Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 77: Thời điểm mấu chốt



Lẽ ra, với năng lực hiện tại của tên béo và Đầu Gỗ thì chẳng đủ để kiềm chế một vệ sĩ, nhưng tiếng kêu của tên béo vang lên khiến lí trí của đám vệ sĩ quay trở lại. Bây giờ bọn họ không phải là quân nhân trên chiến trường nữa, người mà bọn họ phải đối mặt cũng không phải kẻ buôn bán ma túy cực ác gì. Tất cả mọi người đều đã giải ngũ, đã là vệ sĩ thì chỉ làm công việc của một vệ sĩ mà thôi. Tiểu Tịnh Trần là người mà ông Lạc yêu cầu phải thử, bé cũng đã dùng chính năng lực của mình giành được sự công nhận của họ rồi.

Về phần xương sườn của người anh em bị gãy kia... Khụ... Một người trưởng thành lại bị đứa trẻ nhỏ cao còn chưa bằng nửa thân mình đánh gãy mấy cái xương sườn, người anh em à, chú còn không biết xấu hổ mà muốn báo thù sao?

Lí trí quay trở về, họ liền giảm bớt khí thế giương cung bạt kiếm, thay vào đó là vài phần dò xét đối với những đứa trẻ tài năng trước mặt này.

Cho nên khi tên béo và Đầu Gỗ cùng thể hiện ra một thế võ cơ bản nhất định, hai chú vệ sĩ cao lớn cũng vui vẻ luyện tập với họ.

Vốn dĩ tất cả sự việc đều phát triển theo hướng tích cực, nhưng trong lúc này, cửa biệt thự bỗng nhiên “rầm!” một tiếng bị đụng mở ra. Lạc Kha Minh toàn thân tỏa ra khí lạnh vọt ra ngoài, không nói không rằng phi tới đánh nhau với mấy người vệ sĩ đang vây quanh Tiểu Tịnh Trần.

Võ nghệ của Lạc Kha Minh có thể nói là cao hơn so với tên béo và Đầu Gỗ, hơn nữa cũng không bị giới hạn bởi đôi chân ngắn ngủn giống như của Tiểu Tịnh Trần. Cộng với việc cậu còn là cháu trai của chủ nhà, đám vệ sĩ cũng không dám thật sự động thủ với cậu, vì vậy, dưới công kích điên cuồng của Lạc Kha Minh, cùng với những đòn tấn công từ bên trong không câu nệ chút nào của Tiểu Tịnh Trần, các đồng chí vệ sĩ liên tục bại lui, không ngừng kêu khổ.

Ông Lạc đứng trên lầu tức giận đến mức thiếu chút nữa đập nát cửa sổ, rống giận, “Tên khốn kiếp nào lại thả thằng nhóc này ra thế? Không phải tôi đã nói tạm thời đừng nói cho nó biết con bé nhà họ Bạch tới đây rồi sao?”

Mấy cận vệ đứng bên cạnh âm thầm co rụt cổ lại, cùng nhau lắc đầu. Ông chủ đã ra lệnh, ai lại dám đi mật báo cho nhóc con kia chứ?

Ông cụ nhà họ Lạc hẳn đã quên mất trên đời này còn có một thứ gọi là điện thoại di động. Hơn nữa, cũng không may là trước kia vì để tiện hỏi đường, cho nên điện thoại của Tiểu Tịnh Trần bây giờ vẫn còn đang để ở chỗ Đầu Gỗ. Càng không may hơn là Đầu Gỗ lại nhớ rất rõ số điện thoại của Lạc Kha Minh, vì vậy liền gọi điện thoại tới....

Thiên hạ đại loạn rồi!!!

Tiểu Tịnh Trần càng đánh càng vui vẻ, đánh càng lâu đôi mắt càng sáng ngời. Lạc Kha Minh quanh năm luôn đối luyện với mấy gã vệ sĩ nên cũng hiểu khá rõ cách đánh từng người. Mỗi khi Tiểu Tịnh Trần không ứng phó nổi thì cậu sẽ ra tay kiềm chế, thề phải làm cho Tiểu Tịnh Trần đánh được vui vẻ, đánh được an toàn.

Nụ cười đắc ý của cậu chủ nhỏ rõ rành rành, đám vệ sĩ cũng chỉ có thể cười khổ.

Ông Lạc tức giận đến mức không muốn tốn hơi thừa lời nữa: “Thằng nhóc chết tiệt không có lương tâm kia, người ta thường nói con gái sinh ra như bát nước đổ đi, thằng nhóc khốn kiếp này còn hướng bên ngoài hơn cả con gái nữa.”

Đám cận vệ: “...”

“Thiết Quân, cậu đi đi, phải kéo thằng nhóc khốn kiếp kia về cho tôi. Đừng để nó làm cản trở.”

Thiết Quân sửng sốt, khó xử gãi đầu, cuối cùng vẫn đáp ứng, “Dạ.”

Anh ta không chọn đi cầu thang mà trực tiếp mở cửa sổ ra, nhảy từ tầng hai xuống. Vừa rơi xuống đất, bộ dạng giống như một con báo đang đi săn mồi vọt tới hướng của Lạc Kha Minh. Ngoại trừ cơn gió lốc khiến người khác khiếp sợ ra, dường như anh ta cũng chỉ toàn im hơi lặng tiếng làm việc. Hiếm có khi nào Lạc Kha Minh lại có tâm trạng tốt như vậy, khuôn mặt đang vui vẻ bỗng nhiên lạnh lẽo. Lông tơ toàn thân cậu dựng đứng lên, nghiêng người lại theo bản năng, một bàn tay cứng như sắt thép vươn tới chế trụ cổ của cậu, định cưỡng chế ném cậu ra khỏi vòng chiến.

Mỗi lần Lạc Kha Minh bị chế trụ đều biết người tới là ai, nếu là bình thường thì chắc chắn cậu đã chịu khuất phục. Thuật cận chiến của Thiết Quân là tốt nhất trong đội vệ sĩ này, căn bản không có người nào có thể sánh bằng. Nhưng tình thế ngày hôm nay không giống bình thường, cậu không thể trơ mắt nhìn vị sư phụ nhỏ tuổi của mình bị mấy binh lính chuyên nghiệp này càn quấy đến mức ăn tươi nuốt sống được. Vì vậy Lạc Kha Minh dùng hết sức của chân sau đá một cái, nhưng vừa vặn bị Thiết Quân bắt được. Thiết Quân tóm chặt lấy chân cậu với một lực rất mạnh khiến Lạc Kha Minh đau đến mức không chịu nổi mà hừ lên một tiếng.

Nghe thấy thanh âm rên rỉ của cậu, Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại nhìn theo bản năng, liền thấy Thiết Quân...

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần sáng ngời, có thể nói là ngang ngửa với ánh sáng mặt trời!

Thiết Quân không cao lắm, có lẽ chưa tới mét tám, dáng người cũng không quá cường tráng, thậm chí có thể nói là kém hơn so với Sở Thiên Quân. Nhưng Tiểu Tịnh Trần chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay chú vệ sĩ này mới thực sự là cao thủ, hơn nữa trước đây, bé còn chưa từng được gặp cao thủ nào lợi hại ngoại trừ sư phụ và sư huynh chưởng viện của Võ Tăng Đường. Tiểu Tịnh Trần cảm giác nhiệt huyết đang sôi trào cùng với ý chí chiến đấu dâng cao từ từng sợi lông tơ đến tận trong xương tủy.

Bé dứt khoát bỏ đám người đang vây xung quanh mình, xoay người phi tới chỗ Thiết Quân. Bàn chân nhỏ bé mượn lực trên đầu gối đang cong lên của Lạc Kha Minh, hung hăng đánh một quyền tới Thiết Quân đang đứng sau lưng cậu ta. Thiết Quân vốn không để ý tới, nào ngờ nắm tay bé nhỏ rõ ràng còn chưa tới trước mặt thì áp lực gió mà nó mang tới đã ập vào mặt rồi. Ánh mắt của Thiết Quân trầm xuống, đứa nhóc này đã đánh với đám vệ sĩ lâu như vậy, hóa ra vẫn chưa dùng hết toàn lực sao?

Thiết Quân không dám khinh thường, dứt khoát bỏ qua Lạc Kha Minh, rụt tay lại, nắm thành quyền đặt bên hông, đầu gối cũng nhún thấp xuống, sau đó đột ngột phát động tấn công, nắm tay đánh quyền đối nghịch với nắm đấm của Tiểu Tịnh Trần đang đánh tới. Hai quyền va chạm vào nhau, không gây ra động tĩnh quá lớn nhưng không bất ngờ lại khiến Tiểu Tịnh Trần bay ra ngoài. Bé xoay người một cái giữa không trung, tiếp đất an toàn. Mặc dù Thiết Quân không bị sứt mẻ gì, nhưng chỗ đất dưới chân lại hơi lõm xuống.

Tiểu Tịnh Trần không nghỉ ngơi chút nào, bàn chân vừa chạm đất liền vọt tới chỗ của Thiết Quân một lần nữa. Mặc dù toàn thân bé có quái lực, nhưng kỳ thật cũng do sự phát triển linh hoạt, cộng thêm với thân thể nhỏ bé mềm mại, đối phương lại chỉ có một người, không thể hoàn toàn phong tỏa đường lui của bé như khi bị bao vây bởi bốn người được. Vì vậy mới tạo thành tình cảnh đánh nhau kịch liệt như gió cuốn mây vần.

Cơ thể Thiết Quân bất động như núi Thái Sơn. Tốc độ của Tiểu Tịnh Trần nhanh như gió cuốn xoay tròn xung quanh anh ta. Dựa theo sự sắc bén trời sinh trong chiến đấu, bé tuyệt đối không để đối phương có thể nhìn ra bất cứ sơ hở nào của mình, điều này càng khiến Thiết Quân đau đầu hơn. Không thể ra tay quá độc ác với một đứa trẻ, cũng không thể coi thường quái lực của đối phương được, điều này thật sự khiến anh ta rất thiệt thòi!

Nếu còn kéo dài tiếp thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị quái lực của nhóc con này đánh thành đứa ngốc mất. Cuối cùng, Thiết Quân cố ý để lộ ra sơ hở, Tiểu Tịnh Trần lập tức mắc mưu. Bé dùng cước đạp lên ngực của Thiết Quân, lần này dường như bé đã phải dùng toàn lực, cơ thể không tính là cao lớn của Thiết Quân bị đạp bay ra ngoài.

Nhưng ngay khi hai chân còn cách mặt đất một khoảng, Thiết Quân đột nhiên lật tay bắt lấy cánh tay của Tiểu Tịnh Trần, kéo theo bé cùng ngã văng ra ngoài. Phản ứng của Tiểu Tịnh Trần có thể nói là vô cùng sắc bén. Bé dùng bàn tay nhỏ bé cào lên cổ tay của Thiết Quân, sau đó xoay người ba trăm sáu mươi độ quay về, hai chân đồng thời cùng dùng hết sức đạp lên ngực Thiết Quân, nhờ lực phản mà thoát khỏi sự giam cầm của Thiết Quân, bắn ra như một viên đạn pháo. Bé lộn vài vòng trên không trung, sau đó an toàn rơi xuống đất.

Hơi thở của Tiểu Tịnh Trần có phần hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Sau khi hạ xuống đất, bản thân Thiết Quân cũng hơi lảo đảo, anh ta lui lại mấy bước nhưng không ngã sấp xuống đất. Trong lòng anh ta âm thầm đổ mồ hôi lạnh, giác quan chiến đấu của nhóc con này thật sự khiến người khác phải líu lưỡi không nói nên lời. Chưa xét đến tương lai khi lớn lên thế nào, chỉ cần mấy năm nữa thôi, e là đến cả anh ta cũng không phải là đối thủ của bé con này.

Trong lòng Thiết Quân dâng lên khao khát muốn đào tạo nhân tài, chỉ cần chịu khó bồi dưỡng thì chắc chắn sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén của quốc gia!

Không khí xung quanh lặng ngắt như tờ, tất cả đều đã kinh hoàng trước chiến ý bạo phát của nhóc con trước mặt. Phải đứng ngoài quan sát cuộc đối chiến giữa bé và Thiết Quân, những người đàn ông cao to vạm vỡ của đội vệ sĩ cũng không chịu nổi mà lệ rơi đầy mặt. Bọn họ còn cho rằng bản thân đã trâu lắm rồi, thì ra căn bản chỉ như trâu nhà mà thôi. Khi đánh nhau với đám vệ sĩ, Tiểu Tịnh Trần không thể phát huy được ưu thế về tốc độ của mình, chỉ sử dụng quái lực cứng đối cứng, hiện giờ đã được thể hiện tốc độ, ai dám tranh đây?

Thiết Quân cảnh giác nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, phòng tránh đứa nhỏ này lại bất thình lình xông tới. Cũng đành chịu thôi, sức chiến đấu của đứa nhỏ này mạnh mẽ đến mức vượt xa dự đoán của tất cả mọi người. Thiết Quân sợ tay chân của mình nhanh hơn lí trí, chẳng may lỡ tay phản ứng thái quá sẽ làm bị thương đứa nhỏ mới có sáu, bảy tuổi kia, về sau cũng khó ăn nói với ông Lạc.

Ngay khi Thiết Quân còn suy nghĩ xem có nên gọi viện binh tới hỗ trợ hay không, Tiểu Tịnh Trần đã ngừng lại trước, bàn tay bé nhỏ giơ lên, “Chờ chút!”

Thiết Quân lập tức thở dài một hơi, lại thấy Tiểu Tịnh Trần kéo ống quần, xắn tay áo lên, tháo chiếc vòng ở mắt cá chân và cổ tay xuống, tiện tay vứt trên mặt đất. Theo lý mà nói, khi những chiếc vòng tay nhỏ bé bằng kim loại này rơi trên mặt đất thì sẽ phải vang lên những tiếng đinh đang trong trẻo, hơn nữa còn vì lực phản mà nảy lên vài lần. Thế nhưng, những chiếc vòng này khi được ném lên mặt đất lại vang lên những tiếng trầm đục, còn dính chặt xuống mặt đất, không sứt mẻ chút nào, trái lại, mặt đất còn xuất hiện vết nứt sâu.

Cả đám vệ sĩ vô cùng kinh ngạc, có người tò mò quá nên đi tới nhặt cái vòng tay lên. Vừa cầm lên tay, thái độ của người kia từ kinh ngạc chuyển ngay thành kinh hãi. Sức nặng của vòng tay này với một người đàn ông trưởng thành như anh ta không tính là gì, nhưng đeo trên một đứa trẻ mới có sáu tuổi, hơn nữa còn đeo tới bốn cái..., ngẫm lại tốc độ cùng với quái lực mà khi nãy Tiểu Tịnh Trần mới biểu hiện ra, vậy mà còn bị bốn vòng tay kim loại nặng này áp chế...

Người kia trở về đưa vòng tay cho Thiết Quân. Thiết Quân nghi hoặc nhìn anh ta, bất đắc dĩ nhận lấy, mà kết quả sai lầm của việc đánh giá thấp chiếc vòng đó chính là cổ tay Thiết Quân nặng trĩu, suýt chút nữa gãy luôn cái eo. Anh ta kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần, có lẽ không cần đến vài năm, bây giờ bé con này đã có thể vượt qua anh ta rồi… cũng nên!

Sau khi tháo bỏ vật nặng trên người xong, Tiểu Tịnh Trần nhảy lên hai cái dò xét, sau đó nở nụ cười tươi, lên tiếng nói, “Chúng ta nghiêm túc đánh một trận đi!”

Mọi người: “...”

Tiểu Tịnh Trần không quan tâm nét mặt hiện giờ của mọi người trống rỗng như thế nào, ánh mắt ngây ngốc ra sao, lập tức vọt thẳng tới Thiết Quân. Tốc độ lần này so với trước đó nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Trái tim của Thiết Quân nhoáng cái thót lên tới cổ họng.

Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Tịnh Trần đã xông tới trước mặt, nhảy lên, ra quyền, sau đó...

Một tiếng động lạ vang lên. Vẻ mặt của Tiểu Tịnh Trần mới vừa rồi còn ngập tràn chiến ý lao nhanh tới, trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, không hiểu sao rơi từ giữa không trung xuống mặt đất, không có bất cứ phản ứng gì.

Hiện trường lập tức im lìm, tĩnh lặng. Mười vệ sĩ cộng thêm Thiết Quân cùng nhau hóa đá thành pho tượng, cái cằm như bị trật khớp, nghẹn họng trân trối nhìn nhau, sau đó vội vàng lao tới chỗ Tiểu Tịnh Trần vừa rơi xuống.

...

Tình huống hiện tại rốt cuộc là sao vậy?

“Bé Ngốc!” Cũng vì trận chiến kịch liệt của Thiết Quân và Tiểu Tịnh Trần xảy ra mà tên béo và Đầu Gỗ đang bị đám vệ sĩ kiềm chế, ngăn trở ở vòng ngoài cũng cùng chạy tới. Lạc Kha Minh vội vàng đuổi theo. Cả ba đều vây quanh Tiểu Tịnh Trần, trên khuôn mặt đều là lo lắng, “Bé Ngốc, em làm sao vậy?”

Tiểu Tịnh Trần lật người, ngửa mặt lên, vẻ mặt đờ đẫn trống rỗng, đôi mắt to tròn, trong suốt, trong con ngươi còn ẩn chứa nước mắt uất ức, miệng nhếch lên thành hình lượn sóng, giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu, cả người suy yếu oán niệm: “Hic ~~~~ Đói quá ~~~~!”

Mọi người: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status