Nhất nộ thành tiên

Chương 171: Không thừa nhận

Translator: Nguyetmai

Thành chủ Sương Hoa dẫn người của Thanh Khâu khom mình hành lễ với Cưu Thần Quân. Trong đám người đông nghịt, Diệu Nhật đứng thẳng tắp như một cây thương, nổi bật giữa đám đông, khiến cho người ta chú ý.

Minh Triệt hơi kinh ngạc nhìn sang.

Diệu Nhật không chút do dự đón nhận ánh mắt của hắn. Ồ, sao người này lại giống Đan Thần Quân sau này đã biến mất trong cơn bão Hư Không thế nhỉ? Nhìn kĩ lần nữa, hắn lại không nhìn rõ được khuôn mặt của Minh Triệt, chỉ thấy một luồng kiếm ý sắc bén. Diệu Nhật thầm giật mình, tu vi của Cưu Thần Quân tương đương với mình nhưng lại có thêm đám người Thanh Khâu, chắc chắn mình và Mộ Tử sẽ chịu thiệt.

Nha đầu kia đi đâu rồi? Diệu Nhật thầm nghĩ, ta mà tìm không được thì chỉ có thể thả Lưu Yên ra. Cho dù thế nào thì cũng không thể để nàng bị vây ở thành Thanh Khâu được.

Cưu Thần Quân liếc nhìn Sương Hoa.

Sương Hoa vội vàng trả lời: "Diệu Nhật Thần Quân trà trộn vào Thanh Khâu, nói đi dạo xung quanh một chút. Ta không nhìn ra được tu vi của hắn, liền lấy lý do mời vào phủ thành chủ dự yến tiệc để thăm dò, không ngờ ngài đột nhiên đến."

Hắn ta chính là Diệu Nhật Thần Quân à? Minh Triệt khẽ nhướng mày. Nhìn thấy Diệu Nhật bị bao vây ở giữa nhưng mặt không biến sắc, hắn không khỏi nhớ tới thần thái của hắn ta lúc tuyên bố với chúng tiên rằng hắn ta sẽ lấy Mộ Tử làm vợ ở thành Diệu Nhật. Tim trong lồng ngực Minh Triệt lại một lần nữa xao động. Hắn thầm hừ lạnh một tiếng, không muốn nhớ tới chuyện Tiêu Liên Nhi và Mộ Tử.

Sau khi nuốt nguyên thần của Cưu Thần Quân, hắn phải dùng hơn một tháng để chữa khỏi vết thương. Minh Triệt phân ra một luồng thần thức vào trong nội đan của Cưu Thần Quân, để cho Cưu Thần Quân dẫn mình đi dạo xung quanh địa giới Cưu Ma dưới thân phận là Nhị đương gia. Hắn nhân cơ hội này đòi hỏi vô số nguyên liệu có thể giúp luyện hóa Nguyên Thần tăng cao tu vi.

Tối nay vừa đúng lúc đi tới Thanh Khâu.

Hoa Tri Hiểu chợt nhìn thấy Minh Triệt, trong lòng nàng ta ngoài sự ngạc nhiên vui mừng, còn dùng thần thức truyền tới một câu: "Thiếu quân, Tiêu cô nương đang ở đây." Nói xong nàng ta dùng quạt tròn che miệng mình lại, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh. Lúc này nàng ta mới nghĩ tới, nếu như linh phách trong nguyên anh của Minh Triệt bị Cưu Thần Quân cắn nuốt, vậy thì nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong lòng bàn tay của Cưu Thần Quân.

Minh Triệt làm như không nghe thấy, đứng hầu sau lưng Cưu Thần Quân.

Hoa Tri Hiểu lập tức thở phào một hơi nhưng cũng vô cùng thương tâm. Bị cắn nuốt linh phách nguyên anh, hắn sẽ trở thành kiếm nô trong tay Cưu Thần Quân, không còn nhớ mình là ai nữa. Ngay cả Tiêu Liên Nhi hắn cũng không nhớ được, không biết tiểu nha đầu kia mà biết sẽ đau lòng thế nào.

Nàng ta tìm Tiêu Liên Nhi khắp nơi, vừa khéo nhìn thấy nàng đi tới.

"Diệu Nhật Thần Quân, nơi đây là Thanh Khâu. Ngươi muốn vi phạm giao ước giữa chúng ta sao?" Cưu Thần Quân nói.

Diệu Nhật cười nói: "Cưu Ma, ngày hôm đó ta thành hôn, chẳng phải ngươi cũng thay đổi thân phận tới thành Diệu Nhật đi dạo đó còn gì? Ta tìm thấy người sẽ đi ngay."

Minh Triệt cụp mắt xuống, tim đập thình thịch, trong đầu truyền tới tiếng cười điên cuồng phát ra từ nguyên thần của Cưu Thần Quân: "Nàng ta ở đây, thì ra Mộ Tử ở đây, Tiêu cô nương của ngươi cũng ở đây. Minh Triệt, ngươi muốn nhìn thấy nàng ta bị Diệu Nhật đưa về không? Nàng ta ở Thanh Khâu, rõ ràng là nàng ta tới tìm ngươi đó. Thả nguyên thần của ta ra đi, ta với ngươi liên thủ, sẽ không có người nào có thể cướp người trong lòng của ngươi đi được. Thả ta ra đi, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi."

Minh Triệt vờ như không nghe thấy, chỉ huy thần thức đang ở trong thân thể của Cưu Thần Quân nói: "Đây là Thanh Khâu, Thần Quân muốn tìm người thì tự mình đi hỏi thành chủ Sương Hoa là được. Sương Hoa, đây là Đại tổng quản Minh Triệt cung Kình Thiên. Sau này có chuyện gì, hắn sẽ nói với ngươi."

Minh Triệt chắp tay chào.

Đây là vị Đại tổng quản rất được Thần Quân tin cậy sao? Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt Sương Hoa đảo một vòng, dịu dàng nói: "Minh tổng quản, ngày sau nhớ đến Thanh Khâu của ta nhiều hơn nhé."

"Nhất định rồi." Minh Triệt khẽ cười nói.

Cưu Thần Quân nói với Diệu Nhật: "Nếu Thần Quân đã tới địa giới Cưu Ma ta thì hy vọng tự mình giải quyết cho tốt, chớ có tự ý phá vỡ giao ước."

Diệu Nhật nghiêm túc trả lời: "Tất nhiên là như vậy rồi, sang năm Diệu Nhật ở Hỗ Châu cung nghênh đại giá."

Cưu Thần Quân hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nói với Minh Triệt: "Trở về cung Kình Thiên!"

"Vâng, Thần Quân đại nhân." Minh Triệt cung kính đáp lại.

Phía sau, mặt Tiêu Liên Nhi đẫm nước mắt, không biết nên gọi hắn lại, hay là cứ như vậy để hắn đi? Để hắn đi mất thì đến khi nào nàng mới có thể gặp lại hắn? Nàng cực khổ phi thăng Tiên giới không phải là vì muốn nhanh chóng tới gặp hắn sao? Cuối cùng nàng không ngăn nổi nỗi nhớ trong lòng mình, bóng người nhoáng một cái đã bay đến trước mặt Minh Triệt: "Minh Triệt!"

Tim Minh Triệt hơi thắt lại, mặt không cảm xúc nhìn nàng.

Tiêu Liên Nhi biến đổi khuôn mặt giống như lúc ban đầu: "Là ta đây, Minh Triệt!" Hắn thật sự không nhận ra nàng sao?

Hắn nhìn thấy rồi. Cuối cùng hắn cũng thấy được nàng đứng trước mặt hắn. Tay Minh Triệt giật giật, kích động muốn ôm nàng vào trong lòng.

Trong đầu hắn lại một lần nữa xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn, hắn nắm chặt tay nàng, lập tức quên mất mình đang ở nơi nào. Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy nàng, chỉ có dung mạo của nàng. Kiếm tâm của hắn nứt răng rắc. Minh Triệt đột nhiên bừng tỉnh, đưa tay đánh một chưởng vào ngực mình, đánh nguyên thần đang rục rịch của Cưu Ma xuống.

Nguyên thần của Cưu Ma kêu lên: "Ngươi nhìn xem, khuôn mặt nàng ta giống hệt Mộ Tử! Thả ta ra đi! Diệu Nhật sẽ không để ngươi đưa nàng ta đi đâu! Sương Hoa có thù với nàng ta, cô ta cũng sẽ không thả nàng ta đâu! Chỉ có ta mới có thể giúp được ngươi..."

Minh Triệt nhấc tay hất Tiêu Liên Nhi ra xa như thể hắn cầm tay nàng là vì muốn ném nàng ra xa vậy. Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Ngươi cản đường của chủ nhân nhà ta."

Tiêu Liên Nhi xoay người đứng thẳng trong không trung, lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng, nhưng lập tức lại lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Nhưng ta nhận ra chàng. Chàng không phải là Đại tổng quản sao? Chàng dẫn ta về cung Kình Thiên hầu hạ chàng được không?"

Nàng không tin nàng không tìm được cách khiến hắn hồi phục lại ý thức.

Khuôn mặt của nàng giống Mộ Tử như đúc. Sao Diệu Nhật có thể cho ta dẫn nàng đi chứ? Nàng đã khôi phục trí nhớ, hay là giả vờ không biết? Minh Triệt không dám nhìn nàng nữa, cụp mắt xuống không nói gì.

Cưu Thần Quân nhìn Diệu Nhật rồi cười nói: "Minh Triệt, ngươi là Đại tổng quản cung Kình Thiên, nếu ngươi thích thì dẫn nàng ta về đi."

Minh Triệt trả lời gọn gàng: "Vâng".

Tiêu Liên Nhi đang mừng rỡ như điên thì bên tai vang lên một tiếng phẫn nộ: "Cưu Ma, ngươi không thể dẫn nàng ấy đi!"

Cưu Thần Quân biết rõ vẫn cố ý hỏi: "Nàng ta tự nguyện đi cung Kình Thiên, vì sao ta không thể dẫn nàng ta đi chứ?"

Nàng nói nàng có người đàn ông mình thích rồi, thì ra người nàng thích là Đan Thần Quân. Không, không phải là Đan Thần Quân. Là nô bộc bị Cưu Ma cắn nuốt linh phách!

Người kia răm rắp nghe lời Cưu Thần Quân như vậy, thế mà nàng lại thích hắn ư!

Sắc mặt Diệu Nhật tái xanh: "Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi không nhận ra nàng ấy."

Cưu Thần Quân không trả lời, nhưng Sương Hoa lại nhận ra Tiêu Liên Nhi nên cười to một tiếng: "Mộ Tử, khuôn mặt này của ngươi, ta nằm mơ cũng sẽ không bao giờ quên! Được làm nữ chủ nhân của thành Diệu Nhật thì không làm, ngươi lại muốn đi hầu hạ Minh tổng quản à, haha!"

Tiêu Liên Nhi giận dữ, lớn tiếng nói: "Ta không phải là Mộ Tử gì cả! Ngươi nhận nhầm người rồi!"

Là do hắn đã quá nuông chiều nàng hay sao? Dù thế nào Diệu Nhật cũng sẽ không để cho nàng tới cung Kình Thiên hầu hạ một tên nô bộc bị người ta khống chế linh phách.

"Ta có thể nhận nhầm, nhưng đao Lưu Yên cũng có thể nhận nhầm sao?" Diệu Nhật ném đao Lưu Yên ra. Lưu Yên bay vèo một cái đến bên cạnh Tiêu Liên Nhi. Diệu Nhật lại chỉ vào Sương Hoa, nói, "Ta đã nhận nhầm, cô ta cũng có thể nhận nhầm sao?"

"Ta đã nói ta không quen biết các người! Đao tốt lắm, cho ta mượn dùng nhé!" Tiêu Liên Nhi vô lại, liều chết không nhận. Nàng nhanh chóng cầm lấy đao Lưu Yên, nở nụ cười xán lạn với Minh Triệt, "Nhớ kĩ ta nhé, hôm khác ta tới tìm chàng, chàng đừng có chặn ngoài cửa đấy!"

Sự việc diễn biến thành thế này, giờ Tiêu Liên Nhi chỉ có thể chạy trốn. Nàng không muốn bị Diệu Nhật bắt về.

Đao Lưu Yên chém ra một đường ánh sáng, ngọn lửa màu tím bay lên trời cao. Tiêu Liên Nhi lẳng lặng hóa thành một cây hoa trong ngọn lửa tím, chỉ mong Diệu Nhật có thể bị Lưu Yên dẫn dắt rời đi.

Diệu Nhật và Sương Hoa cùng bay lên. Một người là muốn bắt được nàng, một người là muốn giết nàng báo thù.

Nụ cười của nàng khiến Minh Triệt đau buồn đến cực điểm. Kiếm tâm lại một lần nữa phát ra tiếng kêu khẽ, Minh Triệt điểm nhanh lên ngực, Thủy Kỳ Lân đáp lại rồi ngăn chặn khe hở mà kiếm tâm nứt ra, khiến cho nguyên thần của Cưu Ma bị chặn trở lại.

"Lợi hại"! Minh Triệt nói một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Trong đầu truyền tới giọng nói đầy tiếc nuối của nguyên thần Cưu Ma: "Thử thêm mấy lần nữa, ta nhất định sẽ có cơ hội ra ngoài."

Hắn chưa bao giờ hận một người như vậy. Mấy năm vạn năm trước Cưu Thần Quân ném hắn vào trong lò nung, bây giờ cũng lại là hắn ta lấy người con gái mình yêu làm mồi nhử, khiến mình chỉ mới đối mặt với nàng vài lần ngắn ngủi đã suýt nữa để hắn ta chạy trốn được rồi. Minh Triệt cười nhẹ, nói: "Ngươi yên tâm, trước khi luyện hóa được ngươi, ta tuyệt đối sẽ không gặp lại nàng."

Nguyên thần Cưu Ma không ngại phiền phức mà thuyết phục: "Ngươi không sợ từ nay trở đi nàng ta sẽ trở thành vợ của Diệu Nhật sao? Cả Tiên giới đều biết Diệu Nhật lấy Mộ Tử. Ngươi muốn đấu với Diệu Nhật, không có ta giúp đỡ làm sao được?"

Minh Triệt thản nhiên nói: "Ta có thể chém được trời đất hỗn độn, thì không gì có thể ngăn cản ta."

Nguyên thần Cưu Ma như cảm thấy rất kinh ngạc, hồi lâu mới nói: "Được, để xem hai chúng ta ai có thể luyện hóa ai. Cho dù ta thua, có thể nhìn thấy Diệu Nhật có kẻ thù như ngươi, ta cũng vui mừng."

Trong lúc hai người dùng thần thức nói chuyện, Diệu Nhật đã cầm đao Lưu Yên quay lại.

Hai mắt Cưu Thần Quân khẽ đảo: "Diệu Nhật, có thể tìm được người của ngươi hay không là việc của ngươi. Ngươi làm loạn ở Thanh Khâu thì cũng nên cho bản tọa và Sương Hoa thành chủ một lời giải thích."

Diệu Nhật lạnh lùng nói: "Năm sau trận chiến Hỗ Châu, ngươi ra đề."

Ánh mắt hắn ta quét khắp nơi, Sương Hoa cũng trở về tay trắng. Đầu ngón tay Diệu Nhật đột nhiên bắn ra một sợi dây thừng Phược Tiên vàng óng. Tiêu Liên nhi kêu một tiếng "Không tốt!", cây hoa nàng biến hóa thành lập tức chui vào trong lòng đất.

Bước chân Diệu Nhật đạp mạnh trên mặt đất, ngưng kết mặt đất lại. Tiêu Liên Nhi không thể không nhảy ra ngoài kêu lên: "Ta không quen ngươi, sao ngươi lại bắt ta!"

Dây thừng Phược Tiên như vật sống quấn lấy, Tiêu Liên Nhi kêu to, chạy ra phía sau Hoa Tri Hiểu trốn: "Cô cô cứu ta với!"

Không đợi nàng bay gần tới nơi, dây thừng Phược Tiên đã quấn lấy mắt cá chân nàng, trong nháy mắt liền trói chặt nàng lại. Tiêu Liên Nhi vừa tức vừa hận, có đánh chết cũng không nhận: "Ta không biết ngươi, ngươi thả ta ra!"

Diệu Nhật nhấc nàng lên rồi đi luôn: "Cáo từ."

Tiêu Liên Nhi giãy giụa quay đầu, cười với Minh Triệt: "Minh triệt, chàng nhớ kĩ ta nhé. Ta sẽ đến cung Kình Thiên tìm chàng, đừng chặn ta ở bên ngoài cửa cung đấy!"

Minh Triệt nhắm mắt lại.

Cưu Thần Quân thản nhiên nói với Sương Hoa: "Không ngờ đến Thanh Khâu lại được xem kịch hay."

Sương Hoa tiến lên, ghé vào trước ngực hắn ta: "Đêm đã khuya, Sương Hoa hầu hạ Thần Quân đi nghỉ ngơi sớm nhé."

"Không." Bị Diệu Nhật làm mất hứng, Cưu Thần Quân nói xong liền vịn tay Minh Triệt rời đi trong vòng vây của đám võ sĩ.

Sương Hoa dẫn người tiễn đến tận cửa phủ thành chủ, thấy Minh Triệt ngồi lên chỗ đánh xe, ra hiệu cho hai con Tuyết Giao Long kéo xe rời đi. Hoa Tri Hiểu ở lại chưa đi, cũng đưa tiễn đến cửa. Nàng ta nghe thấy Sương Hoa thì thào nói: "Vì sao hôm nay Thần Quân lại dễ nói chuyện như vậy nhỉ? Lại còn thả Diệu Nhật và Mộ Tử đi nữa."

Lúc này Hoa Tri Hiểu mới chen miệng nói: "Tỷ tỷ, nữ tử kia tự xưng quen biết với tổng quản, lại còn một mực nói tỷ đã nhận nhầm người nữa. Muội chẳng hiểu ra làm sao cả."

Sương Hoa trầm ngâm nói: "Sao Diệu Nhật có thể nhận nhầm được chứ? Đao Lưu Yên kia cũng không thể nhận lầm. Chuyện này là thế nào nhỉ? Nếu như Mộ Tử thay đổi tình cảm, vậy thì thể diện của Diệu Nhật biết để ở đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status