Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 398: Hung ác



Chân mày của Kiều Kiệt cau lại khó có thể nhận thấy, anh thường ở nước ngoài, gần như chưa từng nhìn thấy cô cháu gái được nhặt về của chị mình. Nói thật thì lúc mới đầu nghe thấy Bạch Hi Cảnh nhận nuôi một cô con gái, anh ta đã dở khóc dở cười, tỏ ra không thể hiểu nổi. Với gia thế, địa vị, năng lực của Bạch Hi Cảnh, những người phụ nữ nguyện sinh con cho anh ta có thể xếp hàng từ thành phố S đến Thượng Kinh, việc gì phải nhặt con gái của người khác về nuôi chứ. Bản thân mình đâu phải không sinh được, cho dù là nhặt cũng nhặt một đứa nhỏ tuổi thôi, một đứa trẻ sáu tuổi đã sớm hiểu chuyện rồi, đối với một người cha nuôi không có chút quan hệ huyết thống nào có thể nuôi dạy ra cái tình cha con quỷ gì chứ.

Nhưng, lần này trở về, tận mắt nhìn thấy lại hình như không giống với tưởng tượng của mình. Kiều Kiệt mãi mãi không thể quên được lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Bạch Tịnh Trần – Vừa xuống máy bay, anh đã bị Kiều Lam kéo đến bệnh viện. Kết quả còn chưa nhìn thấy bệnh nhân đã nhìn thấy vị Đại tiểu thư nhà họ Bạch này trước. Được rồi, Đại tiểu thư rất xinh đẹp, điều này là không thể nghi ngờ, trắng trẻo mịn màng giống như một cái bánh bao đáng yêu, nhưng đôi mắt kia...

Đến nay hồi tưởng lại đôi mắt kia, Kiều Kiệt vẫn không nhịn được mà rùng mình. Đây là một việc rất khó tin đối với một bác sĩ mổ chính đã quen với sống chết. Cô gái đó, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến cho vị bác sĩ dám cướp người với tử thần cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặc dù chỉ là trong chớp mắt, nhưng cũng đủ để Kiều Kiệt vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Hoàn toàn không biết mình đã để lại ám ảnh tâm lý đáng sợ thế nào trong lòng người khác, Tiểu Tịnh Trần yên lặng ngồi dưới đất bên cạnh giường bệnh, đầu tựa vào mép giường, hai chân gập lại. Khi con người đang ở trong trạng thái bất an thì sẽ theo bản năng mà bày ra tư thế của mình khi còn trong bụng mẹ, bởi vì chỉ như vậy mới có thể cảm thấy an ủi về tâm hồn.

Tiểu Tịnh Trần mặt không cảm xúc dựa vào bên mép giường, hai bàn tay nắm lấy bàn tay xòe ra tự nhiên của Bạch Hi Cảnh, cẩn thận tránh đầu kim truyền dịch trên mu bàn tay của anh. Cô bé cứ yên lặng, không phát ra tiếng động, lặng lẽ chờ như vậy, giống như thời gian đã ngừng đọng lại tại thời điểm này, cả căn phòng chỉ có duy nhất một âm thanh đó là tiếng “tít - tít - tít…” phát ra có quy luật từ máy theo dõi.

Duy trì tư thế ngồi này đã hơn ba ngày ba đêm rồi mà cô bé không hề cảm thấy các đốt chân tay của mình cứng ngắc, không cảm thấy máu lưu thông khó khăn dẫn đến tê mỏi, cũng không cảm nhận được cơn đói bụng trống rỗng từ trong dạ dày. Điều này vốn chắc là nỗi đau khổ mà cô bé không thể nào chịu đựng được, nhưng hiện tại nhìn cha hôn mê bất tỉnh, trong lòng cô bé trống rỗng, cả người đều trở nên hoảng hốt.

Suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần rất đơn giản, từ trước tới nay cô bé chưa bao giờ dùng giả thuyết để tự hù dọa bản thân. Cha hôn mê bất tỉnh, cô bé chỉ ngồi đợi cha tỉnh lại, chứ không hề nghĩ xem nếu như cả đời này Bạch Hi Cảnh không tỉnh lại thì làm thế nào. Nếu như Bạch Hi Cảnh cứ như vậy mà qua đời thì cô bé nên làm thế nào, không phải là không dám nghĩ mà là từ trước đến nay cô bé đã thiếu mất dây thần kinh này rồi. Trong lòng, trong mắt của cô bé, cô bé nên cùng cha sống trọn đời bên nhau, cho dù là đầu trâu mặt ngựa cũng không thể chia lìa hai người được.

Cho nên, cô bé chỉ chờ đợi, chờ đến ngày cha tỉnh lại, hoặc là cùng chết với cha. Đương nhiên, nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô bé chắc chắn là - đói chết!

Cửa phòng còn chưa đóng chặt, ba người bên ngoài cũng không cố ý nói nhỏ lại. Bọn họ không sợ sẽ quấy rầy đến Bạch Hi Cảnh, trái lại nếu như Bạch Hi Cảnh có thể tỉnh dậy bởi vì bọn họ gây ầm ĩ thì càng tốt. Thính giác của Tiểu Tịnh Trần rất mẫn cảm, căn bản không cần động tai đã có thể nghe rõ ràng rành mạch lời của Đại Sơn và Kiều Kiệt rồi.

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô bé nghe được những lời liên quan đến bệnh tình của cha. Khi Bạch Hi Cảnh được đưa về thành phố S, ống kim tiêm đã bị Đại Sơn tịch thu rồi. Lúc đó cô bé đang tập trung toàn bộ tinh thần vào người cha đang thoi thóp, dùng hết tất cả những gì mình đã học, nghĩ hết tất cả các cách có thể để kéo dài mạng sống cho cha, cho nên cô bé căn bản không hề hỏi Đại Sơn muốn dùng ống kim tiêm kia làm gì, mãi cho đến bây giờ mới hiểu, là để nghiên cứu thuốc độc còn tàn lưu bên trong.

Thuốc độc... còn tàn lưu!

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên đứng dậy, bởi vì trước đó đã cuộn mình quá lâu, bây giờ động tác đứng dậy lại quá nhanh, tốc độ lưu thông máu không theo kịp nên trước mắt cô bé liền tối đen, đầu choáng váng một lúc lâu mới tỉnh táo trở lại. Tiểu Tịnh Trần dùng sức lắc đầu, hơi hoạt động một chút, các khớp xương cứng ngắc liền phát ra những tiếc “răng rắc“. Cô bé hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn cái chân nhỏ, nơi đó truyền đến những hồi đau nhức - chuột rút rồi!!!

Tiểu Tịnh Trần mếu máo, cúi đầu nhìn Bạch Hi Cảnh đang yên lặng nằm đó, đột nhiên khom lưng cúi đầu, cái miệng nhỏ ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Ba à, con đi giúp ba đánh người xấu, ba nhất định phải đợi con nhé!”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào mang theo sự nũng nịu của con gái nhỏ với cha, cùng với sự bất an và lưu luyến nồng đậm, và đương nhiên là Bạch Hi Cảnh không hề trả lời.

Tiểu Tịnh Trần tủi thân mếu máo, quay người sải bước ra ngoài.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, ba người bên ngoài đều bị dọa đến mức nhảy dựng lên. Đại Sơn luống cuống nói: “Đại tiểu thư.”

Tiểu Tịnh Trần không thèm để ý anh ta, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào cái khay trên tay Tiểu Sơn, không hề khách khí mà cầm lấy một bát cơm trắng đã nguội tanh nguội ngắt, đến thức ăn cũng không cần, cứ như vậy mà ăn như hổ đói. Nhìn tướng ăn như quỷ đói đầu thai của cô bé, Kiều Kiệt kinh ngạc há hốc miệng nhưng không nói ra được từ nào. Còn Tiểu Sơn phản ứng nhanh hơn, ấn vào máy liên lạc trên tai, nói: “Bảo người mang thêm mấy bát cơm lên đây...”

“Không cần.” Đặt bát cơm đã trống không trở lại khay, Tiểu Tịnh Trần chùi miệng: “Không cần, đưa cháu đi gặp Minh Quang.”

Câu sau là nói với Đại Sơn. Đại Sơn ngây người một lát, theo bản năng muốn từ chối. Minh Quang bởi vì dính líu đến việc ám sát Bạch Hi Cảnh nên đã bị nhốt lại, bất cứ ai cũng không được tới thăm. Thấy ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới khôi phục lại được tinh thần, lời từ chối lại không thể nào nói ra miệng được. Đại Sơn thở dài một tiếng, nói với Tiểu Sơn và Kiều Kiệt: “Tôi đưa Đại tiểu thư đi gặp Minh Quang, các người canh giữ ở đây... A Kiệt, Đại ca xin giao cho cậu!”

“Yên tâm đi, năm đó ở Atticar, anh tư rất chăm lo cho em, dù thế nào em cũng không thể phụ ân tình này được.”

Đại Sơn gật đầu rồi nhìn Tiểu Sơn một cái, không cần phải nói gì, hai anh em song sinh đã ngầm hiểu hết toàn bộ ý nghĩ của người kia.

Minh Quang bị nhốt trong một gian phòng kín, gian phòng không lớn, nhiều nhất khoảng mười mét vuông, bên trong trống rỗng không có bất cứ đồ đạc gì, có thì chỉ là bốn bức tường trắng và một thiếu niên tiều tụy. Bạch Hi Cảnh hôn mê bao lâu thì cậu ta cũng bị nhốt bấy lâu.

Đại Sơn và Tiểu Sơn không hề ngược đãi cậu ta, bất luận thế nào, Minh Quang cũng là đồng môn của hai cha con Bạch Hi Cảnh, lại còn là sư điệt của Tiểu Tịnh Trần. Đại Sơn, Tiểu Sơn chưa từng đến chùa Bồ Đề, nhưng xét thấy tấm lòng trung thành đến chết của họ đối với Bạch Hi Cảnh và sự yêu thương đối với Tiểu Tịnh Trần, bọn họ vẫn rất kính sợ chùa Bồ Đề.

Mặc dù không ngược đãi, nhưng cả căn phòng cho dù là tường hay là trần nhà đều bị sơn thành màu trắng tinh, ở giữa có một chiếc đèn lớn, cả ngày cả đêm đều sáng choang thì bất cứ ai không ăn không uống bị nhốt ở nơi này ba ngày ba đêm đều sẽ suy nhược thần kinh, càng không nói đến trong lòng Minh Quang vốn dĩ còn cảm thấy hổ thẹn về những việc mình đã làm, trạng thái tinh thần tất nhiên càng không tốt.

Thấy Tiểu Tịnh Trần đến, Minh Quang theo bản năng co rúm lại, bọng mắt thâm đen làm nổi bật lên đôi mắt đầy tơ máu, trông giống như bệnh nhân vô phương cứu chữa đang hấp hối, giữ lại chút hơi tàn cuối cùng chẳng qua là không muốn chết không nhắm mắt mà thôi.

Minh Quang mấp máy cánh môi khô nứt, viền mắt phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu sư thúc!”

Tiểu Tịnh Trần hai tay nhét trong túi áo thể thao, bộ dạng mặt không cảm xúc không có bất kỳ lực uy hiếp nào, ngược lại còn giống như một cô bé kiêu ngạo. Có điều không một ai ở hiện trường thật sự coi cô như là một đứa trẻ cả: “Cậu đã tiêm thuốc gì vào cha tôi?”

“Không biết.” Minh Quang lắc đầu, nhìn tròng mắt của Tiểu Tịnh Trần trong nháy mắt trở nên đen thui, không ánh sáng, trong lòng cậu ta run lên, vội vàng nói: “Con thật sự không biết, thứ đó là do lão già đáng chết kia cho con. Lúc trước ở đài truyền hình Washington chú Bạch đã lén giam Duyên Si, Ravid mới tìm đến con, bọn họ bắt mẹ và em gái con, nói rằng chỉ cần con tiêm thứ thuốc đó vào người sư thúc thì bọn họ sẽ thả mẹ và em gái con ra...” Ngừng lại một chút, cậu ta cúi đầu nói nhỏ: “Tiểu sư thúc, con có lỗi với người, nhưng con không thể không quan tâm đến mẹ và em gái con được...”

Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không đủ tâm cơ, nhưng trực giác dã tính của cô bé lại vô cùng mạnh, chỉ cần nghe thôi, cô bé đã biết Minh Quang không hề nói dối. Thế là, nghe hết lời giải thích của Minh Quang, cô bé không nói tiếng nào liền quay người bỏ đi. Nếu Minh Quang đã không biết thứ đồ chơi kia là cái gì, thì chỉ có thể đi hỏi lão già đáng chết kia thôi.

Tiểu Tịnh Trần rời đi trước, Đại Sơn theo sau. Trước khi bước ra khỏi cửa, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn Minh Quang đang hồn bay phách lạc, nói: “Mẹ và em gái cậu chúng tôi đã cứu ra và thả họ về nhà rồi“. Hai mắt Minh Quang sáng lên, không thể tin được nhìn Đại Sơn, vẻ mặt như vui mà như buồn, lại nghe Đại Sơn nói tiếp: “Cậu là đồng môn của Đại tiểu thư bao nhiêu năm như vậy, nên biết trong lòng cô ấy có lòng từ bi, chúng tôi cũng sẽ không trút giận lên người nhà cậu. Nhưng cậu bắt buộc phải trả giá cho những việc mà mình đã làm, cậu... tự lo lấy thân mình đi.”

Cửa phòng từ từ đóng lại, Minh Quang vô lực ngồi dựa trong góc tường, ánh mắt rã rời nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống, thì thào nói nhỏ: “Bắt đầu từ lúc tôi đồng ý với bọn họ, tôi đã không nghĩ bản thân có thể sống sót. Nếu như thất bại thì tôi sẽ cùng chết với mẹ và em gái. Còn nếu thành công, tôi sẽ cùng xuống Hoàng Tuyền với tiểu sư thúc...”

...

Nếu so sánh thì đãi ngộ của Duyên Bi và Duyên Nghiệp không được tốt như Minh Quang. Duyên Nghiệp bị súng bắn, trong quá trình áp giải còn bị Quả Cà trút giận quấn cho gãy mấy đoạn xương. Duyên Bi thì càng thảm, không những bị Tiểu Tịnh Trần cào thành cây lau nhà, còn bị Vệ Thủ và Tống Siêu cộng thêm Tô Phóng tâm trạng không vui ngược đãi đủ kiểu, con hổ dữ ghi thù Thái Bao lại càng chặn đánh bắt nạt. Hai kẻ này có thể sống sót mà bị áp giải đến thành phố S đã là một kỳ tích rồi.

Sau khi vết thương được xử lý sơ qua, Duyên Bi và Duyên Nghiệp bị chia ra giam lại. Phòng giam cũng là một căn phòng màu trắng như của Minh Quang, có điều phòng của bọn họ càng chật chội hơn, ngọn đèn trên đầu lại càng sáng hơn, bức tường trắng như tuyết vừa cao vừa chặt, dường như lúc nào cũng có thể đổ xuống đè lên người bọn họ. Cảm giác sợ hãi khủng hoảng ấy quả thật là giày vò bọn họ đến sống không bằng chết.

Đại Sơn, Tiểu Sơn cũng không hề ngược đãi, đánh đập bọn họ, Boss lớn sống chết còn chưa biết thế nào, hai anh em song sinh tỏ vẻ tạm thời không có thời gian quan tâm đến hai con sâu có hại này.

Cho nên, khi Tiểu Tịnh Trần xuất hiện, Duyên Bi vẫn có chút kinh ngạc. Có điều ông ta đã hấp hối, tình trạng còn không lạc quan bằng Bạch Hi Cảnh, cho nên ông ta cũng không thèm động đậy, cứ co quắp trên mặt đất như một con chó, cười đến mức khóe miệng rỉ máu: “Tao biết, mày nhất định sẽ tới tìm tao.”

“Ông đã tiêm thuốc gì vào cha tôi?” Không thèm nhìn gương mặt cười đến phúc hậu của hắn, Tiểu Tịnh Trần dùng vẻ mặt không cảm xúc nói.

Duyên Bi chật vật lau vết máu trên khóe miệng, giãy giụa ngồi dậy, dựa vào tường thở dốc: “Nói cho mày biết thì thế nào, mày không cứu nổi cậu ta đâu.”

Không hề bị sự khiêu khích của ông ta ảnh hưởng, Tiểu Tịnh Trần đến mí mắt cũng không thèm động, nói: “Ông đã tiêm thuốc gì vào cha tôi?”

Không nhìn thấy được dáng vẻ sụp đổ của cô nhóc thật đáng tiếc, Duyên Bi có chút tiếc nuối, khóe miệng cong lên một nụ cười tàn nhẫn: “Khụ... Thứ đồ chơi đó mày cũng từng dùng, M1371, thứ thuốc tăng cường thể năng hoàn hảo nhất. Đáng tiếc, người bị tiêm thứ đó vào thì nhất định sẽ phải chết, ha ha... Khụ… khụ… khụ... Đợi đó mà mặc đồ tang cho cha mày đi. Khụ… khụ… khụ!”

Tim Đại Sơn trầm xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, M1371?? Đó quả thực là thứ thuốc còn độc hơn cả hạc đỉnh hồng nữa!

Viền mắt anh lập tức đỏ lên, im lặng tích tụ hai giọt nước mắt, ai nói nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa đến mức đau lòng mà thôi!

Bi phẫn hóa thành sức mạnh, đồng chí Đại Sơn nổi điên ngay tại chỗ, anh xông thẳng tới chỗ Duyên Bi, bàn tay thật dày trực tiếp bóp lấy cổ ông ta, nâng cả người ông ta lên trên tường. Nhìn gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay của anh là có thể hiểu được anh đã dùng sức lực lớn cỡ nào - “Tiện nhân!”

Đại Sơn giận dữ ra tay, thật sự muốn bóp chết Duyên Bi. Duyên Bi sắc mặt đỏ au, tay chân vô lực giãy giụa, trợn trắng mắt ngay tại trận. Mắt thấy ông ta đã sắp nấc cục, lại nghe thấy một câu nói nhàn nhạt ung dung của Tiểu Tịnh Trần: “Ai nói là chắc chắn sẽ chết, tôi còn chưa chết đấy thôi.”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào như gió mát thổi bay cơn tức giận của Đại Sơn. Dù sao thì anh ta cũng đã đi theo Bạch Hi Cảnh bao nhiêu năm nay, được anh tín nhiệm, có sóng to gió lớn nào mà anh ta chưa từng nhìn thấy. Mặc dù có chút láu táu nhưng mưu trí và năng lực của anh ta tuyệt đối là không thể nghi ngờ, bằng không thì cũng không thể làm cánh tay phải đắc lực của Bạch Hi Cảnh bao nhiêu năm nay được. Anh ta chỉ đột nhiên bị “chân tướng” là “Đại ca chắc chắn phải chết” làm tổn thương đến mất cả lý trí, lúc này đột nhiên nghe thấy lời của Tiểu Tịnh Trần, anh ta lập tức ép bản thân bình tĩnh trở lại, hồi phục lại lý trí, rất nhiều việc liền nghĩ thông suốt.

Ngón tay Đại Sơn buông lỏng, Duyên Bi ngã ngào xuống đất. Ông ta căn bản không có thì giờ để ý vết thương bởi vì ngã mà nứt toác ra trên người mình, chỉ gắng sức ôm lấy cổ ho khan. Gương mặt đỏ đến mức tím tái dần dần trở nên trắng bệch, ông ta âm thầm cảm thấy may mắn. Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới tên đàn ông thô bạo Bạch Thiền Sơn này lại đột nhiên nổi điên, mưu tính lâu như vậy suýt chút nữa thì thuyền lật trong mương, thật con mẹ nó không đáng!

Khó khăn lắm mới bình ổn được hơi thở, cả người Duyên Bi lại càng thêm suy yếu uể oải, đến cả ánh mắt cũng có chút rệu rã nhìn Tiểu Tịnh Trần, nở nụ cười quỷ dị, nói: “Không sai, mày chưa chết, mày là người duy nhất sống sót của M1371, cho nên, người có thể cứu Bạch Hi Cảnh cũng chỉ có mày mà thôi. Trong máu của mày có kháng thể của M1371, chỉ cần mày dùng máu của mình đút cho cậu ta thì cậu ta sẽ không có việc gì nữa.”

Chó má!! Đại Sơn suýt chút nữa buột miệng chửi bậy, em gái mi, còn tưởng rằng đang quay phim sao, đút máu có thể chữa bách bệnh hả!

Đáng tiếc, lời kịch liệt của Đại Sơn còn chưa nói ra khỏi miệng thì Tiểu Tịnh Trần đã ra sức gật đầu, không nói lời nào liền xoay người rời đi. Động tác dứt khoát lưu loát đó đến cả Duyên Bi cũng có chút không thích ứng được mà há hốc miệng, vẻ mặt đờ đẫn.

Đại Sơn cũng ngây người, vội vàng đi theo, nói gấp: “Đại tiểu thư, cháu đừng nghe con lừa già ngu ngốc đó đánh rắm bậy, thành phần của máu rất phức tạp, không thể trực tiếp bón vào miệng được đâu. Hơn nữa, cháu không hề có quan hệ huyết thống với Đại ca, nhóm máu không phù hợp cũng không thể truyền máu cho anh ấy được...”

Quan trọng nhất là, Bạch Hi Cảnh là người còn sống duy nhất của M1295, còn Tiểu Tịnh Trần là người còn sống duy nhất của M1371, ai mà biết được máu của hai người này trộn vào với nhau sẽ sinh ra phản ứng hóa học nào chứ. Đại tiểu thư, chú cầu xin cháu, chúng ta có thể lý trí hơn chút được không!

Đại khái là ánh mắt ai oán sợ hãi của Đại Sơn quá mức nóng rực, Tiểu Tịnh Trần mặc dù quay lưng về phía anh ta tiến về phía trước cũng có chút phản ứng. Cô bé gật đầu, nghiêm túc nói: “Cháu biết, tên bại hoại đó đang lừa cháu, cháu sẽ không bón máu cho cha ăn đâu.”

“Ờ,“ Đại Sơn cứng ngắc đáp lại một tiếng: “Vậy sao cháu còn gật đầu?”

Tiểu Tịnh Trần nhìn anh ta một cái, không biết có phải bản thân mình thấy ảo giác không, Đại Sơn cảm thấy ánh mắt này của Đại tiểu thư chứa rất nhiều thông tin, điểm quan trọng nhất là trong đó viết rõ ràng bốn từ - Chú là đồ ngốc sao?!!

Được rồi, là năm từ!!

Đại Sơn muốn khóc rồi, dùng ánh mắt biểu thị sự khinh thường đối với người khác thật sự là không có vấn đề gì sao, hả em gái khiếm khuyết kiến thức thông thường???

Đại khái là cảm thấy chỉ số IQ của Đại Sơn thật sự là quá khiến người ta lo lắng nên Tiểu Tịnh Trần liền thở dài một hơi, móc điện thoại ra vừa ấn một dãy số vừa nói một cách chậm chạp: “Cháu chỉ là cảm thấy so với việc đi hỏi một tên khốn kiếp miệng đầy dối trá, không bằng đi tìm một người tốt chuyên nói thật.”

“Hả???” Đại Sơn mờ mịt há hốc mồm.

Đặt điện thoại bên tai nghe tiếng chuông bên trong, Tiểu Tịnh Trần tiếp tục chậm rãi giải thích: “Cháu đi tìm chút mật ong đổ lên trên người hai tên khốn kiếp kia, sau đó thả một tổ kiến lớn lên bọn chúng...”

“Làm gì??” Đại Sơn theo bản năng hỏi lại. Từ khi Bạch Hi Cảnh gặp chuyện, chỉ số IQ của anh đúng thật là đã tụt dốc thảm hại. Cũng chẳng còn cách nào, quan tâm quá tức loạn. Bạch Hi Cảnh là người đáng tin cậy của anh và Tiểu Sơn, không có cây cột này chống đỡ, bọn họ liền giống như đứa trẻ lạc mất cha mẹ, bàng hoàng luống cuống. Bây giờ lại phải dựa vào một con ngỗng con ngốc nghếch mà trước nay đều cần bọn họ bảo vệ chu toàn là Đại tiểu thư, có nhục nhã hay không!

Vào thời khắc mấu chốt, lại nhìn thấy điểm tốt của Tiểu Tịnh Trần vô lo vô nghĩ, trước giờ cô bé chẳng bao giờ suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì cha còn sống đó, cô bé chỉ cần theo cha sống cuộc sống vui vẻ tới già là được. Nếu như cha không còn nữa thì cô bé sẽ cùng cha đi gặp Phật Tổ, không hoảng loạn không sợ hãi, ngược lại còn có thể bình tĩnh tự nhiên, trấn định ung dung.

Tiểu Tịnh Trần liếc mắt nhìn Đại Sơn mang vẻ mặt ngốc nghếch, hờ hững nói: “Lúc cháu ba tuổi bị muỗi cắn, cháu đã biết điều khiến người ta khó chịu nhất không phải là đau, mà là ngứa. Hai tên khốn kiếp kia hình như là sư huynh của cha thì phải, là đệ tử từ trong chùa ra thì điều mà họ không sợ chất chính là đau, nhưng còn ngứa ấy mà... Alo, tôi là Bạch Tịnh Trần!”

Lời còn chưa nói xong thì điện thoại liền được kết nối, sự chú ý của Tiểu Tịnh Trần bị di dời.

Tưởng tượng xem các vết thương khắp người Duyên Bi và Duyên Nghiệp đều được phủ kín bằng mật ong sánh đậm sền sệt, sau đó trên lớp mật ông đó còn được rải tầng tầng lớp lớp kiến... Đại Sơn không nhịn được mà rùng mình, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần cũng không tự chủ được mà mang theo sự kính nể mà chỉ khi đối diện với Bạch Hi Cảnh mới thấy.

Ai dô con mẹ nó chứ, nghiêm hình tra tấn, đánh gãy chân gãy tay, chặt đầu làm mồi cho cá mập gì đó quả thực là cực kỳ yếu ớt, ác độc thật sự hóa ra là ở đây cơ. Không, không, cái này đã không thể xem là “ác độc” được rồi, mà là “độc“. Quả nhiên, độc nhất chính là lòng dạ đàn bà mà!

Hóa ra, tăng nhân chùa Bồ Đề tính tình đại từ đại bi nhất một khi đã nổi giận mới thật sự là cực kyf bi thảm, chúng ta theo không kịp được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status