnh Trần là nhóm bạn bè hoạn nạn, thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau.”

“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai.” Mặc dù rất chưa thích ứng với vẻ thân thiết kiểu tự nhiên quá của Tống Siêu, nhưng giáo dục của Dương Tịnh không nghi ngờ là rất tốt.

Sau khi Dương Tĩnh xâm nhập vào căn cứ, cậu ta đã giúp đỡ người của phe mình chiếm lĩnh cửa chính, dẫn vào khu vực dưới lòng đất của căn cứ, để cho người của Bạch Hi Cảnh phong tỏa toàn bộ căn cử lại để đóng cửa đánh chó. Bản thân cậu ta trực tiếp ẩn mình xuống tầng thấp nhất, thì lại thấy được khung cảnh máu tươi và thi thể chất đầy đất. Cậu ta cẩn thận thăm dò một vòng, nhưng không phát hiện ra bất cứ đồ vật gì có giá trị. Lúc này, Tiểu Tịnh Trần, Tống Siêu và Vệ Thủ đang happy ăn cho no, uống cho say trong phòng bếp. Dương Tĩnh mặc dù nghe được tiếng người trong phòng bếp, nhưng những giọng nói cười đùa vui vẻ, hài hòa, tốt đẹp, nghe mà không khớp một chút nào với bộ dạng của hung thủ vừa lúc nãy còn ra tay huyết tẩy cả một tầng của căn cứ.

Dương Tĩnh chỉ nhận ra được mỗi giọng nói của Tiểu Tịnh Trần mà thôi. Tiếc là, miệng của Tiểu Tịnh Trần đã bị thức ăn ngon nhồi đầy rồi, cô bé căn bản không hề lên tiếng. Cứ thế, Dương Tĩnh và Tiểu Tịnh Trần đã bỏ lỡ cơ hội nhận ra nhau lần đầu tiên. Vì vậy, Dương Tĩnh không thu hoạch được kết quả nào đành phải đi lên tìm kiếm từng tầng, từng tầng một, thuận tiện xử lý sạch sẽ những nhân viên công tác cản đường đó. Không ngờ rằng, cậu ta cuối cũng vẫn có thể gặp được em gái.

Vậy là, bốn người một thú kết bạn mà đi. Có Dương Tĩnh ở đây, Tiểu Tịnh Trần đương nhiên sẽ không phải leo dây cáp nữa, hơn nữa Thái Bao cũng không thể đu được.

Dương Tĩnh mang thẳng ba người một thú lên đến tầng trên cùng là mặt đất, còn về vài tầng còn lại chưa được quét sạch ở căn cứ, tự nhiên sẽ được giao cho người của cậu ta đi dọn dẹp.

Bước ra khỏi căn cứ đi đến khu đồng không mông quạnh mịt mờ, liếc về phía xa một cái, đập vào mắt là hai nhóm người đang đánh nhau khó mà gỡ ra được. Tầm nhìn của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, mắt to chớp chớp, liền đem hiện trường thu hết vào mắt một cách rõ ràng, tường tận. Cô bé lộ ra khí thế bá vương mà chỉ tay, nói: “Các cậu đi đánh bọn xấu xa, mình đi giúp đỡ cha.”

Lời nói vừa dứt, bóng dáng của cô bé đã biến mất tại chỗ và xuất hiện ở chỗ cách đó mười mấy mét.

Thiên phú về võ lực của Tiểu Tịnh Trần tốt đến mức nghịch thiên. Chỉ bằng một ánh nhìn, cô bé liền có thể biết được ai mạnh ai yếu. Bên sáu người đánh một nhìn như có vẻ đang chiếm thế thượng phong, nhưng nửa tiếng, một tiếng lại cũng khó mà kết thúc trận chiến được. Mà Bạch Hi Cảnh thì chỉ có một chọi một nhưng sự cách biệt về vũ lực của hai người không khác xa nhau lắm, hơn nữa còn có chút ngang sức ngang tài.

Trong lòng Bạch Hi Cảnh rất kinh ngạc. Năm đó, võ công của anh tốt nhất trong đám người, không có lý nào mà một người đã trở thành ông già năm mươi tuổi như Duyên Bi lại có thể không phân cao thấp với người đang ở độ tuổi đỉnh cao như anh. Điều này không khoa học!

Não vận động một vòng, Bạch Hi Cảnh liền rõ ràng, Duyên Bi e rằng cũng đã tiêm thuốc kích thích sinh hóa vào người hắn ta rồi. Cùng không biết là đã được cải tiến mấy thế hệ mà lại có thể khiến cho tiềm năng ẩn giấu trong người ông ta phát huy đến mức độ cực hạn như thế này. Bạch Hi Cảnh nhăn mày một chút, suy tính xem có nên kích thích tiềm năng của bản thân hay không. Nếu như kích thích, phát huy sức mạnh tiềm năng, chỉ số võ lực tất nhiên sẽ vượt mọi chỉ tiêu, nhưng cũng sẽ gây những tác dụng phụ nhất định lên thân thể.

Bạch Hi Cảnh hiểu được cách sống dưỡng sinh, hơn nữa anh vẫn còn có một cô con gái nhỏ hơn anh hai mươi lăm tuổi cần được chăm sóc, anh sẽ không làm những hành động giết gà lấy trứng, mất nhiều hơn được đó.

Ngay lúc Bạch Hi Cảnh lưỡng lự, chưa ra quyết định, thì ánh mắt Duyên Bi lóe sáng, bất thình lình bạo phát, bàn tay như vuốt hổ cào thẳng về phía cổ họng Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh có chút kinh ngạc, nhanh chóng lùi ra sau, trong lúc hành động sức lực mạnh mẽ tích lũy đang đợi để bùng nổ. Đúng lúc Bạch Hi Cảnh nghĩ bất chấp mọi thứ để tránh khỏi đòn công kích trí mạng của Duyên Bi, thì bên cạnh đột nhiên có một luồng gió xông đến. Một tiếng “bịch” vang lên, một cái chân thon dài xinh đẹp đạp thẳng vào cổ tay của Duyên Bi, khiến móng vuốt của Duyên Bi gãy gập. Bạch Hi Cảnh nhân cơ hội né người một cái, nguy hiểm tránh khỏi đòn trí mạng đó.

Duyên Bi âm thầm than thở, trong lòng mang đầy oán hận và căm phẫn với cái thứ quỷ ngáng đường đột nhiên xuất hiện này. Ông ta thề, ông ta nhất định sẽ khiến đối phương phải trả một cái giá thật đắt.

Trên thực tế, đối phương còn căm tức và oán hận hơn ông ta nhiều: “Tất cả những người thương tổn cha đều đáng chết!”

Chữ “chết” vừa ra khỏi miệng, khí thế của Tiểu Tịnh Trần biến đổi lớn, trực tiếp từ một tiểu hòa thượng thuần khiết, ngây thơ trở thành một nữ quỷ xinh đẹp vừa bò lên tử cửa địa ngục. Cô bé mím môi thật chặt, đôi mắt to đen lay láy, đen đến cực hạn, chỉ còn lại một đáy sâu vô tận. Bé con trước nay chỉ dùng nắm đấm để đập người khác lần này lại dùng đến cả móng vuốt. Những đầu ngón tay múp tròn sáng bóng màu hồng, nhưng lại còn sắc nhọn và bén hơn của lưỡi dao đã được khai đao, lưu lại hàng loạt rãnh máu trên người Duyên Bi.

Khi vết máu dài đầu tiên cắm rễ trên người mình, trong lòng Duyên Bi kinh ngạc vô cùng. Tiềm năng của ông ta đã phát huy, không chỉ khiến ông ta có đủ năng lực để đối đầu với chỉ số võ lực của Bạch Hi Cảnh, cũng khiến cơ thể ông ta mạnh đến một trình độ nhất định, lưỡi đao bình thường đều chưa chắc làm tổn thương được, vậy mà Tiểu Tịnh Trần tay không cũng khiến ông ta đổ máu...

Người còn sống sót duy nhất của M1371 quả nhiên không giống người phàm mà!

Trong đôi mắt cụp xuống của Duyên Bi lướt qua một tia sáng khác thường. Minh Quang đang cùng mọi người hợp sức dọn dẹp Duyên Nghiệp đã nhìn thất, sắc mặt cậu ta hơi biến đổi, hét to một tiếng: “Tiểu sư thúc, con đến giúp người!”

Nói xong cậu ta liền lao qua đó, Tiểu Tịnh Trần căn bản không để ý cậu ta. Lúc này cô bé chỉ muốn xử đẹp đồ mắc dịch dám làm tổn thương cha mình trước mắt này.

Tiểu Tịnh Trần quá mức chuyên chú mà bỏ qua Minh Quang. Đến mức mà khiến Minh Quang có thể dễ như trở bàn tay đến phía sau cô bé. Thế nhưng, động tác đầu tiên của Minh Quang lại không phải là để giúp tiểu sư thúc đánh tên xấu xa kia mà là nắm chặt nắm đấm hướng về phía xương bả vai của Tiểu Tịnh Trần, giữa nắm tay có một tia ánh lên của kim loại có thể thấy được.

Trên người Minh Quang không có sát khí, hơn nữa Tiểu Tịnh Trần một lòng muốn thu thập Duyên Bi nên cô bé tự động lựa chọn bỏ qua cảm giác bản năng có chút khác thường kia. Thế nhưng Bạch Hi Cảnh đứng ở phía xa lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng thứ đồ trong tay Minh Quang. Ánh mắt anh sắc bén, đồng tử đột nhiên co lại, không nghĩ ngợi gì, thân thể liền chuyển động theo bản năng.

Tiểu Tịnh Trần đang bị bao phủ bởi hung tính của lần đầu tiên bị kích thích và phát huy hoàn toàn hết tiềm năng. Theo bản năng muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ trước mắt. Cô bé đem hết toàn lực công kích Duyên Bi, dường như xé da thịt của ông ta thành cái giẻ lau nhà. Dưới sự kích thích của máu tanh, Tiểu Tịnh Trần đạt được một sự thỏa mãn dị thường nào đó.

Đột nhiên, cổ tay cô bé bị siết lại, một sức lực mạnh mẽ không biết từ đâu đến kéo cô bé qua một bên, sau đó cô bé trực tiếp ngã vào một vòng ôm ấm áp, lồng ngực cứng rắn đập vào sống mũi, hơi thở quen thuộc khiến Tiểu Tịnh Trần đang hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng đột nhiên tỉnh lại. Cô bé có chút sững sỡ, mơ màng ngẩng đầu lên, đang đối diện với cô là đôi mắt đen sì, sâu thẳm của Bạch Hi Cảnh.

“Ba!” Tiểu Tịnh Trần không hiểu, đôi mắt chớp vài cái.

Bạch Hi Cảnh xoa nhẹ đầu cô bé, cười nói: “Không sao, ba chỉ muốn ôm con một chút...”

Đôi mắt thâm sâu dần dần trở nên mơ màng, tầm nhìn cũng từ từ biến thành mơ hồ, con gái trước mắt cũng lắc lư biến thành hai, thành ba. Sức lực của cơ thể như bị rút đi sạch sẽ, cơ thể Bạch Hi Cảnh mềm ra, lập tức ngã mạnh ra đất.

Tiểu Tịnh Trần theo bản năng ôm lấy anh. Sững sờ nhìn hai mắt khép chặt của cha, Tiểu Tịnh Trần ngây ra như phỗng, miệng mím lại, viền mắt bắt đầu bốc lên hơi nước, gọi: “Ba, ba làm sao thế?”

Tiểu Tịnh Trần ôm Bạch Hi Cảnh quỳ chân ở trên mặt đất, vụng về vỗ sống lưng anh, không ngừng gọi: “Ba!”

Tiểu Tịnh Trần học cách cha an ủi mình mà xoa nhẹ sống lưng anh, thế nhưng ngón tay lại chạm phải một đồ vật kỳ quái. Cô bé dùng sức nắm lấy, sau đó rút nó ra khỏi người Bạch Hi Cảnh, giơ lên xem. Vật đó vậy mà lại là một cái ống tiêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status