Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 70: Đứa trẻ miệng ngọt sẽ có kẹo ăn



Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa dùng sự thật chứng minh, đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì tất cả âm mưu quỷ kế đều là hổ giấy, còn khiến bé không nhịn được mà ngứa ngáy chân tay. Tô Phóng là tội phạm đặc biệt bị truy nã đuổi bắt suốt năm năm. Ngay cả tổ chức công nghệ cao bí mật SHIELD của Mỹ cũng không có cách nào bắt hắn về quy án, ngược lại còn tổn thất rất nhiều nhân viên tài giỏi. Chẳng ai có thể ngờ được rằng Boss phản diện siêu cấp tinh anh cuối cùng lại bại trong tay một đứa trẻ mới có sáu tuổi. Cho dù có biết trước điều này, Tô Phóng chắc cũng chỉ cười khinh bỉ.

Nhóm cảnh sát ở lại giải quyết hậu quả, Bạch Hi Cảnh thản nhiên đưa Tiểu Tịnh Trần rời đi, chẳng mảy may để ý.

Đưa Tiểu Tịnh Trần đến bệnh viện xử lý vết thương trên đầu trước. Thật ra bé cũng không bị thương gì nặng, chỉ là bị trầy xước, rách da chút xíu mà thôi, chẳng qua mạch máu trên đầu rất nhiều, tiếp theo là khí huyết của bé rất vượng, lại là người luyện võ nên dù là vết thương bé tí thôi thì cũng chảy không ít máu. Hơn nữa, tuổi bé còn nhỏ, ngoại hình lại đáng yêu, chị y tá giúp bé xử lý miệng vết thương nhẹ nhàng, sợ bé nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đến lúc vết thương lên da non sẽ lại gãi trúng vết thương, chị y tá liền giúp bé băng bó rất cẩn thận.

Khi về đến nhà thì đã qua giờ cơm tối, nhìn đầu bé bị băng bó giống như đội mũ nồi, bà Bạch đau lòng đến chảy nước mắt, ôm bé vào lòng, tâm can đều gào thét, sau đó liền lôi ông Bạch vào phòng làm việc phê bình một trận.

Bởi vì đã biết sức ăn to lớn của Tiểu Tịnh Trần vào sáng mùng một, mấy ngày hôm nay bà Bạch đã lục tục gói không ít sủi cảo chay, lúc này vừa đúng dịp dùng để lấp đầy dạ dày không đáy của cha con Bạch Hi Cảnh, để tránh bọn họ phải ăn đồ ăn dư thừa lạnh lẽo.

Hôm nay, Tiểu Tịnh Trần phải tiêu hao quá nhiều sức lực, đã lâu rồi không được đánh đấm sảng khoải như vậy. Tuy rằng sau khi tháo khóa trọng lực bé vẫn chưa đánh được tận hứng, nhưng bé vẫn rất vui vẻ nên càng ăn nhiều hơn. Bạch Hi Cảnh cũng rất đói, cả một ngày trời lo lắng sợ hãi đã tiêu hao không ít thể lực và tinh thần của anh. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ăn ngấu nghiến như hổ đói của Tiểu Tịnh Trần, anh trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn đẩy bát sủi cảo mới ăn được hai miếng ra.

Tiểu Tịnh Trần tranh thủ nhìn anh một cái, hoài nghi nói: “Ba, sao ba không ăn nữa?”

Bạch Hi Cảnh: “…” Thật là làm khó con, miệng đã nhét đầy thức ăn còn kín hơn cả tổ ong rồi mà còn có thể nói năng rõ ràng như thế. Xem ra, về sau có thể đề nghị diễn viên kịch nói đừng ngậm đá để luyện tài ăn nói nữa mà trực tiếp đi niệm kinh là được rồi, tuyệt đối có thể nói năng rõ ràng, lượng hô hấp lớn.

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, quai hàm di động lên xuống rất có quy luật, chớp đôi mắt to trong suốt lóng lánh như nước suối trên núi cao. Bạch Hi Cảnh biết nếu anh không trả lời, cô nhóc này sẽ không bỏ qua đâu. Thế là Bạch Hi Cảnh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đầy nước của cô nhóc, bình tĩnh nói: “Ba đã nhìn no rồi!”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Ngỡ ngàng chớp mắt, “ừm” một tiếng rồi ăn hết mấy cái sủi cảo còn lại trong bát. Bé cũng rất bình tĩnh ôm bát sủi cảo mà Bạch Hi Cảnh đã đẩy qua, lấy thìa múc từng cái bỏ vào miệng.

Bạch Hi Cảnh: “…” Bất lực ôm trán, anh đột nhiên cảm thấy dạ dày thật là đau!

Ngày mùng chín tháng giêng, kì nghỉ Tết kết thúc, các cơ quan, đơn vị, công ty, nhà máy đều quay trở về hoạt động bình thường. Ba người bác đều cùng vợ trở về nhà mình, lần sau không biết đến khi nào mới có thể nghỉ ngơi thảnh thơi như vậy nữa. Ba người bác đều mua nhà ở gần nơi làm việc, diện tích các căn nhà cũng tương đương nhau, ba phòng ngủ hai phòng khách, đủ cho một nhà bốn người ở.

Các bác đã về nhà, nhưng những người anh họ thì vẫn ở lại, một là muốn dành nhiều thời gian chơi với cô em họ lần đầu về nhà, hai là cho dù bọn chúng có về nhà thì ban ngày bố mẹ đều phải đi làm, chúng sẽ cảm thấy rất tẻ nhạt. Hơn nữa, đối với những đứa trẻ có tinh thần và sức lực dồi dào quá mức như Bạch Lạc Thần thì căn bản không thể kiên nhẫn ở trong nhà được, có thời gian rảnh liền dắt hai đứa em ra ngoài tìm đám bạn bè thân thiết để đi đánh nhau gây chuyện, tìm phiền phức cho cha mẹ. Dù sao cậu cũng xưng bá ở sơn trang Phong Vân, cũng không thể gây ra phiền phức gì lớn. Còn về chuyện học võ đã sớm bị Tiểu Lục và Tiểu Thất ném đến chân trời góc bể rồi, phỏng chừng trước khi bị người khác đánh thì tạm thời không thể nhớ ra được.

Tiểu Tịnh Trần cũng đã dần quen với cuộc sống dưới núi, cũng dần thích những người trong đại gia đình này. Trẻ nhỏ thường rất mẫn cảm, bé có thể phân biệt được rõ ràng người khác thật sự yêu quý mình hay chỉ là giả dối. Bé đột nhiên cảm thấy, thật ra bị sư phụ đuổi xuống núi cũng không phải là chuyện gì to tát cả… Nhưng mà bé vẫn rất nhớ sư phụ, sư huynh, còn cả những sư điệt bé còn chưa trừng trị xong nữa!

Bởi vì Bạch Hi Cảnh là ông chủ nên có thể lười biếng một cách quang minh chính đại, thế nên anh liền đá Đại Sơn và Tiểu Sơn đi lo liệu công việc ở công ty, còn mình lại tiếp tục giày vò bản thân làm một người cha nhị thập tứ hiếu và ở bên con gái bảo bối của mình.

Mãi cho đến Tết Nguyên Tiêu, khi vợ chồng ba người bác trở về cùng ăn bữa cơm đoàn viên, Tiểu Tịnh Trần mới theo Bạch Hi Cảnh về nhà. Bà Bạch rất không nỡ, rất muốn giữ Tiểu Tịnh Trần lại để tự mình chăm sóc, dù gì Tiểu Tịnh Trần cũng không phải đi học, vả lại công việc của Bạch Hi Cảnh cũng rất bận rộn, ngay cả một người ở bên cạnh chăm sóc cũng không có. Nhưng mà cuối cùng bà Bạch cũng nhịn xuống, chính bởi vì bên cạnh Bạch Hi Cảnh không có ai chăm sóc cho nên mọi người đều hiểu rõ người có thể khiến anh đặt trên đầu quả tim mà yêu thương là Tiểu Tịnh Trần đây quý giá cỡ nào. Nếu cưỡng ép giữ Tiểu Tịnh Trần lại thì ngôi nhà của Bạch Hi Cảnh lại trở về lạnh tanh không có hơi người như trong quá khứ, đó là cảnh mà bà Bạch tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Vậy là cuối cùng bà Bạch chỉ có thể nuốt nước mắt vẫy khăn tay nhìn Tiểu Tịnh Trần đi khỏi.

Tết Nguyên Tiêu vừa trôi qua thì cái ngày nước sôi lửa bỏng của đám thiếu niên ở Kim Đỉnh đã tới. Hơn năm giờ sáng ngày mười sáu tháng giêng, Tiểu Tịnh Trần đúng giờ xuất hiện ở sân thể dục, trước khi nghỉ Tết, bé đã nói sau Tết Nguyên Tiêu một ngày bé sẽ kiểm tra tiến độ Hành Thâm Quyền của mọi người.

Trí nhớ của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, hơn nữa còn vô cùng có trách nhiệm với những lời mình nói, đạo đức tốt đẹp nói lời phải giữ lời gì đó. Nhưng loại đạo đức tốt đẹp này không phải ai cũng có thể tán thưởng, ví dụ như đám thiếu niên tự tìm đường chết kia.

Tiểu Tịnh Trần chạy bộ xong, sân bóng rổ trống không.

Tiểu Tịnh Trần đánh quyền xong, sân bóng rổ vẫn trống không.

Tiểu Tịnh Trần ăn sáng xong, sân bóng rổ vẫn cứ trống không.

Đứng bên sân tập, Tiểu Tịnh Trần gặm bánh bao trắng, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào nhìn sân bóng rổ lạnh tanh, tâm trạng vô cùng không tốt, bé ghét nhất chính là không tôn sư trọng đạo. Bần tăng phải thay Phật Tổ tiêu diệt các ngươi!

Sau khi gặm bánh bao xong, Tiểu Tịnh Trần phủi tay, xoay người đi tới bên cạnh những người già đang đánh Thái Cực Quyền trên quảng trường nhỏ, ánh mắt đảo qua tìm thấy nhân vật mục tiêu. Bé nhếch môi cười để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi chân củ cải vung lên, lon ton chạy qua, móng vuốt nhỏ túm lấy cái áo luyện công dành cho người già của đối phương: “Bà Hàn!”

Mới vừa đánh xong quyền, bà Hàn đang thu dọn đồ đạc thì thình lình bị người túm vạt áo, lại nghe giọng nói của trẻ con vừa non nớt lại vừa mềm mại, bà lập tức quay đầu lại mỉm cười rực rỡ như hoa cúc: “Ôi chao, là Tịnh Trần à, cháu về rồi!”

“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn gật đầu, vô thức mà tỏ ra đáng yêu: “Bà Hàn, năm mới tốt lành!”

“Tốt, tốt.” Đóa hoa cúc trên mặt bà Hàn nháy mắt lại càng nở thêm, trở thành cúc Ba Tư khổng lồ.

Nói lời chúc mừng năm mới với bà Hàn, đương nhiên không thể quên các cụ khác. “Ông Lăng năm mới tốt lành.”, “Bà Vương năm mới tốt lành.”, “Ông Triệu năm mới tốt lành.” Sau khi nói một tràng xong, bé ngay lập tức đổi được một vùng cúc Ba Tư rực rỡ.

Tiểu Tịnh Trần trông đáng yêu, miệng lại ngọt, nụ cười khiến cho người ta yêu thích, giọng nói lại mềm dẻo đến độ khiến ai cũng mở lòng. Điều quan trọng nhất là đứa trẻ này tính cách đơn thuần, ánh mắt trong suốt, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ ngoan trời sinh lương thiện. Cho nên, trong quá trình luyện tập Thái Cực Quyền, bé đã chiếm được sự yêu quý của tất cả những ông lão bà lão ở đây, cho dù là bà Liễu hà khắc nhất, nghiêm túc nhất khi đối diện với bé cũng thi thoảng biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Hạnh phúc nheo mắt lại, cảm nhận tình yêu thương của những ông lão bà lão, Tiểu Tịnh Trần cười giống như mèo con được thỏa mãn khiến các cụ già nhất thời không nỡ rời đi, nói chuyện trêu chọc đứa trẻ này, nghe giọng trẻ con non nớt mềm mại của bé, đến trái tim cũng tan chảy thành kẹo bông rồi.

Đợi đến lúc các ông lão bà lão đều đã ai về nhà nấy thì đã qua một tiếng đồng hồ, nhưng Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình, chỉ là lúc này mới rảnh nói chuyện với bà Hàn: “Bà Hàn, Hàn Hùng có nhà không ạ?”

“Có, có.” Trên lưng bà Hàn còn đeo Thái Cực Kiếm, bàn tay hơi khô ráp cầm lấy tay Tiểu Tịnh Trần: “Đi, bà đưa con đi tìm nó, thằng nhóc đó giờ này chắc vẫn còn nằm trong ổ chăn, đúng là quỷ lười đầu thai mà.”

Bà Hàn lải nhải suốt dọc đường về nhà, vừa mở cửa đã thấy có vài người đang ngồi trong phòng khách. Không đợi bà Hàn giới thiệu, Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nói: “Chúc ông Hàn năm mới tốt lành, cô chú năm mới tốt lành!”

Ông Hàn ngẩng đầu liếc nhìn bé, lạnh nhạt trả lời một tiếng, các chú dì ai nấy cũng đều cười đáp lại, trông chẳng có chút gì gọi là nhiệt tình. Bà Hàn sờ đầu Tiểu Tịnh Trần “Bọn họ đều xấu tính như vậy, cháu đừng quá để ý.”

Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn bà Hàn, ánh mắt trong suốt khiến cho trái tim bà mềm nhũn: “Hàn Hùng đang ngủ trên lầu, con đi tìm nó đi, căn phòng mà trên cửa có treo hình gấu chó chính là phòng của nó đó.”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, lon ton chạy lên lầu.

“Mẹ, đây là con nhà ai vậy, sao con chưa từng thấy bao giờ?” Con trai út của bà Hàn, Hàn Đức tò mò hỏi.

Bà Hàn buông đồ xuống, ngồi xuống bên cạnh ông Hàn nói: “Thì là trẻ con thôi, quan tâm nó là con nhà ai để làm gì.”

“Mẹ không thể nói như vậy được, vừa qua năm mới, có biết bao người đến nhờ ba giúp, mẹ vẫn phải lưu ý một chút.” Hàn Đức tỏ ra rất không yên tâm với thái độ không để ý của bà Hàn, anh ta không thể nhìn nổi chuyện cho người khác được lợi.

“Đúng thế, mẹ à, mẹ đừng có người nào cũng dẫn về nhà, con thấy đạo hạnh của đứa nhỏ này không hề nông đâu.” Con gái Hàn Diễm cũng phụ họa theo, một bộ dáng cao ngạo “Chúng ta là nhân vật quan trọng, tất cả mọi người phải nịnh bợ chúng ta”. Bà Hàn nhìn thấy mà đau lòng, hai đứa con này từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, bên trên lại có ông Hàn và cha của Hàn Hùng che chở, nuông chiều đến mức khiến hai đứa con này không biết trời cao đất dày là gì rồi.

Đôi mắt bà Hàn khẽ chuyển, có lẽ lần này có thể nghĩ cách để dạy lại chúng. Thế là bà khoát tay chẳng thèm để ý: “Mặc kệ nó, mẹ thích đứa trẻ như vậy đấy, vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, có tiền đồ hơn thằng nhóc Hàn Hùng nhiều.”

Hàn Đức và Hàn Diễm cùng lúc bĩu môi, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường: “Tiểu Hùng còn thật thà hơn thằng nhóc thối đầy mưu mô đấy nhiều.”

Cha mẹ của Hàn Hùng đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của chính mình. Bà Hàn muốn dạy dỗ con gái thì bọn họ cũng không giúp được gì, chỉ cần đừng kéo họ vào là được. Thật ra Hàn Hùng cũng coi như có tiền đồ hơn cô chú của mình nhiều.

Đối với con trai mình, anh Hàn và chị Hàn tỏ ra rất hài lòng, nụ cười hài lòng còn chưa che đi hoàn toàn thì đã nghe thấy một tiếng vang đinh tai nhức óc từ trên lầu truyền xuống, đến trần nhà dường như cũng rung lắc. Mấy người đều biến sắc, Hàn Đức và Hàn Diễm lại càng tức đến độ lông mày dựng đứng. Tên nhóc đáng chết, cho mày vào nhà là tôn trọng mày, mày lại dám ở nhà bọn tao giở trò ngang ngược, thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status