Nhất nộ thành tiên

Chương 107: Tên mới

Translator: Nguyetmai

Làm cho hồn phách biến mất? Trong lòng Viêm Chân đạo quân thở phào nhẹ nhõm nói: "Đan dược làm con người hồn phi phách tán thì nhiều lắm."

Nhưng hắn không muốn nàng chết. Trên đời này làm gì có loại đan dược nào như vậy, cũng làm gì có chuyện hoàn hảo cơ chứ?

Hắn mất hết hứng thú: "Ta nói chơi thôi. Ông cứ mau chóng chuyển nhà đi là được rồi."

Hai người qua lại nhiều năm, tuy Đạo Môn và Ma Môn khác nhau, phải tính toán lẫn nhau, nhưng vẫn có chút giao tình. Viêm Chân đạo quân nhận được món lời lớn như vậy, nhưng không thấy Minh Triệt ra điều kiện, trong lòng lo lắng bất an: "Chỉ thế thôi à?"

"Nếu ông không chịu đi, có khi ta sẽ đổi ý đấy." Minh Triệt tức giận nói.

Viêm Chân thực sự rất sợ hắn sẽ đổi ý, liền bay đi nhanh như chớp.

Tấm bản đồ trên không vẫn chưa biến mất, Họa trưởng lão đột nhiên chỉ vào phía Đông Nam nói: "Di tích Chúc Long bốn mươi năm mới hiện thân một lần có động tĩnh, thiếu quân có muốn đi xem không?"

Di tích Chúc Long? Tiêu Liên Nhi nhất định sẽ đi tìm cơ hội. Minh Triệt ngồi dậy từ ghế trúc. Nàng bỏ đi không lời từ biệt, chẳng phải là vì sợ hắn nếu biết chuyện sẽ giết nàng sao? Hắn nhìn chăm chú vùng quê mênh mông phía Đông Nam một lát, rồi lại nằm xuống, giọng nói hết sức hờ hững: "Về núi Hắc Ma."

Đến nước này mà cũng không thể lay động được hắn, mọi người âm thầm thở dài.



Trong một sơn động ở biên giới núi Thanh Mục, một thiếu nữ mặc đồ trắng đang ngồi khoanh chân. Tóc nàng vấn lên, cài cây trâm bằng ngọc bích được điêu khắc thành hình nhánh cây. Chín chiếc lá bồ đề xoay quanh người nàng, trong đó có một chiếc lá thu nhỏ lại chỉ bé bằng hạt đào, thân lá phát ra một quầng sáng nhẹ.

"Đại Diệp Bồ Đề Ấn, cuối cùng cũng đã luyện thành ấn thứ nhất rồi." Nàng thầm nghĩ, đưa bàn tay ra. Chiếc lá bồ đề phát sáng rơi xuống tay nàng, lóe sáng rồi biến mất. Nàng nhìn tám chiếc lá còn lại, thở dài rồi cất vào trong vòng tay Thiên Cơ.

Tiêu Liên Nhi để ý đan điền. Nàng lại dùng một viên Thượng Thanh Đan do thần quân luyện. Linh khí bùng phát rồi lại tạo thành dịch chảy nhỏ giọt, thoáng chốc bị hai khối sền sệt một xanh một trắng trong cơ thể hút mất. Không tăng lên, cũng chẳng có gì thay đổi. Cho dù nàng có cầu xin hai cái khối tham ăn này thế nào, thì chúng cũng không chịu dung hợp với nhau.

Chỉ có một thay đổi duy nhất là, nàng cảm thấy tu vi đang tăng trưởng, chân khí rõ ràng tăng lên. Nàng thử ra chiêu một lần, hai khối sền sệt đó điều động chân khí, khiến nàng cảm thấy mình đã có được sức mạnh của một chân nhân Kim Đan. Chỉ cần tu vi tăng lên, không ngưng kết được Kim Đan cũng chẳng quan trọng. Tiêu Liên Nhi nghĩ thông suốt việc đó, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Kỳ lạ là, người khác có mấy loại thể chất thì màu sắc chân khí cũng có mấy loại. Vậy mà từ sau lần kết đan thất bại đó, nàng lại có thể dùng chân khí riêng lẻ. Xanh ra xanh, trắng ra trắng.

Pháp thuật nàng có thể dùng được bây giờ chỉ có Triền Thủy Quyết và pháp thuật hệ Thủy học được ở thác nước trong hồ nọ. Nếu sử dụng nhánh cây xanh thì có thể dẫn các loại chân khí bao quanh tia sét. Đã vậy thì, cớ gì nàng không tu luyện chân khí hệ Mộc thích hợp từ Đại Diệp Bồ Đề Ấn?

Nàng tập trung luyện Đại Diệp Bồ Đề Ấn và nhánh cây Lôi Kiếp. Nhánh cây xanh đã được tu luyện thành thạo từ lâu, có thể biến hóa tùy ý. Nàng biến nó thành một cây trâm ngọc bích dài khoảng ba tấc rồi cài lên búi tóc. Ẩn ánh sáng đi, trông nó như một món trang sức bình thường.

Sau một tháng, cuối cùng nàng đã luyện thành ấn thứ nhất Đại Diệp Bồ Đề Ấn.

Sơn động không phải là nơi thí nghiệm khả quan. Nàng cũng nên đi khỏi núi Thanh Mục rồi.

Ra khỏi sơn động, một đám dây leo ở cửa động đã chặn mất tầm nhìn. Tiêu Liên Nhi muốn dùng thử Bồ Đề Ấn, lá xanh xuất hiện trong lòng bàn tay, thoáng chốc hóa lớn, bay về phía lối vào.

Một tiếng ầm vang lên, núi đá đổ sập, bụi đất bay mù mịt. Nàng giật mình, trước mắt bỗng nhiên trở nên quang đãng. Lối vào biến mất, sơn động nép mình trong núi như bị chia làm hai nửa, hoàn toàn hiện ra.

"Ấn thứ nhất mà đã lợi hại thế này, nếu luyện được cả chín ấn, chỉ cần chân khí đầy đủ thì có thể san phẳng luôn cả đỉnh Thiên Khung ấy chứ?" Tiêu Liên Nhi nói thầm, trong mắt ánh lên vẻ phấn khích.

Đến lúc bình tĩnh lại, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo bông tuyết lộn xộn bay tới.

Trong sơn cốc được phủ một lớp tuyết trắng, vách đá trên núi chưa từng đọng tuyết nay lại ánh lên màu xanh than. Màu đen, sắc trắng và ánh xanh hòa chung, nhã nhặn như một bức tranh thủy mặc.

"Lại đến mùa đông rồi."

Cuộc tỷ võ Đạo Ma diễn ra vào trung thu. Nàng ở trong sơn động tu luyện, bất giác đã qua mất mùa thu.

Không hiểu sao nàng lại nhớ Minh Triệt. Chắc hắn cũng đoán được rồi nhỉ? Cho dù hắn không đoán được thì cũng sẽ nghĩ cách để biết. Không phải hắn đã nói rồi sao, dùng địa giới thắng được để đổi lấy mạng của Dịch Khinh Trần. Hắn có nhiều đồ tốt khiến các tu sĩ thèm nhỏ dãi thế cơ mà. Hàn Tu Văn để tăng cường tu vi, lý nào lại không nói cho hắn biết?

Minh Triệt sẽ giết nàng ư? Tiêu Liên Nhi không biết. Nàng không muốn để cho Minh Triệt có cơ hội lựa chọn. Nàng cũng không biết lúc đối mặt với hắn thì phải làm thế nào. Nàng chỉ có thể trốn tránh.

Nàng thay bộ áo Tuyết Tằm trên người ra, mặc lại chiếc áo khoác bình thường, sau đó dùng cả mặt nạ huyễn thú biến khuôn mặt trở nên phổ thông.

Núi Thanh Mục vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Nguyên Đạo Tông, đã gây ra động tĩnh gần như san phẳng nửa đỉnh núi, không thể ở lại đây lâu được nữa. Nàng điều động chân khí bay đi, ngoái đầu lại nhìn, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, người hãy chờ con. Mười năm, cho dù tu vi đến đâu thì con cũng sẽ quay lại Nguyên Đạo Tông đòi công đạo cho người."

Nàng biến mất ở phía chân trời, dấu vết chân khí màu xanh vẫn còn trên tầng không, giống như cây bút chấm mực xanh, tùy ý phẩy một nét trên không.

Ra khỏi núi Mục Thanh rồi đi về phía Nam, Tiêu Liên Nhi nhớ tới Phi Long Tủy nhờ Diệu Thủ Vân mua, lại thấy đau lòng. Nhược Thủy đạo quân đã không thể dùng được, kiếp này nàng đã bái Thanh Phong trưởng lão làm sư phụ, cho dù ra sao thì cũng phải luyện được một viên Tăng Nguyên Đan cho Thanh Phong trưởng lão.

Đi ngang qua một trấn nhỏ, Tiêu Liên Nhi nghe ngóng được Diệu Thủ Vân nói sẽ đi đến dãy Vân Lĩnh của núi Nam Thương, liền đi đến tửu lâu ăn cơm, nghe ngóng tin tức.

Đi về phía Nam là địa bàn của Minh Hương Môn và Vạn Thú Môn. Đúng lúc đang có người nói về Vạn Thú Môn, Tiêu Liên Nhi tập trung thần thức, tiếng nói truyền vào tai một cách rõ ràng.

"… Đệ tử tên Dương Diệc Thần của Vạn Thú Môn là thể chất Thổ Kim, thu phục được thú hỏa của thú phun lửa cấp hai. Nghe nói tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã bế quan chuẩn bị kết đan rồi."

"Thú hỏa là dị hỏa cấp thấp nhất. Một vị trưởng lão của Minh Hương Môn tiến vào Nam Hoang, nghe nói lấy được Địa Tâm dị hỏa từ một ngọn núi lửa, tu vi lập tức từ Nguyên Anh Sơ kỳ tầng một tiến lên tầng hai. Vốn là thể chất hệ Mộc, nay đã có thể mở lò luyện Dưỡng Khí Đan rồi."

Trong lòng Tiêu Liên Nhi thoáng run lên. Lúc trước Đan Thần Quân từng nói có cách khác để kết tinh ra đan hỏa, sao nàng lại cảm thấy dường như tất cả mọi người đã biết hết rồi thế này? Nàng đứng dậy đi tới: "Làm phiền các vị đạo hữu, tiểu muội nghe thấy chư vị đang nói chuyện thì rất tò mò. Có thể nói cho ta biết thể chất tính Mộc mà lại đi thu dị hỏa luyện đan là chuyện gì được không?"

Thấy nàng có dung mạo tầm thường nhưng hành vi lại lễ phép, mấy người đang nói chuyện nở nụ cười: "Tiên tử cũng vì di tích Chúc Long có động tĩnh nên mới rời khỏi sơn môn đúng không?"

"Đúng vậy. Nghe nói di tích Chúc Long sắp xuất hiện, tiểu muội mới xuất quan xuống núi." Tiêu Liên Nhi thuận theo đáp.

Mấy người họ trao đổi ánh mắt, rồi chỉ cười bảo: "Nói ra thì dài dòng lắm."

Tiêu Liên Nhi vẫy tay gọi tiểu nhị, lại đưa lên một bàn tiệc rượu: "Xin các vị đạo hữu giải đáp nghi ngờ cho tiểu muội."

Thấy nàng biết điều, mọi người cạn chén cụng ly, kể lại kĩ càng cuộc tỷ võ của Đạo Ma, sau đó nói: "Bây giờ việc không có thể chất hệ Hỏa cũng có thể sinh ra đan hỏa đã được truyền khắp đại lục Thương Lan rồi. Chỗ ta có một bản ghi chép chưa bị cắt xén, ta đã thuộc lòng lâu rồi. Nếu muội muốn thì năm linh thạch thôi là ta sẽ tặng cho muội."

Những bản ghi chép bên ngoài đều không đáng giá đến một linh thạch, phần lớn là quà tặng kèm khi mua nguyên liệu luyện đan. Năm linh thạch, đúng là muốn ăn chặn của Tiêu Liên Nhi một khoản mà.

Một chuyện được truyền đi khắp đại lục Thương Lan thì chắc chắn không đáng giá đến năm linh thạch. Tiêu Lên Nhi chỉ cười một tiếng, vui vẻ thanh toán linh thạch và tiền cơm, cất tấm lụa trắng đi, sau đó cáo từ rời khỏi.

Trên đường, nàng đi ghé vào một cửa hàng luyện khí. Người bán hàng thấy nàng bước vào, vốn chẳng cần hỏi thể chất của nàng thì đã giới liệu cho nàng các loại lò luyện đan. Tiêu Liên Nhi lia mắt qua cửa hàng, hơn phân nửa nơi đây đều chất đống các loại lò luyện đan.

Người bán hàng ân cần nói: "Cửa hàng chúng tôi, lò luyện đan cấp cao, cấp trung hay cấp thấp đều có. Tiên tử cần loại nào? Cần phải suy nghĩ cho sau này nữa, trong tay có tiền thì mua một chiếc lò cao cấp luôn đi. Nếu không có tiền hoặc mới học, thì lò luyện đan cấp thấp cũng có thể luyện được đan dược cấp ba."

Trước mắt Tiêu Liên Nhi không có đan hỏa, nên bỏ ra mười linh thạch để mua cái rẻ nhất, rồi thuận tiện hỏi chuyện thu phục dị hỏa.

Người trông quầy nghe xong thì biết ngay nàng chưa thu phục được dị hỏa, chỉ cảm thấy hứng thú với luyện đan thì cười rồi đưa một tấm lụa trắng viết bí pháp cho nàng: "Tiên tử xem một cái là biết ngay."

Trở về nhà trọ, Tiêu Liên Nhi so sánh, hai tấm lụa trắng không sai lệch một chữ.

Nàng giật mình nghĩ, Minh Triệt quả nhiên có liên quan đến Đan Thần Quân. Bí pháp như thế này, là vị mẫu thân bị mê hoặc tâm trí truyền lại cho hắn sao? Đan Thần Quân nghệt người trong bí cảnh mấy vạn năm, sao Minh Triệt lại mới có ba trăm tuổi? Theo như Đan Thần Quân nói, tiên nữ kia đã bị đưa đi làm thiếp cho vị thần quân xây dựng Vườn hoa Tiểu Thiên Thần… Tại sao lại xuất hiện ở Ma Môn nơi Hạ Tiên giới?

"Mặc kệ nguyên nhân là gì, dù sao huynh muốn dùng mạng của ta để đổi lấy quả Ngọc Lang. Nhưng ta vẫn chưa muốn chết đâu." Tiêu Liên Nhi nói một mình, dường như nhìn thấy Minh Triệt cầm đao chĩa thẳng về phía mình, thế là nàng trợn mắt mắng: "Huynh dám!"

Mắng xong, nàng không nhịn được cười. Nàng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ muốn đòi mạng mình của Minh Triệt, cũng chẳng nghĩ ra hai người phải ở chung thế nào. Lo được lo mất, ruột mềm trăm mối.

Nhớ tới lời hứa với Mộc Diệp lão nhân và Nhược Thủy đạo quân, Tiêu Liên Nhi lại trở nên cứng rắn: "Nếu như bây giờ huynh tìm tới ta, ta đành phải nghĩ hết mọi cách bảo toàn tính mạng."

Trên tấm lụa trắng đã ghi chú rõ nơi phân bố của dị hỏa. Tiêu Liên Nhi nhớ Đan Thần Quân từng nói về cách thu dị hỏa dựa vào ngũ hành tương khắc. Mộc khắc Thổ, Thủy khắc Hỏa. Bây giờ nàng có thể thu dị hỏa tính Thổ và dị hỏa tính Hỏa. Trong đầu nàng thoáng chốc lại nhớ tới Hỏa Nguyên* trong di tích Chúc Long. Bên trong Hỏa Nguyên có mọc một loại cỏ chí dương tên là Diễm Xà. Dị hỏa bên trong Hỏa Nguyên đó chính là dị hỏa tính Thổ. Tinh thần nàng rung động, tập trung nghiên cứu cách thu phục dị hỏa được viết rõ trên tấm lụa trắng.

(*) Hỏa Nguyên: Có nghĩa là đồng bằng lửa.

Bốn ngày sau, Tiêu Liên Nhi đến chỗ Diệu Thủ Vân ở dãy Vân Lĩnh núi Nam Thương.

Núi không cao lắm, Tiêu Liên Nhi nhanh chóng lên được dãy Vân Lĩnh. Nói là dãy núi, nhưng lại giống một triền dốc hơn. Trên dốc có xây một đình viện, nàng đi tới gõ cửa: "Diệu Thủ Vân có ở đây không?"

Không có người trả lời. Nàng đột nhiên nghĩ ra ngay cả tên mình Diệu Thủ Vân cũng không biết, đành phải hỏi lại: "Ta là ân nhân đã mua mặt nạ cho ngươi ở thành Song Liên. Ta đến lấy một nửa món đồ thuộc về ta."

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một người đàn ông gầy đen đứng ở cửa, trên gương mặt còn có vết sẹo do đao gây ra màu đỏ tím, toát lên mấy phần hung hãn, hắn nhìn nàng rồi cười: "Là mặt nạ ta làm đấy hả? Ngươi mà đến muộn một ngày thôi thì ta đã đi đến di tích Chúc Long ở phía Nam để thử vận may rồi."

Tiêu Liên Nhi nghe thấy giọng nói của Diệu Thủ Vân thì giật mình, chỉ vào hắn nói: "Ngươi dùng Phi Long Tủy biến mình thành cái dạng này à?"

Diệu Thủ Vân vô cùng đắc ý, bày ra tư thế oai phong: "Sao nào? Ra dáng đàn ông lắm đúng không? Chỉ tiếc là ta ăn mãi cũng không béo lên được."

Khuôn mặt đẹp hơn cả nữ nhân kia, đã bị hủy diệt rồi.

"Vào nhà rồi nói chuyện." Ngay cả đi bộ mà Diệu Thủ Vân cũng thần thái y như gà trống gáy sáng: "Vẫn chưa biết tiên tử xưng hô như thế nào?"

Tiêu Liên Nhi lặng đi giây lát, tách họ của mình ra làm hai rồi đáp: "Thủy Nguyệt."

Nàng thầm thề rằng, khi sử dụng lại cái tên Tiêu Liên Nhi này, sẽ là lúc nàng đuổi giết về Nguyên Đạo Tông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status