Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 350: Ngươi nói dối

Dịch giả: Tiểu Băng

Có mấy đệ tử đi ngang qua, đều nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần và lá thư trên tay hắn.

Lá thư này, quả thực là một lá... Thư tình!

Bạch Tiểu Thuần nhận được thư tình, trong họ không một ai ngạc nhiên, mà còn nhìn hắn với vẻ chúc mừng, và hâm mộ.

Bạch Tiểu Thuần run run cầm lá thư tình, trong lòng không bình tĩnh nổi, mắt mở to, vô cùng kích động.

"Đây là… lá thư tình đầu tiên ta nhận được trong đời mình! Trước kia toàn nhận được toàn là chiến thư mà thôi!" Bạch Tiểu Thuần cảm động muốn rơi nước mắt, hắn hít sâu, ngẩng đầu, đầy thâm tình nhìn theo cô gái đưa thư đầy bối rối bỏ chạy đi xa.

"Tuy không biết ngươi tên gì, nhưng... đây là lá thư tình đầu tiên Bạch Tiểu Thuần ta được nhận, nên ta nhất định sẽ giữ kĩ lá thư này cho hậu thế đời sau được thấy lão tổ của chúng năm đó phong thái ngời ngời động lòng người như thế nào!" Bạch Tiểu Thuần cảm khái vô tận, cảm thấy mình nên luôn luôn hết lòng trung thành với Nghịch Hà Tông.

"Ta yêu Nghịch Hà Tông, ta yêu tất cả đồng môn..." Bạch Tiểu Thuần cố gắng kềm chế cảm xúc trong lòng, cẩn thận cất kĩ lá thư kia đi, sau đó hất cằm, phất tay áo nhỏ, đang định đi, thì nhìn thấy...

Từ đằng xa, lại có một nữ đệ tử Huyền Khê Tông cắn cắn môi do dự, sau đó cương quyết chạy tới trước mặt hắn, đầu cúi xuống, mặt đỏ bừng, nhét vội lá thư trong tay vào tay hắn, rồi chạy vụt đi.

Bạch Tiểu Thuần ngây người, kinh ngạc nhìn lá thư thứ hai trong tay mình, ngoài bìa thư không phải là hình trái tim, mà là vẽ hai hình người nho nhỏ nắm lấy tay nhau...

Không chỉ một mình Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, đám đệ tử đứng quanh xem náo nhiệt cũng ngạc nhiên.

"Thiếu tổ nhận được thư tình không phải là chuyện lạ, nhưng không ngờ lại nhận được một lúc tới hai cái!"

"A a a, Hứa Tiểu Sơn ta ngọc thụ lâm phong, tại sao không có ai tặng thư tình cho ta? "

Bạch Tiểu Thuần rưng rưng, cả người khẽ run, cảm động ngập tràn.

"Đây là lá thư tình thứ hai đời ta nhận được, không ngờ hôm nay ta lại được nhận tới hai lá thư tình!" Bạch Tiểu Thuần vô cùng hưng phấn, cố gắng hít thở bình thường, nhìn theo cô gái kia đã đi xa, tiếp tục cẩn thận cất kĩ lá thư thứ hai.

"Ta không thể ích kỷ, từ ngày trở thành tông môn thiếu tổ, ta cũng đã không còn thuộc về mình nữa, ta thuộc về trong tông môn, thuộc về tất cả đồng môn, bao gồm tất cả nữ đệ tử!" Bạch Tiểu Thuần quyết định không đi tìm Tống Quân Uyển nữa, mà quẹo qua Huyền Khê nhất mạch.

Đi chưa được bao xa, đã xuất hiện nữ đệ tử thứ ba vội vàng chạy tới, ngượng ngùng đưa cho hắn một lá thư.

Sau đó là cái thư tư, thứ năm, thứ sáu...

Chỉ trong hai ba canh giờ, tại Bạch Tiểu Thuần nhận được hơn mười lá thư tình, tất cả đều là viết tay, mang đầy tình cảm.

Làm đám đệ tử nhiều chuyện tò mò đi theo không ngừng reo hò.

"Trời ơi, lại nữa!"

"Sao toàn là thư tình vậy…"

"Mấy người này mù mắt hết rồi à, dù ta không phải là thiếu tổ, nhưng ta cũng là thiên kiêu mà!!"

Bạch Tiểu Thuần cũng bối rối, mấy lá đầu, hắn còn thấy kích động, nhưng bây giờ đã thành hơn mười lá, hắn thực không sao tin được.

"Ta... Ta thật sự ưu tú tới như vậy?" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình bị choáng.

Đến lúc rời khỏi Huyền Khê Nhất Mạch, đi qua Đan Khê Nhất Mạch, lại có mấy nữ đệ tử của Đan Khê Nhất Mạch chạy ra, ngượng ngùng quăng thư tình cho hắn.

Có người còn rất sáng tạo, tặng cho Bạch Tiểu Thuần một viên đan dược, trên đan dược có khắc một đống chữ...

Đến xế chiều, Bạch Tiểu Thuần mới trở lại Nghịch Hà sơn, cả người choáng váng vì hạnh phúc đến quá đột ngột, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

"Nhất định là ta quá ưu tú, hặc hặc, là mị lực đúng chưa, ta đã nói rồi mà, chỉ có mị lực vô hạn, mới được hưởng thụ đãi ngộ thế này thôi." Bạch Tiểu Thuần cười ngây ngô về động phủ, khoanh chân ngồi xuống, hắn không nhịn được, vội lôi cả đống thư tình ra, mở từng bức một ra đọc.

Bạch Tiểu Thuần run run, mặt ửng hồng, dành cả một đêm để đọc đống thư tình, lá nào cũng đọc rất nhiều lần, đến khi trời sáng.

Trời vừa sáng, Bạch Tiểu Thuần lập tức đứng dậy, mặt mày sáng láng, sửa sang lại quần áo, rồi vội vàng đi ra cửa, sau đó thụt vào, nghĩ nghĩ, lấy đạo bào thiếu tổ mặc lên người.

Đạo này bào rất xa hoa, bằng tơ màu xanh lam, mềm mại như sóng gợn, bên trên thêu năm con kim long rất sống động, khi hắn bước, năm con rồng như vờn quanh người hắn, chiếc áo còn tỏa ra một ánh sáng kỳ dị, khiến Bạch Tiểu Thuần trông rất khí khái, hào hùng.

Đạo bào này Bạch Tiểu Thuần chỉ mặc đúng bảy ngày đại điển khai tông, sau đó cảm thấy mặc không thoải mái nên cất đi, song bây giờ, khi lại mặc vào, cầm gương lên soi, hắn cảm thấy mình thực là tuấn lãng dị thường, không gì sánh kịp, cười khoái chí đi ra ngoài.

Suốt cả một ngày, hắn đều duy trì tư thái hơi hất cằm lên, đi một vòng cả tứ mạch, bộ trang phục của hắn làm tất cả đệ tử Nghịch Hà Tông đều phải chú ý, chuyện thư tình hôm qua đã được truyền ra, cộng với bộ dáng ngày hôm nay của Bạch Tiểu Thuần, khiến ai nấy nhìn thấy hắn cũng đều thần sắc quái dị.

Đám nam đệ tử thì nhìn hắn quái dị, nhưng các nữ đệ tử thì lại sáng cả mắt lên.

Vì vậy... Chỉ trong nửa canh giờ, Bạch Tiểu Thuần lại kích động tiếp tục được nhận tư tình, Huyền Khê Nhất Mạch, Đan Khê Nhất Mạch, có cả Huyết Khê Nhất Mạch không ngừng chạy tới nhét thư tình cho hắn.

Cảnh này vô cùng đả kích các nam đệ tử, khiến nhiều người phải cảm thán.

"... Thế này là sao đây?!"

"Trời, thiếu tổ nhận thư tình, hai hôm nay đã thu chừng trên trăm rồi!!"

"Điên rồi, điên hết rồi..."

Bạch Tiểu Thuần kích động, cố hết sức kiềm chế bản thân, duy trì dáng vẻ và nụ cười ôn hòa, mỉm cười với tất cả những nữ đệ tử tặng thư tình cho hắn.

Đám đệ tử xôn xao xì xào, Bạch Tiểu Thuần trong lòng cười tươi như hoa nở, mấy ngày liên tục sau đó, hôm nào Bạch Tiểu Thuần cũng đều như thế, ban ngày đi bộ thu thư tình, đến đêm thì ngồi đọc thư tình, chuyện này càng truyền càng rộng rãi, làn khắp tông môn.

Mọi câu chuyện bàn tán hàng ngày của tất cả mọi người đều liên quan tới Bạch Tiểu Thuần, đám Hứa Bảo Tài, Trương Đại Bàn vô cùng hâm mộ, Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển thì sầm mặt.

"Ba trăm bảy mươi mốt lá!! Hặc hặc, mới có mấy ngày thôi nha, mà ta đã nhận được tới ba trăm bảy mươi mốt phong thư tình!!" Bạch Tiểu Thuần ngồi trong động phủ, kích động nhìn chồng thư tình.

"Ta... Ta thật sự ưu tú như vậy sao?" Bạch Tiểu Thuần say sưa đắc ý, cầm gương lên soi tới soi lui, càng ngắm mình càng khoái chí, thực muốn đi tìm ai đó để chia sẻ.

"Gương đồng, ngươi nói cả Nghịch Hà Tông này, ai là người ưu tú nhất?"

Giả Dạ Táng trong gương đồng im bặt, giả vờ ngất xỉu không biết, mấy hôm nay hắn đã nghe Bạch Tiểu Thuần nói câu này không biết bao nhiêu lần, hắn thực là sợ, sợ tới mức không dám trả lời, sợ mình lỡ mà đưa ra một câu trả lời không hay, lại bị trừng phạt.

"Đừng tưởng ta không biết ngươi đã tỉnh, gương đồng, ngươi nói hay không??" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt lên quát, hồn giả Dạ Táng vội bật dậy, trả lời.

"Chủ nhân, ngươi chính là người ưu tú nhất Nghịch Hà Tông!"

"Ngươi nói dối!!" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt.

Giả Dạ Táng bị quát, run lên vì sợ.

"Ta không nói dối, ta... Ta thề, ta thề ta hoàn toàn nói là sự thật, ngươi người ưu tú nhất của cả thông thiên Đại Lục, người ưu tú nhất, chứ không phải là một trong những người ưu tú!!" Giả Dạ Táng muốn khóc.

"Thật?" Bạch Tiểu Thuần chớp mắt.

"Tất cả đều là thật!!" Giả Dạ Táng giờ đã hiểu ý của Bạch Tiểu Thuần, lập tức cực kì khẳng định, chém đinh chặt sắt.

Bạch Tiểu Thuần khẽ ho một cái, vẻ đầy thỏa mãn, bỏ cái gương ra, nhìn xuống đống thư tình.

"Nói vậy ta hiểu rồi, hèn gì nhiều sư muội yêu thích ta, thì ra là như vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status