Nhật ký tiểu hoà thượng ở thành phố

Chương 96: Ông nội tự tìm phiền phức



Các thiếu niên làm vỡ chiếc đèn chùm to treo trong phòng đọc sách của ông Bạch nên bị phạt quỳ, nhân tiện bị cấm lên mạng bảy ngày.

Bảy ngày, không phải là bảy tiếng, cũng không phải là bảy phút. Tại thời điểm đấu trường liên sever đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng thế này mà lại cấm lên mạng bảy ngày thì có nghĩa là gì?

Có nghĩa là đám thiếu niên lập tức bị loại do vắng mặt, có nghĩa là cánh cửa vào trận bán kết đã rời xa bọn chúng rồi. Đồng nghĩa với việc những trang bị cực phẩm mà khó khăn lắm chúng mới móc được đã thành phí của trời vì không có đất dụng võ, càng có nghĩa là số tiền thưởng năm mươi nghìn tệ trong trận chung kết đã trở thành truyền thuyết.

Chỉ cần giành được tư cách tham gia trận chung kết thì sẽ có được năm mươi nghìn tệ tiền thưởng. Năm mươi nghìn đối với cha mẹ chúng không là gì cả, nhưng đối với đám học sinh tiểu học, đầu trung học như chúng thì lại rất có giá trị.

Trong phòng đọc sách lớn, đám thiếu niên đang quỳ thành một hàng, chúng quay mặt về phía cửa sổ lặng lẽ rơi nước mắt. Quá hố các anh rồi! Cũng không phải do các cậu kéo đèn chùm xuống, tại sao lại là các cậu lại bị phạt quỳ? Đám thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, âm thầm khóc trong lòng, nhưng các cậu thật sự không có mặt mũi nào khai em gái nhỏ ra được.

Các thiếu niên không biết rằng, ngay lúc này, em gái nhỏ được các cậu chịu phạt thay đang ngồi trên chiếc ghế sô pha Kingsize, một tay cầm cây kem, một tay cầm quả chuối, còn có bà Bạch tận tình phục vụ đút kem cho ăn. Cuộc sống đừng quá tốt đẹp như vậy, thật là quá tốt đẹp rồi mà!

Cùng là cháu chắt trong nhà, tại sao lại có sự đối xử khác biệt như vậy chứ? Ầy... Để đề phòng cháu gái ngoan bị mấy thằng nhãi khốn kiếp dạy hư, ông Bạch cảm thấy không thể tiếp tục để các cháu chìm đắm trong thế giới Internet mà không cách nào thoát ra được. Thế là ông Bạch liền ngồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một trò chơi toàn dân có định nghĩa gần giống với “so tài” – cờ tướng... Mong muốn tốt đẹp của ông Bạch chính là thông qua trò chơi để xây dựng tình cảm ông cháu thắm thiết, nhân tiện mở rộng thiên tư chiến đấu của cháu gái. Nhưng chỉ tiếc rằng, hiện thực lại luôn rất tàn khốc. Đóa hoa khác người Tiểu Tịnh Trần trước nay chưa từng làm theo quy tắc, ngay cả lão soái ca mặt đơ như núi băng là ông Bạch cũng bị kích động đến độ vỡ tan tành, ông muốn hộc máu.

Động tác của Tiểu Tịnh Trần vừa nhanh vừa mạnh nhấc quân mã của mình lên ăn quân pháo của đối phương. Ông Bạch phát điên: “Nói bao nhiêu lần rồi, quân mã đi theo hình chữ nhật, cháu tưởng là quân xe à? Đi lung tung muốn ăn thì ăn. Để xuống! Để xuống! Nói cháu đó, để xuống! Cháu đi sai rồi.”

Tiểu Tịnh Trần không cam lòng đưa trả quân pháo cho ông Bạch, ngón tay mập mạp lại nhấc một quân cờ lên rồi đập ngay lên quân tướng trong sào huyệt của ông Bạch, mặt mày cong lên, má lúm đồng tiền rất đáng yêu: “Chiếu tướng...” Gân xanh nổi lên đầy trán ông Bạch, cơ bắp co giật nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng, vẫn không nhịn được mà gào lên: “Đấy là quân tốt, quân tốt đó, hiểu không? Quân tốt phải đi từng bước từng bước một, đến sông còn chưa qua, cháu tưởng là quân pháo à? Cách ngần này quân cờ sao có thể xông thẳng đến đè bẹp con tướng của ông được? Dạy lâu như vậy rồi mà sao đến cả quy tắc cơ bản nhất cháu cũng không nhớ được? Cháu cố ý chọc tức ông có phải không?”

Thôi được rồi, không phải Tiểu Tịnh Trần không nhớ quy tắc mà căn bản là không có ý định ghi nhớ quy tắc. Bé thích chơi theo quy tắc của mình cơ!

Bà Bạch bê món điểm tâm ngọt và nước ép hoa quả ra, thiên vị đến tận Siberia: “Ơ kìa, con bé không biết thì ông từ từ dạy, vội cái gì! Không phải chỉ là một quân tướng à, để quân tốt của con bé ăn thì có làm sao! Ông so đo làm gì với một đứa trẻ, đúng là càng sống càng thụt lùi!”

Ông Bạch: “...”

Tiểu Tịnh Trần vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn, ngón tay nhỏ chộp lấy miếng bánh ngọt tràn đầy tình yêu thương của bà Bạch, hăng hái nhai nhồm nhoàm.

Ông Bạch bất lực day trán, thậm chí ông còn cảm thấy hơi tuyệt vọng. Rốt cuộc nhóc con này thật sự không hiểu hay là cố ý đối đầu với ông đây?

Ông thà bị đứa cháu gái tinh nghịch cố tình chọc tức còn hơn là để nhóc con thuần khiết này xa cách ông nội. Quá hố ông rồi! Nhưng khi nhìn vào đôi mắt to trong sáng thuần khiết của Tiểu Tịnh Trần, ông Bạch biết rằng mong ước của bản thân vẫn rất tốt đẹp, còn hiện thực vẫn tiếp tục tàn khốc. Ông thấy mình không những đau dạ dày, đau gan, đau phổi, mà còn đau lá lách, đau ruột cộng thêm đau bàng quang.

Bạch Hi Cảnh nhìn sắc mặt như chết trôi của ông Bạch, đẩy mắt kính, tốt bụng nhắc nhở ông một câu: “Ba à, ba không nên dạy con bé chơi cờ tướng, ba nên cùng cháu nó chơi cờ chiến. Con cam đoan ba sẽ rất ngạc… nhiên đấy.”

Ông Bạch: “...” Không ai hiểu con gái bằng ba, đề nghị của Bạch Hi Cảnh chắc sẽ không sai… đâu!

Cờ tướng chuyển sang cờ chiến. Quân cờ úp sấp được bày gọn gàng. Trái tim nhân từ của ông Bạch đập mạnh, ông để Tiểu Tịnh Trần chơi trước. Tiểu Tịnh Trần tùy ý lật một quân cờ: Tư lệnh, màu đỏ!

Ông Bạch nhướng mi mắt, lật một quân cờ ở bên mình: Doanh trưởng, rất tốt, màu sắc không giống, hai bên đối đầu rất rõ ràng.

Tiểu Tịnh Trần lại lật một quân cờ bên cạnh quân Tư lệnh: Đoàn trưởng màu xanh. Ông Bạch lật quân cờ trong góc: Địa lôi màu xanh, nhưng đáng tiếc lại cách Tư lệnh của đối phương quá xa… Tiểu Tịnh Trần dứt khoát cầm quân Tư lệnh ăn quân Đoàn trưởng. Khóe mắt ông Bạch giật giật, còn chưa kịp đau lòng thì bé liền lật quân cờ bên cạnh quân Doanh trưởng ở phía mình: Sư trưởng màu đỏ. Tiểu Tịnh Trần lập tức lấy con Sư trưởng màu đỏ ăn con Doanh trưởng màu xanh của ông Bạch.

Da mặt ông Bạch run lên, lại tiếp tục lật quân cờ bên cạnh quân Địa lôi: Công binh màu đỏ. Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng cho con Công binh và Địa lôi cùng đi vào chỗ chết.

Ông Bạch lật ở một góc khác, wow, là Tư lệnh màu xanh. Trong nháy mắt, tinh thần của ông Bạch liền phấn chấn, Tư lệnh bên mình đã xuất hiện rồi, thắng lợi vẫn còn xa sao? Tiểu Tịnh Trần liền lật quân cờ bên quân Tư lệnh của ông Bạch: Địa lôi màu đỏ.

Mặt ông Bạch lập tức tối sầm, quả nhiên thắng lợi không còn xa, nhưng lại là thắng lợi của đối thủ… Ông Bạch lật quân cờ bên cạnh quân Địa lôi của Tiểu Tịnh Trần: Trung đội trưởng màu xanh... Tiểu Tịnh Trần dứt khoát cầm con Địa lôi đạp đổ con Tư lệnh của ông Bạch.

Kết quả chính là Tư lệnh của Tiểu Tịnh Trần một đường ăn hết không gặp trở ngại gì. Một khi Địa lôi của ông Bạch lộ diện, quân cờ bên cạnh được mở ra tuyệt đối sẽ là quân Công binh của Tiểu Tịnh Trần, vận may này... Cuối cùng, ông Bạch bị giết chỉ còn lại một con Tiểu công binh đang cầm cột cờ tan tành lắc lắc.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như đóng băng của ông Bạch, Bạch Hi Cảnh rất không nhân hậu mà cười: “Thế nào ạ, con đã nói ba sẽ rất ngạc nhiên mà!”

Ông Bạch: “...” Ông có thể nhét tên nhóc xấu xa này vào lại trong bụng mẹ để tái tạo lại được không?

Mặc dù bị vận may nghịch thiên của Tiểu Tịnh Trần giết sạch không chừa lại mảnh giáp, nhưng dễ nhận thấy ông Bạch đã yêu cái cuộc đời bị hành hạ đến chết vừa đau vừa vui vẻ này. Mặc dù ván nào cũng thua, nhưng càng thua càng máu. Tiểu Tịnh Trần thích nghe âm thanh thanh thúy khi hai quân đụng nhau lúc ăn cờ, thế là bé chơi rất vui vẻ, nhưng các thiếu niên thì không chịu nổi nữa rồi.

Laptop của bọn chúng đã bị khóa lại, máy tính để bàn thì thuộc về ông Bạch, ai mà dám ngó nghé tới. Thời gian thi đấu trôi qua, trận bán kết thì gần ngay trước mắt, còn các thiếu niên thì đã tuyệt vọng rồi. Nhưng tục ngữ nói: “Núi không tới tìm ta thì ta đi tìm núi.” Trên thế giới này, có một khu vực công cộng gọi là “Quán Internet”!

Tuy nhiên, đám thiếu niên vừa bị cấm mạng vừa bị cấm túc như thế này, căn bản không thể ra khỏi cổng, trừ khi tìm được lí do thích hợp, ví dụ như là...

Đám thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, trong con mắt phượng giống y chang nhau cùng ánh lên hung quang. Người phản ứng nhanh nhất là anh cả Bạch Húc Thần, cậu dứt khoát lao ra khỏi phòng đọc sách. Dựa vào đôi chân dài cùng với dáng người cao, cậu vượt qua tất cả các em trai, lao xuống nhà với tốc độ nhanh nhất. Có thiếu niên thấy không đuổi kịp anh cả liền định từ cầu thang xoắn ốc ở trong phòng đi tắt qua phòng đọc sách nhỏ, quay đầu lại mới phát hiện ra Bạch Tịch Thần đã sớm đứng ở chỗ cầu thang xoắn ốc giống như thần giữ cửa, ngăn chặn con đường sống duy nhất của các cậu – cặp sinh đôi gì chứ, quả nhiên là đáng ghét nhất mà!

Cả hai cùng cấu kết, thông đồng với nhau làm việc xấu, ngập tràn gian tình thì có! Tự biết không thể thắng được, Tiểu Thất âm thầm nghiến răng nghiến lợi chửi bới đủ kiểu.

Bạch Húc Thần là người đầu tiên đến được phòng khách. Cậu dùng một tay bế Tiểu Tịnh Trần đang chơi cờ chiến hăng say lên: “Tịnh Trần, anh đưa em đi ăn món ngon nhé!”

Trên tay vẫn đang cầm con Tư lệnh bên mình, Tiểu Tịnh Trần liền quăng luôn quân cờ trở lại bàn, bàn tay nhỏ vòng qua cổ Bạch Húc Thần, kiên quyết không buông tay, đầu gật như gà mổ thóc. Mặt ông Bạch tối sầm lại, các thiếu niên theo sát phía sau kêu rên.

“Anh cả, anh thật là hèn hạ!”

“Không được như thế! Anh cả, rõ ràng là anh tham gia thi đấu đồng đội, thiếu một mình anh cũng chẳng sao!”

“Anh cả, làm người phải nhân hậu chứ!”

Nhưng đáng tiếc, bất kể các em trai kháng nghị oán trách thế nào thì Bạch Húc Thần đều lấy lý do “đưa em gái nhỏ ra ngoài mua đồ ăn ngon” để có thể ra khỏi cổng nhà họ Bạch. Những thiếu niên khác chỉ có thể dùng ánh mắt tiểu nhân nhìn Bạch Húc Thần đang phơi phới rời khỏi, ấm ức trở lại phòng đọc sách tiếp tục cấm túc.

Mặc dù Bạch Húc Thần lấy Tiểu Tịnh Trần làm lí do để trốn ra ngoài, nhưng cậu nói lời giữ lời, dọc đường đi thật sự mua không ít món ngon cho Tiểu Tịnh Trần. Hai đứa ngồi tàu điện ngầm qua mấy trạm, cuối cùng bước vào một câu lạc bộ Internet cao cấp.

Lúc này, trong căn phòng lớn sang trọng đang có không ít người ngồi, đều là thiếu niên mười bốn, mười lăm, mười sáu tuổi. Bạch Húc Thần vừa tới đã lập tức giành được sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người. Một thiếu niên mặc chiếc áo phông theo trường phái ấn tượng nhìn tạo hình mới bế trẻ con của Bạch Húc Thần, không nhịn được mà cười ầm lên: “Tao nói này chứ bạn học Đại Bạch à, rốt cuộc mày không nhịn được mà hoàn tục rồi à? Chà chà, nhóc shota này trông cũng thật xinh đẹp, chẳng trách bao nhiêu người đẹp tương tư nhung nhớ mà mày đều từ chối, hóa ra là thích kiểu này.” (Shota: giống bé loli, nguồn gốc từ Nhật Bản, để chỉ những bé trai đáng yêu)

Bạch Húc Thần ngồi xuống một chiếc ghế sô pha để trống, đẩy móng vuốt của thiếu niên đang định sờ mó lên khuôn mặt của Tịnh Trần, vừa cười vừa quát: “Mày thật đúng là mõm chó không mọc được ngà voi. Đây là em gái tao, mấy người bỉ ổi vô liêm sỉ chúng mày tránh xa em ấy ra cho tao.”

“Em gái?”

“Em gái!!”

“Cái quái quỷ gì thế, shota đáng yêu trắng mịn thế này hóa ra lại là một loli, đúng là mắt tao mù rồi mới không phân biệt được.”

Vốn dĩ là do thấy Tiểu Tịnh Trần đứng đắn đáng yêu nên các thiếu niên mới lập tức thích thú. Ở thời buổi này, nam sinh nữ tướng (chỉ những người là con trai nhưng lại có gương mặt đẹp như con gái, thậm chí còn đẹp hơn con gái) cũng không phải là chuyện lạ, mỹ nam ngoài đường quá nửa đều có dáng vẻ xinh đẹp như con gái. Tuy nhiên, những bạn nữ mà tướng mạo giống nam, giống đến độ vượt giới tính thế này thì thật tình không thấy nhiều, đặc biệt lại là đứa trẻ nhỏ như vậy.

Bạch Húc Thần tỏ vẻ rất hả hê khi em gái nhỏ nhận được sự đối xử nhiệt tình của các thiếu niên: “Đây là em gái út của nhà tao, Bạch Tịnh Trần. Tịnh Trần, em chào hỏi mọi người đi.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức ngoan ngoãn giơ bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy, nhân tiện tặng thêm một nụ cười ngọt ngào ngây thơ: “Em chào các anh!”

“Oa! Oa! Oa!” Toàn bộ gian phòng máu sói sôi trào, gian tình bắn ra tứ phía!

Sau khi cười đùa ầm ĩ, mỗi người liền ngồi vào vị trí của mình. Đội trưởng của tiểu đội này cuối cùng cũng có thời gian hỏi Bạch Húc Thần: “Đại Bạch, sao chỉ có mình mày đến, Tiểu Bạch đâu? Nó không ở đây, chúng ta mở tổ đội kiểu gì?”

Bạch Húc Thần thành thạo mở trò chơi, đăng nhập: “Bọn tao bị ông nội cấm túc, nếu không phải nhờ phúc của Tịnh Trần thì tao cũng không thoát được. Yên tâm đi, nó nói với tao mật khẩu tài khoản rồi, tìm người thay nó là được.”

Với những trận đấu game online như thế này, trước khi bước vào trận chung kết, bug lớn nhất chính là bạn không biết người đang ngồi trước máy tính rốt cuộc là ai!

Đội trưởng gật đầu, móc điện thoại ra: “Vậy để tao xem có ai rảnh đến thay nó là được.”

“Không cần.” Bạch Húc Thần cười híp mắt, đầu lông mày cong lên, bàn tay to lớn dịu dàng xoa mái tóc hơi gai tay của Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng đắc ý nói: “Tiểu Bạch đã đích thân ủy thác một người đại diện!”

Mấy đứa thật sự cho rằng dẫn theo em gái nhỏ ra ngoài chỉ để lấy được giấy thông hành từ miệng vàng của ông nội sao? Có một Đại thần đáng kinh ngạc như vậy ở bên cạnh, không cố gắng ôm chặt chân để cầu bao nuôi, cầu vỗ về, cầu an ủi thì chắc chắn chính là thằng ngốc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status