Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 306: Thiên Giác trảm ngưu

Dịch giả: Tiểu Băng

Huyền Khê sơn mạch, trận pháp bảo vệ hùng thành không ngừng tan vỡ, mặc dù luôn nhanh chóng tái hình thành, nhưng cũng đã vô cùng lung lay.

Các lão tổ Huyền Khê Tông đều đã trọng thương, cay đắng nhìn xuống chiến trường, rồi nhìn nhau.

"Hôm nay, dù chúng ta có chấp nhận trả giá, giết được Bạch Tiểu Thuần, thì cũng là vô ích."

"Đừng vội tự làm mình mất đi khí thế, Linh Huyết hai tông này... dù có hợp lại, nhất định cũng không kéo dài được lâu, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, vừa để chúng tự sụp đổ, vừa khiến Tinh Không Đạo Cực Tông mất hết kiên nhẫn, khiến chúng không còn cơ hội tới Không Hà Viện... Và thứ bắt đầu, chính là cái chết của Bạch Tiểu Thuần!"

Các lão tổ Huyền Khê Tông vốn cũng không hòa hợp với nhau, lúc này lại tiếp tục bất đồng ý kiến, một lão tổ mặt đỏ, tóc cũng đỏ, hừ lạnh một tiếng.

"Đã tới lúc này, mà còn cãi lộn, dù cuối cùng cũng đầu hàng, thì cũng phải làm cho hai tông kia đau đớn, không được để lãng phí tin tức Thiên Diện đưa về trước khi hắn chết!" Lão giả này vừa lên tiếng, những người khác đều im bặt, vì lão là đệ nhất nhân của Huyết Khê Tông, Xích Hồn Lão Tổ!

"Chí Bảo ra, Thiên Cung khóa!" Xích Hồn Lão Tổ vung tay, chỉ ra ngoài một cái!

Ngoài hùng thành, mặt đất rung động, những khe nứt to tướng xuất hiện, nhanh chóng lan ra khắp phạm vi cả mấy trăm trượng.

Mặt đất không ngừng phập phồng như mặt nước, một tiếng rống vang từ dưới lòng đất vọng lên.

Tu sĩ Kim Đan và các lão tổ của hai phe biến sắc, chăm chú nhìn xuống, mặt đất vỡ tan, sụp xuống, tiếng rống rõ ràng vô cùng, truyền khắp bát phương.

Rống!

Một con Thiên Ngưu toàn thân đen kịt, to cả ngàn trượng từ dưới lòng đất vọt lên, hai cái sừng dài tỏa ra hắc mang quỷ dị.

Hắc Giáp Thiên Ngưu tỏa ra sức mạnh không hề thua kém lão tổ Nguyên Anh!

Từ cơ thể nó không ngừng có rất nhiều khói đen bay ra, có tác dụng ăn mòn tất cả.

"Hắc Giáp Thiên Ngưu!!" ai đó nhận ra nó, kêu lên.

"Một trong hai đại chí bảo của Huyền Khê Tông, Hắc Giáp Thiên Ngưu, cuối cùng đã tới!" lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông hừ một cái, tay bấm pháp quyết, chỉ lên trời.

"Mời Linh Khê Tông... Thiên Giác Kiếm!"

Trên bầu trời vang lên một tiếng rít, tiếng rít mãnh liệt của tốc độ cực hạn, của âm thanh phá không!

Trong chớp mắt, một ánh sáng màu bạc chói mắt từ xa trên thiên không xuất hiện, một thanh kiếm đen tuyền!

Kiếm này thoạt nhìn rất bình thường, hơi có hình cung, do Mặc Long Giác rèn ra, nhìn như bình thường, nhưng cực kỳ không tầm thường, vì trên thân kiếm, có tới mười luồng ngân quang văn!!

Chứng tỏ, thanh kiếm này đã được luyện linh mười lần, đồng nát sắt vụn được luyện linh mười lần cũng còn trở thành bảo kiếm, đừng nói chi thanh Thiên Giác Kiếm này, nó đã vượt qua Chí Bảo, đạt đến trình độ nửa bước Linh Bảo!

Pháp Khí, chia làm trọng bảo, Chí Bảo, và Linh Bảo, mỗi giai đoạn, lại chia làm Thiên Địa Nhân Tam phẩm, những Chí Bảo được dùng để thủ hộ tông môn, phần lớnđều là Thiên Phẩm Chí Bảo!

Về phần Linh Bảo... Dù chỉ là Linh Bảo trình độ nhân phẩm thấp nhất, thì cũng là vật hiếm quý, bình thường sẽ không được dùng tới, chỉ khi tông môn gặp phải sinh tử tồn vong mới lấy ra.

Thiên Giác Kiếm hàng lâm, tu sĩ Linh Khê Tông đều reo hò.

"Là Thiên Giác Kiếm của tông ta!! Hặc hặc, Thiên Giác Kiếm ra, Phách Kinh Trảm Nguyệt!!"

"Thiên Giác Kiếm uy, rung chuyển núi sông!!"

"Mười lần luyện linh, không gì sánh kịp!!" Thanh âm như sóng, vang dội khắp nơi, làm Huyền Khê Tông sầm mặt.

Lão tổ Huyết Khê Tông hừ lạnh, nhìn mười đường quang văn của Thiên Giác Kiếm mà giật mình, thực không biết Linh Khê Tông vận cứt chó gì, luyện linh được tới mười lần mà không bị hỏng.

"Cái này có lẽ là... vật được luyện linh mười lần duy nhất của cả đông mạch hạ du tu chân giới." Huyết Khê Tông Thủy Tổ cảm khái.

Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, nhìn Thiên Giác Kiếm, nhất là nhìn mười đường quang văn, hắn bỗng nhớ tới Quy Văn nồi.

Cái nồi này hắn mặc dù chưa dùng nhiều lắm, nhưng nó là bí mật lớn nhất của Bạch Tiểu Thuần, hắn luôn tưởng tượng có một ngày, có thể luyện linh một pháp bảo tới một trăm lần, chỉ cần nghĩ tới khả năng thành công, làm cho người ta hoảng sợ và hâm mộ, là hắn đã cảm thấy hưng phấn.

"Nhất định sẽ có một ngày như vậy!" Bạch Tiểu Thuần còn đang mơ tưởng, Thiết Đản đã vọt lên, đăm đăm nhìn Hắc Giáp Thiên Ngưu, mắt đầy khát vọng, nhưng nó biết, nó với con vật kia có chênh lệch rất lớn.

Nhưng nó quá thèm thuồng, nên lặng lẽ thu nhỏ thân hình lại, mò tới gần Hắc Giáp Thiên Ngưu.

Thiên Giác Kiếm rít lên bay tới, đột ngột chém xuống!

Hắc Giáp Thiên Ngưu ngẩng phắt đầu lên nhìn Thiên Giác Kiếm, rống vang, hắc vụ quanh người nhanh chóng rút vào trong cơ thể!

Cơ thể cả ngàn trượng nhanh chóng ngưng thực, khí thế tăng mạnh, chống cự với Thiên Giác Kiếm!

Một đường hào quang hình cung chém xuống, chạm vào cơ thể của Hắc Giáp Thiên Ngưu, chỉ chạm một cái, rồi lại bay lên.

Nhưng chỉ chạm một cái, quang văn trên thân Thiên Giác Kiếm lấp lóe, Hắc Giáp Thiên Ngưu kêu lên thê lương, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, ánh mắt sợ hãi, nó muốn né tránh, nhưng không có khả năng, sau đó… cơ thể bị tách thành hai nửa!

Máu tươi tuôn ra... Thi thể chia lìa, lộ ra bên trong có một viên tinh thạch màu đen tỏa ra một sức mạnh yêu dị!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status