Nhất nộ thành tiên

Chương 152: Hội tụ kiếm linh làm thuộc tính kim


Editor: Nguyetmai

Phong Hạo cười lạnh một tiếng, "Tận mắt ta nhìn thấy, chẳng lẽ hai vị đạo Quân nghi ngờ ta nói láo sao?" Giọng nói của ông ta đột nhiên cao hơn, chỉ vào thi thể Tuyệt Kiếm mà nói, "Đó là anh ruột của ta! Là chưởng giáo đạo quân của Kiếm Tông ta. Vì một trưởng lão mới thăng chức của Nguyên Đạo Tông mà các ngươi ngăn cản đủ kiểu. Các người khinh Kiếm Tông ta không có ai sao?"

Vừa dứt lời, tiếng kiếm ra khỏi vỏ vang lên.

Chưởng giáo Kiếm Tông chết ở Khí Kiếm Các của phủ thành chủ, bề ngoài thì là bị Tiêu Liên Nhi hạ độc trước rồi đánh thủng đan điền mà chết. Nhưng với tu vi của nàng thì lại khiến mọi người sinh lòng nghi ngờ.

"Thiên Quyền trưởng lão, việc này là ta tận mắt trông thấy." Thạch Thanh Phong liếc nhìn Tiêu Liên Nhi một cái.

Kinh mạch của nàng bị phong bế, nàng đang nằm co quắp cạnh tường, tứ chi bị gãy, vì không bị ngoại thương, không bị chảy máu lênh láng nên váy áo vẫn trắng tinh như cũ. Mặt nàng không còn lại bao nhiêu sắc máu nữa, mái tóc đen dài và hàng mi khép chặt giống như nét mực vẽ trên tấm lụa trắng vậy. Dung nhan của nàng như một bức tranh thủy mặc vẽ cảnh sông núi với bút pháp phóng khoáng, màu mực nhàn nhạt cùng với lối vẽ tỉ mỉ.

Một cái liếc nhìn này, Thạch Thanh Phong cảm thấy trái tim mình rơi xuống hố sâu. Cửa sổ trên đài cao mở rộng, gió mùa đông thổi qua nơi này vào lòng hắn.

Bên tai hắn lanh lảnh từng tràng tiếng cười như chuông bạc. Hắn nhớ tới khi ấy, hắn hoảng hốt chạy bừa vào trong rừng.

Vào thời khắc đó, nàng nhảy vào trong nước, nhào thẳng vào người hắn.

Thực ra hắn không nhìn nàng kĩ càng, chỉ thoáng liếc nàng một cái mà khí huyết đã xông thẳng lên đầu, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi một cách cuồng loạn. Thân thể mềm mại và gầy gò của nàng khiến cho hắn bất giác nhớ tới cành liễu xanh mơn mởn khi mùa xuân tới, nhớ tới những cây hoa dại trong núi, nhớ tới hạt sương lay động trên lá sen. Từ đấy, những dấu ấn cứ như ghim vào trong lòng hắn.

Là lỗi của hắn sao? Rõ ràng là nàng đã nhận chuông gió của hắn, rõ ràng là nàng đã từng thích hắn. Chỉ vì hắn là đệ tử của Hàn Tu Văn cho nên nàng lựa chọn rời xa hắn. Một lần rời xa này, chính là xa tới chân trời góc bể. Trong cuộc sống của nàng có thêm một thiếu quân Ma Môn, Minh Triệt… Một đệ tử Luyện Khí muốn báo thù lại gặp được một thiếu quân Ma Môn có tu vi Nguyên Anh, nàng thích hắn ta chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Đáng tiếc là Ma Môn đã không còn tồn tại, thiếu quân Ma Môn cũng sẽ không xuất hiện ở Hạ Tiên giới nữa. Chính hắn mới là đệ nhất cao thủ của đại lục Thương Lan. Hắn tự tay giết Hàn Tu Văn, vì sao nàng còn không chịu thích hắn?

Trong đầu hắn là một tràng tiếng rồng ngâm như những tiếng gào thét vậy: Không chiếm được thì hủy diệt đi!

Đúng, Minh Triệt đã đi Thượng Tiên giới rồi. Cho dù có ngày hắn ta trở lại thì hắn ta cũng vĩnh viễn không gặp được nàng.

Cảm giác sợ hãi và ghen ghét trong lòng Thạch Thanh Phong nháy mắt đã biến thành hưng phấn. Là con người thì đều sợ chết. Mấy tên tu sĩ Nguyên Anh sống mấy trăm tuổi kia có người nào không cầu xin hắn thương xót chứ? Không có một ai không kêu gào van xin dưới tay hắn. Lúc Tiêu Liên Nhi sắp chết nhất định cũng sẽ cầu xin hắn rủ lòng thương. Nhất định nàng sẽ đau khổ cầu khẩn hắn. Khi đó, hắn nhất định sẽ cao ngạo nói với nàng rằng: Đã muộn rồi.

Trên mặt hắn thoáng hiện một nụ cười tươi vô cùng đắc ý.

Ánh mắt của Viêm Chân đạo quân vô cùng sắc bén, bật thốt lên mà hỏi, "Sao Tử Diễm đạo quân lại cười?"

Thạch Thanh Phong ngẩn người, tiếng cười chợt trở nên buồn bã, "Ta và nàng ấy là sư huynh muội một thời gian, giờ lại thấy nàng ấy học yêu thuật của Ma Môn, đi lên con đường tà đạo. Ta đang nghĩ, cuối cùng là vì sao? Chẳng lẽ nàng ấy đã thù hận toàn bộ Đạo Môn vì Ma Môn bị phong tỏa và phải chịu Nghiệp Hỏa thiêu đốt sao?"

"Tử Diễm đạo quân nói rất có lý. Viêm Chân đạo quân, ta nghĩ, chắc hẳn đó chính là động cơ nàng ta sát hại tu sĩ Nguyên Anh rồi!" Phong Hạo tiếp lời, "Cho dù thế nào, không khiến cho Thủy Nguyệt vạn kiếm xuyên tim thì trên dưới Kiếm Tông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

Lời nói của tất cả mọi người đều rơi vào tai Tiêu Liên Nhi. Đối với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, bị bẻ gãy tứ chi mặc dù đau đớn và tổn thương nguyên khí nhưng cũng không phải trí mạng. Tổn thương nặng nhất mà nàng có thể bị đó là kinh mạch bị vỡ mà thôi. Nàng nhắm mắt lại, ngưng tụ thần thức chìm vào đan điền.

"Lực sinh mệnh hệ Mộc nhất định có thể khiến các chi bị gãy của ngươi tái sinh." Giọng nói của nhánh cây nhỏ vang lên một cách mơ hồ trong thần thức của nàng.

Còn Thượng Ngao thì đập cánh bay lên lơ lửng trong đan điền. Nó nói như muốn động viên Tiêu Liên Nhi, "Có chúng ta ở đây, ngươi sẽ không chết được. Dù ngươi có bị chặt thành mảnh nhỏ, chúng ta cũng có thể tái tạo lại thân thể cho ngươi, nhưng không có linh vật hệ Kim, cùng lắm thì không có da thịt, chỉ hơi khó coi một chút mà thôi."

Trong đầu Tiêu Liên Nhi hiện lên một hình người đỏ rực không có da khiến nàng không khỏi hoảng sợ. Nàng cố gắng trấn tĩnh lại. Chỉ cần không chết, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được linh vật hệ Kim, sẽ có lại da thịt một lần nữa.

"Tóm lại ta nói không được là không được!" Thiên Quyền trưởng lão nổi giận.

Tiêu Liên Nhi mở to mắt, thản nhiên nói, "Trưởng lão đừng nên nói nữa. Ta nguyện tiến vào Kiếm Trủng! Nếu như ta bị vạn kiếm xuyên tim mà vẫn không chết, vậy thì có thể chứng minh sự trong sạch của ta còn gì."

Thiên Quyền trưởng lão hung hăng giậm chân.

Phong Hạo cười như điên nói, "Được thôi. Nếu như ngươi bị vạn kiếm xuyên tim mà vẫn không chết thì có nghĩa là mắt ta mù, vu oan cho ngươi! Ta sẽ tự tử ở Kiếm Trủng!"

Đã nói đến nước này thì không còn ai phản đối nữa.

Động tĩnh lạ ở Khí Kiếm Các khiến đám đệ tử được các tu sĩ Nguyên Anh dẫn tới tụ tập dưới bậc thang nên họ nhìn thấy ngay đệ tử Kiếm Tông áp giải Tiêu Liên Nhi bay ra.

Nhìn qua là biết tứ chi của Tiêu Liên Nhi đã bị đánh gãy, mềm nhũn không còn sức lực. Tiêu Minh Y sợ hãi vội bịt tay vào miệng mới không kêu lên thành tiếng. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Thạch Thanh Phong đang mang khuôn mặt không chút cảm xúc đứng trên đám mây, bèn vội vàng theo sát đằng sau.

Trên đường đi, Tiêu Minh Y thấy Thạch Thanh Phong nhìn chằm chằm vào bóng chiếc váy trắng đang tung bay trước mặt, một lúc lại nhíu mày, một lúc lại lộ ra ánh mắt hung ác. Nàng ta bèn đánh bạo mà hỏi, "Huynh, huynh ra tay sao?"

Bỗng nhiên Thạch Thanh Phong quay đầu lại, giọng nói vô cùng êm dịu, "Là nàng ta phản bội ta, không chịu nhận sai. Cho nên ta đánh gãy tay chân nàng ta, phong bế kinh mạch nàng ta lại. Nàng ta đã gây ra chuyện, lập tức sẽ phải chết vì vạn kiếm xuyên tim."

Hắn đã từng thích Tiêu Liên Nhi như vậy cơ mà! Sống lưng Tiêu Minh Y lạnh toát, lúc này tâm trạng của nàng ta vô cùng phức tạp. Nàng ta không khỏi nhớ tới lời Tiêu Liên Nhi đã nói, "… Ngươi phải hiểu rằng, hắn đã không còn là Thạch Thanh Phong, Thạch sư huynh ban đầu nữa rồi."

Vầng trăng trong trẻo treo cao trên đỉnh núi Tử Kim. Mấy trăm viên đá phát sáng được ném ra ngoài, chiếu rọi Kiếm Trủng rộng khoảng mười mẫu sáng như ban ngày. Gió núi thổi quét qua, những thanh kiếm cắm trên đá núi phát ra tiếng leng keng, tấu lên một khúc nhạc sắc bén.

"Kiếm Tông ta đã lập ra hơn một vạn năm. Kiếm của các vị tổ tiên từ lúc Luyện Khí đến Nguyên Anh đều được chôn ở đây. Mỗi một thanh kiếm đều là hồn của một đệ tử Kiếm Tông. Thủy Nguyệt đạo quân của Nguyên Đạo Tông nhập vào Ma Môn, giết chết tu sĩ Nguyên Anh của Đạo Môn, hại chết chưởng giáo Tuyệt Kiếm, đáng phải nhận hình phạt vạn kiếm xuyên tim!"

Thân thể Tiêu Liên Nhi nhẹ bẫng, bị ném vào giữa không trung Kiếm Trủng. Một sức mạnh vô hình khiến nàng bị cố định ở không trung. Nàng cúi đầu nhìn lướt qua rừng kiếm dày đặc dưới chân, trong lòng dấy lên cảm giác vô cùng kỳ quái. Giống như… nàng đang khát vọng có được những thanh kiếm này vậy.

"Kiếm linh!" Thượng Ngao kêu lên trong thần thức nàng, "Ta hiểu rồi, Minh Triệt là kiếm linh hệ Kim. Những thanh kiếm này dù ít hay nhiều đều có được kiếm phách và linh khí. Mỗi một thanh đều có! Chỉ cần thu thập đủ kiếm phách, thì với sự tuần hoàn của bốn linh vật chúng ta, hoàn toàn có thể sinh Kim."

Hóa ra còn có thể nhân họa đắc phúc thế này! Ông trời ơi, ông cũng tiếc thương cho nàng và Minh Triệt nên mới khiến cho nàng may mắn tới được chỗ có thuộc tính Kim như nơi này sao? Tiêu Liên Nhi cất tiếng cười to, "Đừng nhiều lời nữa, tới đi!"

Nàng nhìn lướt qua đám người đang đứng ven Kiếm Trủng, yên lặng hạ quyết tâm. Nếu như ta không chết, ta rất muốn xem xem ngươi tự tử thế nào ở Kiếm Trủng! Nếu như ta không chết, Thạch Thanh Phong, ngươi xong đời rồi!

Một tiếng kiếm ngâm yếu ớt vang lên. Từ bên trong Kiếm Trủng có một thanh kiếm phi lên, giống như ngôi sao sáng vọt lên trời, kéo lấy đuôi kiếm khí thật dài xuyên qua thân thể Tiêu Liên Nhi.

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Liên Nhi chợt trợn trừng mắt, suýt chút nữa thì không thở tiếp được nữa.

Có lẽ là vì muốn để cho nàng sống lâu thêm một chút, cho nên thanh kiếm này không đâm vào nơi yếu hại của nàng. Một đóa hoa máu nở rộ trên bộ áo Tuyết Tằm. Tiêu Liên Nhi thở dốc một hơi, vô cùng đau đớn.

Sự đau đớn ở thân thể truyền vào trong não, thần trí của nàng suýt không thể tập trung được. Tiêu Liên Nhi nhắm mắt lại, mạnh mẽ tập trung thần thức từng chút một chìm vào trong đan điền. Lan Hàn Tinh, nhánh cây xanh, cỏ Diễm Xà và con rùa nhỏ phun ra chất lỏng bốn màu, xoay tròn trong đan điền. Một tia chân khí màu vàng óng mảnh như sợi tóc cũng xuất hiện.

Lại một tiếng kiếm vang rền, bên trên bộ váy áo màu tuyết trắng lại hiện lên thêm một đóa hoa máu. Tiêu Liên Nhi trầm giọng hừ một tiếng.

Trong buổi đêm an tĩnh, tiếng hừ của nàng khiến cho tâm thần người khác phải run lên.

Sáu người trưởng lão Kiếm Tông nhìn nhau một cái, sáu thanh kiếm từ trong núi đá bắn lên, sáu ánh sáng đồng thời xuyên thấu qua thân thể của nàng.

Váy áo tuyết trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Máu tươi sền sệt nhỏ xuống từng giọt, nhuộm đỏ đá núi dưới chân nàng.

Nàng nghe được mình phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Một thanh kiếm xuất hiện trong tay Thiên Quyền trưởng lão, "Kiếm Tông khinh người quá đáng! Dù gì thì nàng ấy cũng là trưởng lão của Nguyên Đạo Tông ta, kể cả có giết Tuyệt Kiếm đạo quân thì cũng chỉ một mạng đền một mạng mà thôi! Để lão phu tiễn nàng ấy một đoạn đường!"

Kiếm mang màu vàng óng như cầu vồng đâm thẳng vào trái tim Tiêu Liên Nhi. Tất cả các thanh kiếm trong Kiếm Trủng đều trôi nổi giữa không trung, giống như mưa sao băng trong màn đêm u tối. Các bóng kiếm bay vèo vèo như muốn xé rách trời không.

Da mặt Thạch Thanh Phong giật run, đột nhiên hắn bay lên trời.

Quần áo màu xanh lam được phủ đầy ánh trăng. Hắn đứng trước người Tiêu Liên Nhi, một lớp bình chướng trong suốt màu vàng dâng lên, ngọn lửa mỏng như sương như khói. Tất cả bóng kiếm đều bị ngăn bên ngoài bình chướng, rung lên không ngừng.

"Tử Diễm đạo quân, ngươi làm gì thế?" Phong Hạo không khỏi kêu lên.

Thạch Thanh Phong không để ý tới ông ta. Hắn xoay người nâng khuôn mặt Tiêu Liên Nhi lên, trong mắt hắn như lấp lánh nước mắt, "Vì sao chứ? Tu vi của ta có thể nhẹ nhàng giết hết tất cả mọi người. Vì sao nàng vẫn không chịu thích ta một chút nào chứ?"

"Ta lừa nàng đấy. Ta không có một người chị em họ nào không tu luyện được cả. Ta chỉ cảm thấy nàng giống như một đóa hoa, giống như lông vũ trên người hạc trắng bị gió thổi tung khiến ta lập tức muốn bảo vệ nàng mà thôi."

"Ta ưu tú như thế, ta nghĩ mãi mà không hiểu. Vì sao bao nhiêu người con gái thích ta như vậy, mà nàng lại cứ trốn tránh ta hết lần này đến lần khác?"

"Sau này ta mới biết. Ta không trách nàng. Là do số mệnh ta không tốt, đã bái Hàn Tu Văn làm sư phụ. Nhưng ta hoàn toàn không quan tâm đời trước nàng là ai."

"Ta đạt được Chúc Long Quyết, nó nói với ta, chỉ cần dung hợp với nó, ở đại lục Thương Lan này sẽ không ai có thể chiến thắng ta được nữa. Ta nghĩ, nếu ta có tu vi như vậy, ta có thể vượt qua được hẻm núi Tiên Kiếm, chém con Quái Điểu kia thành từng mảnh nhỏ để báo thù cho nàng. Thế như nàng lại còn sống, ta rất vui vẻ. Ta có tu vi mạnh như vậy, ta có thể giúp nàng giết chết Hàn Tu Văn."

"Ma Môn bị phong tỏa trong cấm chế, bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, Minh Triệt cũng không về được. Người có thể bảo vệ nàng, chỉ có ta mà thôi. Chỉ có ta… Đừng sợ bọn họ, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn nàng được. Kiếm thứ nhất là Phong Hạo đâm đúng không? Ta giết hắn, lấy đi nguyên anh của hắn là được chứ gì!"

Giọng nói của hắn khiến cho sắc mặt của những Nguyên Anh ở đây biến đổi hẳn.

Viêm Chân đạo quân kêu lên, "Hung thủ là Thạch Thanh Phong!"

Thạch Thanh Phong bỗng nhiên biến thân.

Một con rồng dài ba trượng đang rực cháy trôi nổi giữa không trung, mặt người thân rồng, vảy rồng màu cam ánh lên từng tia lửa. Vuốt rồng vồ tới, mấy ngàn thanh kiếm trong nháy mắt liền tụ lại trong tay hắn. Từng thanh kiếm đều liều mạng giãy giụa, xoay quanh trên móng vuốt, muốn đột phát sự khống chế của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status