Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 1105: Một tiếng gọi này. (2)


Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy da đầu tê rần, miễn cưỡng tránh né. Sau đó, hắn trực tiếp ném ra một nắm đan chia tay. Đan dược này vừa ra, trong lòng Vân Lôi Tử cũng hồi hộp một chút, nhanh chóng tránh né. Hiện tại đối với đan dược của Bạch Tiểu Thuần, hắn thật sự sợ.

- Đan dược của gia hỏa này quá mức nham hiểm!

Vân Lôi Tử nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại hắn cũng đoán ra được, mình sở dĩ ủy khuất như vậy, chính bởi vì trước đó đã hấp thu đan dược trong sương mù Bạch Tiểu Thuần dẫn đến.

Vừa nghĩ tới đan dược của Bạch Tiểu Thuần lại có thể ảnh hưởng tới mình, trong lòng Vân Lôi Tử lại chấn động, sát ý mạnh hơn. Lúc này hai bên bọn họ đang mọt đường truy sát, đến sát biên giới bình nguyên. Phía xa mơ hồ có thể thấy được rừng cây.

Mắt thấy Vân Lôi Tử truy kích không ngừng, trong mắt Bạch Tiểu Thuần không khỏi lộ ra sự điên cuồng. Hắn tính sẽ liều lĩnh, triển khai phương pháp Thần Sát. Đây là thủ đoạn liều mạng cuối cùng của hắn.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần muốn một giọt Bất Tử Huyết trong cơ thể vỡ nát diệt vong, bỗng nhiên hắn rốt cuộc nhìn thấy sát biên giới bình nguyên phía xa rốt cuộc xuất hiện một đám người...

Đám người kia, Bạch Tiểu Thuần quen thuộc. Đó chính là Đỗ Lăng Phỉ cùng người thanh niên cổ quái. Còn có mấy thị vệ ở bốn phía xung quanh hắn. Bọn họ đã từng một lần vô tình gặp được Bạch Tiểu Thuần và Vân Lôi Tử ở sa mạc. Hiện tại qua mấy tháng, rốt cuộc xuất hiện ở chỗ rừng cây.

Ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đám người Đỗ Lăng Phỉ, Đỗ Lăng Phỉ cũng thấy được Bạch Tiểu Thuần. Sau một chút sửng sốt, trong nháy mắt nàng liền thấy được phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần là Vân Lôi Tử, khí thế ngập trời, dữ tợn vô cùng truy sát đến.

Vân Lôi Tử cũng chú ý tới đoàn người Đỗ Lăng Phỉ.

Thân là Thiên Nhân lão tổ của Cửu Thiên Vân Lôi Tông đã bước vào nhiều năm, hắn biết rõ thân phận của Đỗ Lăng Phỉ. Cho dù hắn cường hãn hơn nữa, cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt Đỗ Lăng Phỉ. Cho nên bước chân hắn truy kích Bạch Tiểu Thuần, không khỏi chậm một chút. Nhưng hắn vẫn không có dừng truy kích.

Dù sao hắn thấy, đây là thù oán riêng giữa hắn cùng với Bạch Tiểu Thuần. Thông Thiên Đảo từ trước đến nay đều không nhúng tay vào loại ân oán cá nhân này. Cho nên hắn mặc dù kính nể, cũng không buông tha truy sát. Chỉ nghĩ thông báo giải thích một chút là được.

- Đỗ tiên tử, chuyện này là chuyện giữa Vân mỗ cùng Bạch Tiểu Thuần...

Trong lúc Vân Lôi Tử nhanh chóng truy kích, không quên ôm quyền, nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ khách khí mở miệng.

Chỉ là không đợi hắn nói hết lời, Bạch Tiểu Thuần nói ra một câu nói, suýt nữa khiến cho Vân Lôi Tử từ giữa không trung ngã xuống...

- Thê tử cứu ta, cứu ta đi thê tử…

Không đợi Đỗ Lăng Phỉ có phản ứng, Bạch Tiểu Thuần lại chợt mừng như điên, giống như nhìn thấy đường sinh ở trong tuyệt cảnh, lao thẳng đến chỗ Đỗ Lăng Phỉ. Đồng thời trong miệng hắn càng hô to.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần sục sôi, truyền khắp tám phương. Bởi vì kích động, khiến cho giọng nói này nghe giống như đầy nhiệt tình, tràn ngập sự chân thành cảm động lòng người.

Chỉ là... Giọng nói này truyền vào trong tai Đỗ Lăng Phỉ, trong nháy mắt, cho dù là bản thân Đỗ Lăng Phỉ, trong khoảng thời gian ngắn cũng ngây ngẩn cả người. Càng không cần phải nói tới những thị vệ ở bốn phía xung quanh nàng. Mỗi người đều mở to mắt, mang theo vẻ mặt không có cách nào tin tưởng nổi, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần lúc này đang chạy như điên tới.

Còn nữa, chính là người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia. Lúc này ánh mắt của hắn lóe lên, lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng sự chấn động của mọi người hiện tại tập chung vào một chỗ, cũng còn xa mới bằng được cảm nhận của Vân Lôi Tử. Toàn thân hắn đều choáng váng. Một cảm giác hoang đường, thậm chí vượt quá sự hỗn loạn do đan chia tay gây ra trước đó. Thân thể hắn chợt run lên một cái, hai mắt trợn trừng. Trong mắt hắn lộ ra biểu tình không có cách nào tin tưởng nổi. Hắn thậm chí cảm thấy những lời mình nghe được trước đó, đều là ảo giác...

- Ngươi... Ngươi gọi Đỗ tiên tử là cái gì...

Hơi thở của Vân Lôi Tử dồn dập đến mức lời nói cũng không thể nối liền. Lúc này âm điệu hắn cũng thay đổi, la lên thất thanh.

Mắt thấy mình nói một câu, lại khiến Vân Lôi Tử trước đó vẫn không có ai bì nổi, cường hãn vô cùng truy sát mình, dọa cho thành cái dạng này, Bạch Tiểu Thuần cũng vô cùng kích động, càng phấn chấn đắc ý hơn. Sau khi đi nhanh tới vài bước, hắn đã trực tiếp đứng ở trước mặt của Đỗ Lăng Phỉ.

Với bộ dạng cao ngạo như vậy, lúc này Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía Vân Lôi Tử la thất thanh, lớn tiếng mở miệng.

- Ngươi không nghe được ta mới vừa nói gì sao? Đây là thê tử của ta. Hừ hừ, ngươi biết nhạc phụ ta là ai không?

- Ta cho ngươi biết Vân Lôi Tử, ta trước đó không nói ra, là bởi vì con người Bạch Tiểu Thuần ta luôn luôn giấu mình. Nhưng ngươi khinh người quá đáng. Không có cách nào, ta chỉ có thể để cho thê tử của ta tới cứu ta.

- Hiện tại, ngươi chắc hẳn cũng đã ý thức được, thân phận nhạc phụ của ta. Không sai, nhạc phụ ta chính là người đứng đầu Thông Thiên Đảo, Thiên Tôn đại nhân!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần rất lớn, truyền khắp bốn phía xung quanh. Câu này lời này giống như Thiên Sơn, trực tiếp lại đánh vào trong lòng Vân Lôi Tử, khiến cho sắc mặt hắn điên cuồng biến đổi, hơi thở ngưng trệ, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống. Thần kinh toàn thân hắn giống như đã hoàn toàn thác loạn. Trong đầu hắn ngoại trừ chấn động ra, vẫn là chấn động...

Hắn nằm mơ cũng không có cách nào nghĩ đến, mình truy sát Bạch Tiểu Thuần lâu như vậy, hắn lại có thân phận như vậy, bối cảnh như vậy, địa vị như vậy... Nhất là nghĩ tới vừa rồi mình lại dám truy sát con rể của Thiên Tôn, toàn thân hắn đã cảm thấy giống như trời sập.

Chỉ là hắn không cam lòng.

- Rõ ràng đã sắp truy sát được, rõ ràng ngày hôm nay liền có thể chém chết người này... Vì sao, tại sao phải như vậy!

Vân Lôi Tử cảm thấy đầu mình cũng muốn nổ tung.

Hắn càng không tin được vào tất cả những điều này. Nhưng... Đỗ Lăng Phỉ đứng ở nơi đó, mặc dù ngẩn người ra, nhưng từ đầu đến cuối lại có thể không có phản bác một câu, khiến cho tâm can Vân Lôi Tử đều run rẩy. Hai gò má Đỗ Lăng Phỉ bên kia lại có thể mơ hồ ửng đỏ, giống như giận dữ, trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng ánh mắt này, thần sắc này, khiến cho một tia may mắn cuối cùng trong lòng Vân Lôi Tử nhất thời tan vỡ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status