Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 1416: Chu đại sư? (1)


Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, nhịp tim đập không hiểu tăng nhanh một ít. Hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Thật sự chính hắn cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao sau khi thi triển Luân Hồi Quá Khứ Kinh đối với Công Tôn Uyển Nhi này, nữ tử này lại có thể gặp phải phản ứng kỳ quái như vậy.

- Chẳng lẽ thần thông ta tự nghĩ ra này, có sơ hở gì trí mạng hay sao?

Bạch Tiểu Thuần lập tức khẩn trương. Trên thực tế chuyện này hắn đã sớm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Mỗi lần vừa nghĩ tới, nếu như Luân Hồi Quá Khứ Kinh có đầy đủ loại tác dụng đặc biệt này khiến cho người ta trợn mắt hốc mồm, một khi truyền đi, sợ là danh tiếng cũng có phần tổn hại. Hắn đã cảm thấy toàn thân đều có chút không xong.

- Ta muốn sáng tạo, lại là đại thần thông, đại thuật pháp!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, không muốn đi suy nghĩ sâu xa về vấn đề này nữa. Hắn suy nghĩ có khả năng lớn hơn nữa, là có liên quan đến ký ức của Công Tôn Uyển Nhi.

- Nhất định là như vậy. Bạch Tiểu Thuần ta tính tình chính trực, sáng tạo công pháp tất nhiên là đường đường chính chính. Làm sao có thể đường ngang ngõ tắt như thế.

Bạch Tiểu Thuần an ủi mình một hồi. Hắn lại nhìn về phía hành cung của Công Tôn Uyển Nhi, trong lòng cũng đang do dự có nên đi vào hay không. Chợt cửa lớn của hành cung cuối cùng lại lặng lẽ không một tiếng động tự mình mở ra.

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần nhất thời trở nên gấp gáp. Hắn nhìn cửa lớn hành cung một chút, lại nhìn sắc trời một chút, trong lòng càng thêm rầu rĩ. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng.

- Mà thôi mà thôi. Vì ngàn vạn con dân của Vân Hải Châu, vì tất cả mọi người ở thế giới Thông Thiên ta, Bạch Tiểu Thuần ta làm sao có thể lại lưu ý tới sự được mất của bản thân mình!

Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái, có một loại cảm giác bất chấp mọi giá. Thần sắc hắn lộ vẻ nghiêm trọng, bước chân nặng nề, đi từng bước một về phía hành cung.

Sâu bên trong lòng hắn còn phát sinh một sự bi tráng. Dần dần đi vào hành cung, hắn thấy được ở sâu bên trong hành cung này, Công Tôn Uyển Nhi ngồi ở chỗ đó, toàn thân mặc cung trang hồng nhạt, mặt không thay đổi.

Hình như giờ phút này Công Tôn Uyển Nhi cùng với người vừa lên tiếng gọi tiểu ca ca trước đó, đã không phải là cùng một người. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, sâu bên trong đôi mắt mang theo một tia hàn quang.

- Trừ khi ngươi có thể vĩnh viễn sử dụng thuật pháp hèn hạ này của ngươi. Nếu không, chỉ cần ngươi lại sử dụng một lần nữa đối với bản cung, ta lập tức phát động tất cả lực lượng bắc bộ, tiêu diệt Vân Hải Châu của ngươi!

Công Tôn Uyển Nhi chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp, trong nháy mắt khiến cho trong mắt Bạch Tiểu Thuần có hàn quang lóe lên. Hơn nữa tu vi của hắn vận chuyển. Giờ phút này Công Tôn Uyển Nhi thật sự cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác, dường như nàng chính là Quỷ Mẫu trước kia!

- Ngươi có lẽ nghi ngờ sự kiên định bản cung. Vậy ngươi có thể đi thử một chút.

Ánh mắt Công Tôn Uyển Nhi vẫn lạnh như băng, nhưng bên trong giọng nói kia ẩn chứa sự quả quyết, giống như chém đinh chặt sắt.

Bạch Tiểu Thuần nhíu mày. Công Tôn Uyển Nhi trước mắt này thật sự quá giống với Quỷ Mẫu, khiến cho hắn không nhịn được, nghi ngờ sau khi Công Tôn Uyển Nhi này dung hợp với Quỷ Mẫu, có phải thật sự đã xảy ra vấn đề gì hay không. Trong cảm giác của hắn, tính tình của đối phương dường như cũng trở nên có chút xa lạ.

- Chỉ có điều đối vớ loại tính cách lạnh như băng này, ta vẫn còn có vài biện pháp. Năm đó Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch, mỗi người đều rất lạnh lùng, lãnh đạm.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, trong nháy mắt thần sắc trở nên nghiêm nghị vô cùng, liếc nhìn Công Tôn Uyển Nhi. Hắn từ từ nâng tay lên. Một sự thiết huyết, chợt bạo phát ở trên người hắn.

Theo thiết huyết bạo phát, khí thế toàn thân hắn cũng khác hẳn so với trước kia. Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm. Đồng thời, âm thanh cũng mang theo một tia chí cao vô thượng của Thiên Tôn, vang vọng ở bên trong hành cung này.

- Nàng thật sự có thể phát động lực lượng của bắc bộ, tiêu diệt Vân Hải Châu ta. Nhưng Bạch mỗ năm đó khi chỉ là Bán Thần, có thể bắt nàng một lần. Hiện tại... Nàng nói xem, ta có thể bắt nàng lại lần thứ hai hay không?

Không đợi Công Tôn Uyển Nhi mở miệng, lời Bạch Tiểu Thuần nói lại truyền ra.

- Bạch mỗ hôm nay tới đây, không phải cùng Công Tôn Uyển Nhi ngươi tranh chấp những chuyện vô nghĩa này. Vân Hải Châu ta ở trên phương diện luyện linh có một không hai trong thiên hạ. Bên trong Thánh Hoàng Triều đã có thanh danh hiển hách. Mấy châu bắc bộ của nàng dường như đều có nhu cầu đối với luyện linh. Chỉ có điều trước đó Vân Hải Châu ta phong tỏa, khiến cho tu sĩ bắc bộ của nàng, không có cách nào tiếp xúc được!

- Ngày hôm nay, Bạch mỗ là chuẩn bị mở ra Vân Hải Châu, cùng nàng trao đổi, cũng không phải là tới khẩn cầu cùng cầu xin! Cho nên phong thái của nàng, cũng không cần quá mức!

Ngôn từ của Bạch Tiểu Thuần sắc bén giống như lợi kiếm, thay đổi nhu cầu của mình, lại thành là nhu cầu của Công Tôn Uyển Nhi. Những lời lẽ này vừa ra, ánh mắt Công Tôn Uyển Nhi càng thêm sắc bén.

- Nực cười, ngươi cầm một châu của ta trong tay, lại còn có tư thế bộ dạng giống như bố thí vậy. Bạch Tiểu Thuần, chẳng lẽ ngươi tu luyện tới mức hỏng đầu rồi sao!

Công Tôn Uyển Nhi cười lạnh.

- Nàng cũng không cần để ý tới được mất của một châu. Ngươi thật sự là mất một châu, nhưng ta trả lại cho nàng buôn bán luyện linh lại là tiền lời vượt qua rất xa so với một châu!

Bạch Tiểu Thuần lập tức mở miệng, âm thanh mang theo sự chắc chắn nào đó.

- Buôn bán? Vân Hải Châu ngươi là bị bắc bộ ta phong tỏa, không phải giống như lời ngươi nói, phong tỏa chúng ta. Buôn bán này đối với Vân Hải Châu của ngươi có tác dụng lớn. Còn đối với bản cung, lại hoàn toàn không có một chút tác dụng nào!

Giọng nói Công Tôn Uyển Nhi vẫn lạnh như băng.

- Không có tác dụng? Công Tôn Uyển Nhi, nàng hiện tại không được Tà Hoàng tín nhiệm. Cùng với là tự mình tới nơi đây, không bằng nói là bị đẩy ra sát biên giới. Tình của Bạch mỗ cùng nàng không khác biệt là mấy. Về điểm này, chúng ta có chỗ tương tự. Ta không tin nàng không muốn phá cuộc. Nếu không, ngươi cũng sẽ không trấn thủ bắc bộ với thế tới rào rạt. Ta có biện pháp tốt hơn, có thể khiến cho từng người chúng ta đạt được mục đích bay lên của mình. Chúng ta hợp tác, mới là lựa chọn hàng đầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status