Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 310: Đỗ Huyết Mai bái kiến Huyết Tử!

Dịch giả: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, bao nhiêu năm nay, mỗi lần hất tay áo nhỏ, hắn đều tràn ngập cảm giác tự hào, chưa bao giờ bị ai ngắt ngang lời mình, thế nên ngẩn ngơ nhìn xuống, sau đó trợn trừng mắt, há hốc miệng nhìn cái đầu mơn mởn của tiểu Ô Quy.

"Chết tiệt, ngươi quả nhiên vẫn còn trong túi trữ vật!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn, thò tay tới định bắt, tiểu Ô Quy rụt ngay đầu lại, nháy mắt biến mất.

Bạch Tiểu Thuần tức giận, con tiểu Ô Quy này đã hại hắn quá thảm, nghĩ tới khoảng thời gian thê thảm bị con cá sấu vàng truy kích, lòng hắn lại run lên.

Hắn giận dữ lục lọi tìm kiếm, nhưng tìm kiểu nào, cũng không thấy tiểu Ô Quy, hắn nghiến răng, thay túi trữ vật khác, túi cũ vứt mạnh ra ngoài Hùng Thành.

"Ngươi có bản lĩnh, thì cứ thò ra tiếp đi!" Bạch Tiểu Thuần nổi giận nói, vừa mới nói xong, trong túi trữ vật mới đổi lại thò ra đầu của tiểu Ô Quy, nó khinh miệt nhìn hắn.

"Nể mặt nhà ngươi cấp nhà mới cho Quy gia, Quy gia chịu khó làm theo ý ngươi, đi ra cho ngươi cúng bái đây này!"

Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, thật lâu mới thở dài một cái, hắn biết mình thật sự đã phải thua tiểu Ô Quy, phiền muộn ngẩng đầu lên nhìn quanh, thấy tu sĩ hai tông Linh Huyết đã vọt lên Hùng Thành, tiếp thu Huyền Khê Tông đầu hàng.

Con khỉ với con thỏ, Bạch Tiểu Thuần tìm cả buổi cũng không thấy chúng đâu nữa, cả Thiết Đản, sau khi Hùng Thành vỡ, nó bay vào trong thành, sau đó mất bóng...

"Con khỉ với con thỏ đó, là mình sáng tạo ra..." Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, tự nhiên lại nhớ tới những con thú nhỏ cũng được mình sáng tạo ra kia…

Các lão tổ Huyền Khê Tông, kể cả Xích Hồn Lão Tổ, đều không bị phong ấn, mà chỉ bị giam lỏng.

Còn những người khác, hai tông Linh Huyết có rất nhiều cách để khiến họ hợp nhất.

Những chuyện này, không cần Bạch Tiểu Thuần quan tâm, hắn chỉ nhìn mấy lần, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn tu sĩ hai tông Linh Huyết trong Hùng thành, thấy ai cũng vui vẻ, kích động, tiếng reo hò hoan hô vang lên khắp nơi trong thành. Có thể nói, trận chiến này chấm dứt, có nghĩ cả thông thiên đông mạch hạ du Tu Chân Giới, đã thực sự thống nhất!

Sau này chỉ cần thêm chút thời gian chỉnh hợp, tập hợp sức mạnh tổng hợp của hạ du Tu Chân Giới, giết lên trung du, khiêu chiến Không Hà Viện!

Một trận chiến này, Bạch Tiểu Thuần đã sớm trở thành ngôi sao, là niềm ngưỡng mộ, là thần tượng của tu sĩ hai tông Linh Huyết, ai nấy đều nhìn hắn đầy cuồng nhiệt và tôn kính, nhất là các nữ đệ tử, ánh mắt nhìn hắn lấp lánh khác thường, làm Bạch Tiểu Thuần rất sung sướng, nhanh chóng quên đi sự đau khổ vì tiểu Ô Quy, bày ra dáng vẻ tiền bối cao nhân, đi tới đi lui trong Hùng Thành.

Nếu thấy tu sĩ nào hắn biết, là hắn liền gật đầu mỉm cười, thẳng đường đi tới, những lời chào thiếu tổ, vang lên không dứt.

Nhưng chỉ sau một lúc, Bạch Tiểu Thuần đã thấy mất hứng, vì hắn phát hiện trừ mình ra, còn có một người cũng được rất nhiều người chăm chú nhìn theo, nhất là người của Đan Khê Tông, đi đâu cũng nói tới tên người này...

Cô, là thiên kiêu mới quật khởi từ trong chiến tranh của Đan Khê Tông, Trần Mạn Dao!

So với tu vi và khả năng chiến đấu, thì dung nhan tuyệt thế của cô là thứ làm cho người ta chú ý nhiều nhất, dù luôn đeo mạng che mặt, nhưng cái mạng kia không dày, chỉ mong mỏng, không che giấu được hết vẻ đẹp của cô, khiến cô đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Trần Mạn Dao đang được các đệ tử vây quanh ở xa xa, còn đang khó chịu, Trần Mạn Dao bỗng ngẩng đầu lên, lạnh lùng đối mắt với hắn.

Bị cô lạnh lùng nhìn, Bạch Tiểu Thuần càng thêm khó chịu.

"Tu vi không mạnh bằng ta, địa vị không cao hơn ta, công pháp không tốt bằng ta, bối cảnh không to bằng ta, có gì đặc biệt hơn người!" Bạch Tiểu Thuần lầm bầm, nghĩ nghĩ, chắc tại vì đối phương xinh đẹp hơn mình, nên dữ dằn trợn mắt trừng sang, Trần Mạn Dao cúi mắt xuống, cười khẽ, dần dần đi xa.

Bạch Tiểu Thuần hừ một cái, đi hỏi thăm, tìm được mấy người Hứa Bảo Tài, Trương Đại Bàn, Hầu Vân Phi, Hắc Tam Bàn, bọn hắn có người bị thương, có người mệt đến kiệt sức, may mà chẳng ai mất mạng, khiến Bạch Tiểu Thuần thở phào, đi tìm những đệ tử khác ở trong cùng trận pháp cự nhân của họ để cảm ơn.

Bạch Tiểu Thuần là người khéo léo, biết những người bạn này của mình rất có khả năng là được người ta cố ý bảo vệ, nên mới còn sống sót được trên chiến trường.

Bạch Tiểu Thuần tới cảm ơn, những đệ tử trong trận pháp đều vui vẻ, càng thêm tôn kính hắn.

Bạch Tiểu Thuần tìm tới chỗ mấy Thái Thượng Trưởng Lão, chuyện trò mấy câu, rồi hỏi về Huyết Mai.

"Huyết Mai bị thương không nhẹ, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng cũng cần bế quan, hôm nay Hùng Thànhđã bị công phá, nó là đệ tử quan trọng, nên nhất định là ở khu phía tây của hùng thành, khu đó bị sụp ít nhất, ngươi tới đó tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được." một Thái Thượng Trưởng Lão Huyết Khê Tông cười hắc hắc, trêu ghẹo Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần ho một cái, xấu hổ nói linh tinh cho qua, rồi vội vàng chạy tới tây thành.

Trên đường, nhìn cảnh tàn phá xung quanh, nhìn những đệ tử hai tông Linh Huyết, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm thấy quyết định lúc ấy của mình ở Lạc Trần sơn mạch là vô cùng chính xác.

Lúc đi ngang qua bảo khố của Huyền Khê Tông, thấy các tu sĩ đang bận rộn kiểm kê, Bạch Tiểu Thuần nhìn mấy lần, chợt giật mình.

"Năm đó ở Huyết Khê Tông có khối đan bích, nghe nói là nhiều năm trước cướp được từ Đan Khê Tông, hình như trong Đan Khê Tông còn một nửa đan bích nữa, Đan Khê Tông đã bị Huyền Khê Tông tiêu diệt, nói không chừng khối đan bích kia đang ở trong bảo khố của Huyền Khê Tông..." Bạch Tiểu Thuần động tâm, chạy tới hỏi.

Loại chuyện này, nếu đổi là người khác, nhất định sẽ không nhận được gì, nhưng Bạch Tiểu Thuần là ai, những đệ tử chịu trách nhiệm kiểm kê chỉ hơi ngần ngừ một tí, liền lập tức gật đầu, dẫn Bạch Tiểu Thuần đi vào trong bảo khố, lấy nửa khối đan bích đưa cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần kích động cầm khối đan bích, ngắm nghía.

Nếu lại nhờ đan bích mà nhập định, không chừng tạo nghệ luyện dược sẽ được tăng mạnh.

"Nói không chừng, đến lúc đó lại có thể đi thử luyện chế Nghịch Hà Đan?" Bạch Tiểu Thuần gãi đầu, cất đan bích, chạy tới tây thành.

Lúc này trăng đã mọc cao, khu tây thành vì là khu tu sĩ Huyết Khê Tông chữa thương, nên rất an tĩnh, ở đây chỉ nhìn thấy tu sĩ bảo vệ, ai thấy Bạch Tiểu Thuần cũng đều cúi đầu chào.

Hỏi thăm một phen, Bạch Tiểu Thuần đã biết Huyết Mai ở đâu, hắn hấp tấp bước nhanh tới đó.

Chỗ này không lớn, nhưng xung quanh có trận pháp bảo vệ, là trận pháp của Huyết Khê Tông, đang thu nạp rất nhiều huyết khí, giúp tu sĩ ở đây tốc độ chữa thương nhanh hơn.

Tới cửa, Bạch Tiểu Thuần khựng lại, bối rối.

"Dù thế nào, cô ấy cũng là Tiểu Đỗ Đỗ, năm đó chánh tà bất lưỡng lập, nhưng hôm nay Linh Khê Huyết Khê là một nhà rồi." Bạch Tiểu Thuần nghĩ vậy, bước tới, ấn vào cửa.

Bạch Tiểu Thuần còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa đã mở ra, Huyết Mai đeo mặt nạ xuất hiện, nhìn hắn một lúc lâu, mới khẽ chào.

"Đỗ Huyết Mai, bái kiến Huyết Tử."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status