Nhất ngôn thông thiên

Quyển 2 - Chương 137: Bội bạc

Dịch giả: Hoangtruc

Giao thừa, pháo nổ, đèn hoa giăng đầy cửa mỗi nha.

Quỷ Vương môn rất náo nhiệt, Phong Đô thành càng náo nhiệt hơn. Giao thừa hôm nay, Từ Ngôn một thân cẩm bào, đai lưng bằng ngọc mời tất cả đám Thái Bảo lên xe thuyền, một đường chạy về Mai Hương lâu.

Dương Nhất chết đi, Từ Ngôn thành người nhỏ tuổi nhất. Đã là giao thừa, thì tất nhiên người đệ đệ nhỏ nhất sẽ phải mở tiệc chiêu đãi các vị huynh trưởng một phen.

Tình cảm huynh đệ, Từ Ngôn không quên.

Triều đình đã nổi gió xôn xao, giang hồ lại càng dậy sóng. Tại thành Trường Di, Quỷ Vương môn bị chết mất năm vị Thái Bảo, giang hồ Tề quốc đã biết được tin tức Quỷ Vương môn trọng tuyển Thái Bảo, nên đám võ giả Tiên Thiên Tam mạch bắt đầu xoa tay bẻ khớp chuẩn bị phần thời cơ dương danh. Còn đám Thái Bảo hiện tại mỗi ngày đều bận rộn không ngừng nghỉ.

Nhiều ngày bận rộn, mãi đến năm mới hôm nay mới được thoải mái nghỉ ngơi, Từ Ngôn mở tiệc chiêu đãi vừa đúng dịp. Dù sao hành trình tới Mai Hương lâu lần này cũng khiến đám Thái Bảo bọn họ được thả lỏng tinh thần.

Không đến trưa, xe thuyền xa hoa đã dừng bên ngoài Mai Hương lâu, đám Thái Bảo quần áo đẹp đẽ quý giá lần lượt bước vào trong một gian nhã các lớn nhất đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nữ tì và gã sai vặt nhao nhao dâng điểm tâm lên trước. Nhạc sư cũng không dám lãnh đạm, âm thanh đàn sáo nổi lên. Còn có những nàng vũ cơ chân trần mà đi, lưng eo mềm mại, bàn tay thuôn trắng như búp sen.

Mười tám Thái Bảo giá lâm là khách quý chân chính, ai dám lãnh đạm? Mai Tam Nương tự mình dâng trà, còn những nàng đứng đầu bảng đã sớm khoác lên mình những bộ cánh quyến rũ, mị nhãn như tơ, nhõng nhẽo cười đùa không dứt.

Sơn hào hải vị, rượu ngon hương nồng, áo voan rơi rớt, nhu tình tràn khắp nơi. Chiêu đãi như vậy, cho dù là quý nhân như Thái Bảo cũng cảm thấy mê say. Nếu không có cái gương mặt to bè của Vương Bát Chỉ làm người ta chán ghét kia thì có thể nói, nơi này được gọi là cực lạc chốn nhân gian cũng không quá đáng.

Mai Tam Nương thừa biết ý đồ của Từ Ngôn khi mở tiệc chiêu đãi đám Thái Bảo này. Thái Bảo tân nhiệm thứ mười bảy, tất nhiên cần phải nịnh nọt, vỗ mông ngựa các vị nghĩa huynh của mình. Đừng nhìn tuổi tác Từ Ngôn không lớn, nhưng nàng biết người đệ đệ này thông minh đến thế nào.

Bởi vì dựa vào thân phận của Từ Ngôn, Mai gia mới có thể giữ lại được hơn trăm tộc nhân. Hôm nay Mai Tam Nương cũng định tìm cơ hội nói cho Từ Ngôn một tiếng, cũng là lưu ý hắn nên đề phòng cái tên Đường chủ đã tính toán Mai gia kia. Không nghĩ tới cả ngày hôm nay, Từ Ngôn và nàng như trốn tránh nhau, căn bản không có cơ hội ở riêng một chỗ.

Ăn uống chơi đùa nửa ngày, Mai Tam Nương vất vả lắm mới chặn được Từ Ngôn ở ngoài tiểu viện.

“Tam tỷ, đừng cản đường nha, đệ xem qua Tiểu Hắc một chút.” Từ Ngôn cầm theo một cái chân giò nóng hổi, vừa ợ một tiếng vừa nói.

“Tiểu tử thối, trở thành Thái Bảo rồi vẫn cứ gấp gáp như xưa, đừng có nóng vội qua nhìn heo. Tiểu Hắc vẫn ăn được ngủ được hơn cả người. Để tam tỷ nói cho ngươi một chuyện, về Mai gia chúng ta…”

“Đã biết Tam tỷ à. Cái tên miệng rộng Vương Bát Chỉ kia vừa rồi đã có nói rồi.”

Kéo nữ nhân trước mặt đi theo, Từ Ngôn đẩy cửa bước vào tiểu viện của hắn vừa kéo Mai Tam Nương đi vào cùng với mình. Trên gương mặt hắn chợt hiện sự bất đắc dĩ hiếm thấy, sau tích tắc chợt chuyển sang đầy âm trầm.

Tiểu viện vắng vẻ, không coi là rộng được dựng ở một góc của Mai Hương lâu, nhưng vẫn thừa sức cho mười mấy người chen chúc được. Hôm nay, một nhà Mai Tân Cử được Mai Tam Nương sắp xếp ở chỗ ở trước kia của Từ Ngôn, những người còn lại thì ở trong khách sạn.

Vừa đẩy cửa vào, đã thấy được một đứa nhỏ năm sáu tuổi đang cầm một cành cây đứng ở bên ngoài chuồng heo, thỉnh thoảng đâm vào con heo Tiểu Hắc. Tiểu Hắc ngây ngốc cứ tưởng người ta cho đồ ăn, mũi hửi hửi nơi đầu cây xem có cái gì ăn được không, lại bị nhánh cây chọc cho một phát, bộ dạng ngu ngốc khiến đứa nhỏ cười nắc nẻ, có người đến không không phát hiện ra mà vẫn cứ cười từng tràng như vậy.

Nó là đứa con nhỏ nhất của Mai Tân Cử, là đệ đệ nhỏ nhất của Mai Tam Nương. Vì còn nhỏ, cho nên chưa hiểu hết về kiếp nạn trong nhà mới vừa đối mặt. Đến chỗ này rồi, Mai Tân Cử không cho phép nó ra ngoài, đành tự mình ra sân nhỏ chơi đùa.

Sức lực của đứa nhỏ không mạnh mẽ, nhánh cây không tính là lớn, tuy Tiểu Hắc bị chọc nhưng cũng không thể làm nó bị thương.

Nhìn thấy đứa bé kia trêu chọc Tiểu Hắc, mặt mày Từ Ngôn trầm xuống, bước tới trước chuồng heo hỏi: “Vui lắm sao?”

“Vui! Vui nha! Heo thật ngốc!” Đứa nhỏ Mai gia không quay đầu lại mà đáp. Đến khi nó phát hiện ra có người lạ xuất hiện, lúc này mới giật mình ném nhánh cây đi.

Mai Tam Nương nhìn bóng lưng Từ Ngôn, không nhìn thấy sắc mặt hắn. Nhưng nàng hiểu rõ tình cảm của Từ Ngôn và Tiểu Hắc. Trong nhà xảy ra kiếp nạn, Mai Tam Nương bận rộn một ngày một đêm không ngủ. Hôm nay lại chuẩn bị đón tiếp Thái Bảo nên nàng căn bản không có thời gian nhắc nhở người nhà, rằng không được đụng đến con heo trong chuồng kia.

Không chờ Mai Tam Nương quát tháo đệ đệ mình, Từ Ngôn đã giơ chân lên, một cước đạp thẳng đứa nhỏ ngã lăn ra đất.

Nghe thấy tiếng khóc oa oa, một nhà Mai Tân Cử vội vàng chạy ra ngoài cửa. Khi nhìn thấy đứa con nhỏ nhất của mình bị người ta đạp ngã lăn ra đất, đang nằm khóc ầm ĩ, Mai Tân Cử chưa kịp nói tiếng nào thì đứa con thứ hai của lão đã há miệng mắng chửi một câu. Khi nghe thấy tiếng mắng chửi vang lên, sắc mặt Mai Tân Cử lập tức thay đổi.

Cạnh chuồng heo là một thiếu niên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khí thế bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Hơn nữa, có thể đến tiểu viện này hẳn là người có quan hệ vô cùng tốt với Mai Tam Nương. Quan trọng nhất là, Mai Tân Cử năm đó đã từng gặp Từ Ngôn, biết được vị thiếu niên này hôm nay có thân phận là Thái Bảo của Quỷ Vương môn.

“Nhị ca nói cái gì vậy!”

Mai Tam Nương bị hành động đạp bay đứa nhỏ Mai gia của Từ Ngôn dọa cho hoảng sợ rồi. Từ Ngôn không phải là loại người ngang ngược, nàng cũng biết hắn chán ghét người nhà của nàng, không nghĩ tới người ta mới nhấc chân đã đạp người. Lúc này nàng vội nói với nhị ca mình: “Huynh bị chặt đứt một tay chẳng lẽ mau quên như vậy? Ngôn ca nhi tính tình hòa nhã, chứ đổi thành Thái Bảo khác, dám há miệng mắng chửi như vậy, là không muốn sống nữa hay sao?”

Mai Tam Nương vừa nháy mắt, vừa kéo chặt cánh tay Từ Ngôn lại. Nàng sợ người đệ đệ này lại động thủ với người nhà mình.

Người nhà có thể bội bạc, nhưng Mai Tam Nương chưa bao giờ có ý định không nhận người nhà. Mai gia đã bị Quỷ Vương môn hại thảm rồi, lúc này sẽ không chịu được thêm biến cố nào nữa.

Từ Ngôn không nói gì, chỉ đưa tay ném khoanh giò heo vào chuồng. Nhìn Tiểu Hắc đầy cao hứng gặm giò đồng loại ăn, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh. Hai tay hắn khẽ động, đã nhẹ nhàng đẩy được Mai Tam Nương ra.

Hắn bước vài bước tới gần đứa con thứ hai của Mai Tân Cử, rồi vung mạnh ra một quyền.

Bốp!

Âm thanh vang lên, đồng thời đứa con thứ hai của Mai Tân Cử cũng bị đánh thẳng ra ngoài. Lúc đá đứa nhỏ, Từ Ngôn căn bản còn chưa dùng hết sức, còn lần này hắn không chút lưu tình đánh cho đối phương mồm miệng đầy máu.

Chỉ vào trong chuồng heo, Từ Ngôn lạnh giọng nói: “Con heo kia, là huynh đệ của ta. Ai làm nó bị thương, ta lấy mạng kẻ đó!”

Tiếng trẻ nít kêu khóc, cộng thêm tiếng rên thảm thiết của đứa con trai thứ hai nhà họ Mai, lại thêm tiếng quát tháo của Từ Ngôn khiến tiểu viện nho nhỏ trở nên ầm ĩ. Không lâu sau, mấy Thái Bảo đi vệ sinh ngang qua nghe thấy tiếng động, chạy đến nhìn, thấy lão mười bảy đang nổi giận bèn tò mò kéo nhau qua.

Nếu là nơi khác, ai dám chọc đến lão mười bảy, tất nhiên sẽ bị đám Thái Bảo này bay lên băm vằm đối phương trước rồi mới nói sau. Nhưng nơi này là Mai Hương lâu, là sản nghiệp của Thái Bảo mười bảy, người ngoài tốt nhất không nên nhúng tay vào.

Đã không có cơ hội nhúng tay, mấy Thái Bảo còn lại đành đứng ở ngoài cửa nhìn náo nhiệt vậy. Từ Ngôn đánh bay nhị ca của Mai Tam Nương đi, rồi đưa mắt nhìn thẳng vào Mai Tân Cử.

“Đây là chỗ của ta, ai cho các ngươi vào? Cút hết ra ngoài cho ta!”

Lúc này Mai Tam Nương đã hoàn toàn ngây người. Nàng không rõ vì sao mới rồi còn là đệ đệ ngoan ngoãn, làm sao Từ Ngôn vừa nhìn thấy người nhà mình, thái độ đã quay ngoắt lại. Chẳng những giọng điệu hắn lạnh như băng, mà tình cảm với Mai Tam Nương nàng cũng không để ý tới.

“Ngôn ca nhi, là Tam tỷ không tốt. Đệ yên tâm, ngày mai bọn họ sẽ dọn đi. Dù sao ông ấy cũng là cha ta, đệ định để ông ấy mới đầu năm đã không có chỗ ở sao?” Mai Tam Nương đã cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt rơi rớt. Nàng đối xử với Từ Ngôn còn thân thiết hơn đệ đệ ruột của mình, nghe thấy mấy lời bội bạc của Từ Ngôn, làm sao không thương tâm cho được?

“Lão là cha ngươi, không phải cha ta!”

Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lùng chuyển qua nhìn Mai Tam Nương, giọng điệu vẫn băng lạnh: “Để bọn họ cút hết ngay lập tức, nếu còn dây dưa không đi, ta sẽ đích thân tiễn bọn hắn ra đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status