Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 978: Bức Họa Và Trường Sinh (Thượng)


Ngay khi thân ảnh Bạch Tiểu Thuần bước vào khoang thuyền, thì trên boong thuyền vắng vẻ này, cái lá cờ mặt quỷ mặt xanh nanh vàng ở chính giữa cột cờ bỗng không gió mà bay, làm cho mặt quỷ kia vặn vẹo, chăng khác nào đang cười!

Trong khoang thuyền, một cái thang đi thông xuống tầng lầu bên dưới, lúc Bạch Tiểu Thuần đi vào đã không nhìn thấy Tống Khuyết, chỉ có thể nhìn đến hướng cuối cầu thang, đột nhiên thân hình của Thần Toán Tử chợt lóe lên.

Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian, cẩn thẩn từng li từng tí bước xuống cầu thang, rất nhanh đã đến được tầng thứ nhất của chiếc thuyền quỷ quái này.

Ngay lúc hắn vừa bước vào tầng thứ nhất liền thấy được Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử, hai người này bây giờ đang mở to mắt dò xét bốn phía.

Bạch Tiểu Thuần thấy hai người không có việc gì cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước vội vài bước đến chỗ hai người, ánh mắt cũng thuận tiện đảo qua một vòng khắp tầng này.

Tầng thứ nhất này cũng không nhỏ, nhưng lại hết sức trống trải, so với boong tàu cũng sàn sàn như nhau. Cách đó không xa có một cầu thang đi thông xuống dưới, trừ cái đó ra thì không còn gì cả.

Nhưng mà bốn phía trên vách tường lại có vẽ một vòng tròn cực lớn. Trong đó có vẽ bầu trời, không phải là xanh thằm mà giống như mặt biển, có gợn sóng nhấp nhô, nếu không phải có nhiều đóa mây thì Bạch Tiểu Thuần cũng không thể nhận ra đó là bầu trời trong chốc chốc lát được.

Kinh người hơn, trên bầu trời trong cái hình vẽ này có một bàn tay khổng lồ, bàn tay này cực lớn, chiếm gần như một nửa bầu trời, giống như giáng từ trên trời xuống, chụp về phía mặt đất.

Gây cho người ta một cảm giác tuyệt vọng, lực lượng của bàn tay kia dường như đủ để....diệt thế!

Cả mặt đất đều là một mảnh khô héo, trên đấy còn có vô số khe hở, mà trên mặt đất lại đứng đấy ba người khổng lồ kinh thiên động địa, ba người khổng lồ này đều mang theo thần sắc thấy chết không sờn, mỗi người đều nâng lên một tay, giống như muốn chống lại bàn tay hạ xuống từ trên trời kia.

Trong bức hình chỉ có những thứ này, mà toàn bộ tầng một cũng chỉ có một bức hình cực lớn này, Bạch Tiểu Thuần xem không hiểu gì cả, Tống Khuyết và Thần Toán Tử cũng xem không hiểu, nhưng tâm thần bọn hắn đều bị bức tranh này hấp dẫn, dâng lên sóng gió ngập trời.

Một lúc lâu sau đó, Bạch Tiểu Thuần là người đầu tiên tỉnh lại, sắc mặc hắn trắng bệnh, hô hấp dồn dập, lảo đảo lui về sau mấy bước, đầu đau như muốn nứt, chỉ cảm thấy ông ông cả lên, trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi.

- Cái bức họa này lại có lực lượng chấn nhiếp tâm hồn đáng sợ như thế!

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi khí lạnh, nhìn qua thấy Tống Khuyết và Thần Toán Tử thân thể đang run rẩy, trong mắt ngập tràn tơ máu, biểu hiện giãy giụa mang lẫn tuyệt vọng, tay áo hắn lập tức vung lên, hóa thành một cỗ lực lượng mạnh mẽ rơi vào thân thể hai người.

Thân hình Tống Khuyết lập tức chấn động, lập tức tỉnh lại, khóe miệng tràn ra máu tưới, lảo đảo lùi lại vài bước, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ. Thần Toán Tử bên cạnh tu vi vốn đã không bằng Tống Khuyết, giờ phút này điên cuồng phun ra máu tươi, sắc mặc trắng bệch đến cực hạn, cơ thể đứng không vững, toàn bộ cơ thể suy sụp xuống.

- Đây là cái bức họa gì!

Thần Toán Tử dồn dập thở hổn hển, không dám xem thêm một lần nữa.

- Nơi đây thật quỷ dị, chúng ta đi ra ngoài đi, tìm trên boong thuyền xem có biện pháp ly khai không. Ta cảm giác nơi đây càng xuống dưới da đầu càng run lên!

Bạch Tiểu Thuần dò xét Tống Khuyết và Thần Toán Tử một chút, Tống Khuyết đứng rất gần hắn nhưng Thần Toán Tử cũng không có quá xa, vì vậy lúc mở miệng, Bạch Tiểu Thuần cũng chậm chậm đi tới Thần Toán Tử.

Nhưng lúc hắn vừa nói ra, Tống Khuyết đột nhiên nhoáng lên một cái, bay thẳng đến cầu thang đi xuống tầng thứ hai cách đó không xa, tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã đến cầu thang, mạnh mẽ đạp lên bậc thang đi xuống.

Thần Toán Tử cũng nhoáng lên một cái, hành động giống hệt Tống Khuyết, không thèm để ý đến Bạch Tiểu Thuần đang đứng đây một chút nào. Bạch Tiểu Thuần thấy như thế, trong ánh mắt lóe lên, tay phải nâng lên hướng về Thần Toán Tử trảo một phát, nhưng vào lúc bắt được Thần Toán Tử, Thần Toán Tử đột ngột quay đầu lại, thần sắc dữ tợn, vô thanh vô tức hướng về phía Bạch Tiểu Thuần gào thét.

Trong lúc hắn vừa phát ra tiếng gào thét, trên khuôn mặt của hắn hiện lên một cái mặt quỷ mặt xanh nanh vàng, cái mặt quỷ này hướng thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, khiến tâm thần của hắn nổ bung lên, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong tay hắn truyền đến, Thần Toán Tử nhanh chóng giãy ra, hướng thẳng về phía cầu thang biến mất vô ảnh vô tung.

Một màn này khiến cho Bạch Tiểu Thuần chấn động, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng lộp bộp một tiếng, lời nói vừa rồi của hắn chỉ là đang dò xét.

Trên boong thuyền hắn đã phát hiện không đúng, lúc này thăm dò liền nhận ra ngay lập tức. Thần trí của Thần Toán Tử và Tống Khuyết đã bị cái thuyền này điều khiển!

- Mặt xanh nanh vàng....là cái cờ trên boong tàu kia!

Bạch Tiểu Thuần trong đầu lập tức hiện lên cái cột cờ chính giữa trong ba cái cột cờ trên boong kia.

Hắn đột nhiên quay người, hắn muốn ngược đường trở lại boong tàu nhưng lúc quay người nhìn lại thì đột ngột dừng chân, đường lên boong tàu đã biến mất.

Điều này làm cho não hải của Bạch Tiểu Thuần ô...ô...n...g lên một tiếng, vẻ mặt trắng bệch, cả người đều nổi da gà. Cảm thấy bốn phía càng âm trầm, cảm giác này làm cho trái tim của hắn nhảy thình thịch như trống đánh.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Bạch Tiểu Thuần sốt suột rồi, chỉ có thể bám víu lấy lệnh bài của Thủ Mộ lão nhân cho hắn, đem toàn bộ hy vọng đặt lên trên đấy!

- Ta là sư phụ của Minh Hoàng, quỷ hồn ở giữa thiên địa này ai dám chọc ta!

Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt buồn rười rượi, cho mình chút động viên, sau đó lây ra một cái đa sắc hỏa, cầm vào tay để thêm chút dũng khí, sau một hồi do dự, hắn nghiến răng, gầm nhẹ một tiếng rồi chạy tới cầu thang hướng đi xuống kia.

Thật sự là hắn ở chỗ này một mình quá sợ hãi, hơn nữa dù thế nào hắn cũng không đành lòng trơ mắt nhìn Tống Khuyết và Thần Toán Tử cứ bị khống chế như vậy!

- Đáng chết, sớm biết như vậy ta đã một mình trở về Nghịch Hà Tông rồi!

Bạch Tiểu Thuần đáy lòng vừa run rẩy vừa hối hận, thuận theo cầu thang chậm rãi đi xuống, dần dần đã xuống đến phía cuối, xuất hiện ở tầng thử hai!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status