Nhất nộ thành tiên

Chương 173: Nữ đầu bếp cung Kình Thiên

 Translator: Nguyetmai 
 
 "Ngươi nhìn xem ngươi có giống tâm ma của tu sĩ nhân loại không kìa."  
 
 Trong cung Kình Thiên, Minh Triệt ung dung mỉm cười, ngắm nghía viên kiếm tâm đang lơ lửng trước mặt mình.  
 
 Kiếm tâm tròn tròn trơn nhẵn kia giống như một cái bong bóng tản ra ánh sáng màu vàng nhạt. Từng tia kiếm khí màu vàng kim cắt một chút nguyên thần xuống rồi bao vây lấy nó để luyện hóa. Giống như một viên minh châu màu vàng nằm trong lòng một cái bong bóng vậy.  
 
 Nguyên thần của Cưu Ma không cam lòng vây quanh hạt châu màu vàng là nguyên thần bị cắt ra đó, nhưng lại không có cách nào xuyên qua được kiếm khí để tìm lại nguyên thần của mình. Cuối cùng hạt châu tan ra, nguyên thần trong đó hóa thành một giọt tinh hoa hình giọt nước trong suốt, hòa tan với kiếm tâm.  
 
 Kiếm tâm bỗng nhiên sáng lên, tu vi lại tăng thêm một chút.  
 
 Từ khi ở Thanh Khâu trở về, Minh Triệt đều không ngừng luyện hóa chút nguyên thần này. Đó là Thần Quân, không phải là tu sĩ bình thường. Với tốc độ thế này, hắn phải cần đến khoảng nửa năm một năm nữa mới có thể luyện hóa được hoàn toàn nguyên thần của Cưu Ma.  
 
 Cưu Ma vẫn không ngừng khiêu khích Minh Triệt, "Lấy toàn bộ thực lực của ngươi ra để đánh một trận với ta đi. Dù sống hay chết thì ít ra cũng sảng khoái hơn một chút."  
 
 Minh Triệt không mắc lừa, uể oải nói với hắn ta, "Con thỏ mà bị ép quá cũng sẽ cắn người. Để ngươi vùng vẫy giãy chết đi, chứ đôi bên cùng thiệt hại thì chẳng hay chút nào."  
 
 "Ngươi không lo lắng cho Tiêu Liên Nhi sao? Diệu Nhật đã cử hành hôn lễ rất linh đình rồi. Toàn bộ Tiên giới này đều biết hắn đã cưới thần tướng Mộ Tử. Chỉ cần Diệu Nhật đưa nàng ta về thành Diệu Nhật, vì thể diện của mình, Diệu Nhật và các thần tướng của hắn sẽ không có khả năng để nàng ta rời đi. Tu thành kiếm tiên, lại cô độc ngàn vạn năm, chắc đó không phải là nguyện vọng của ngươi đúng không?"  
 
 Sự oán hận của Minh Triệt hóa thành một luồng kiếm mang màu vàng óng xuyên vào trong nguyên thần của hắn ta.  
 
 Nguyên thần như sương khói bị kiếm mang đâm xuyên qua, lại một lần nữa tụ lại. Bên trong kiếm tâm truyền ra tiếng cười to của Cưu Ma, "Nếu không luyện hóa được bản tọa thì kiếm ý bén nhọn đó chỉ là vô dụng mà thôi."  
 
 Minh Triệt đứng dậy, thu kiếm tâm vào trong ngực, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được biện pháp."  
 
 Hắn phất tay một cái, tất cả cảnh tượng bên ngoài cung đều hiện lên trước mắt giống như là ảo ảnh.  
 
 Hắn cắn nuốt nguyên thần của Cưu Ma. Nếu như không phải hắn chế tạo ra con rối che mắt thì những kẻ trung thành với Cưu Ma đã sớm truy đuổi hắn đến lên trời xuống đất rồi. Giờ đây, chỉ có cung Kình Thiên là an toàn nhất, nhưng cũng là nơi phiền phức nhất. Nhìn những người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở hai dãy lều trước cửa cung kia, Minh Triệt khe khẽ lắc đầu.  
 
 Cưu Ma rất háo sắc. Mỗi lần từ bên ngoài quay về cung, hắn ta đều thác loạn trác táng hằng đêm. Những mỹ cơ này không giống những cô gái trong thanh lâu dưới Hạ Tiên giới, họ đều là người có tu vi cả. Tu vi cao nhất đương nhiên chính là người ở lều đầu tiên bên phải, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, Vũ Nguyệt tiên tử. Với tu vi Linh Quân của nàng ta, việc nhìn thấu chuyện thân thể của Cưu Ma đã không còn thần lực chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Những mỹ cơ có tu vi Nguyên Quân còn lại cũng không đơn giản chút nào, nếu cứ thân mật với một con rối thì ít nhiều cũng sẽ nhìn ra được sự khác lạ.  
 
 Dù thế nào thì hắn cũng không thể không triệu một người vào cung, phong bế tu vi rồi cầm tù trong cung.  
 
 "Thần Quân, thành chủ Thanh Khâu dâng một nữ tử Hồ Tộc đến. Ngài định bố trí thế nào ạ?" Vũ Nguyệt kéo một cô gái đi ra khỏi doanh trướng.  
 
 Mắt Minh Triệt lạnh như băng, lại chợt nhớ tới Diệu Nhật. Mọi người đều nói mỹ nữ ái mộ anh hùng. Người mà Vũ Nguyệt yêu chính là một người đàn ông như Diệu Nhật ấy. Có khí khái anh hùng, lòng mang đại nghĩa, là chủ quân được phần lớn Tiên giới ủng hộ. Trở thành phu nhân của Diệu Nhật, nàng ta sẽ có thể được hưởng thụ vinh quang do hắn mang tới, sẽ được người khác cực kỳ hâm mộ và tôn sùng. Nhưng vì mình là đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, cộng thêm nỗi bất bình trong lòng khiến Vũ Nguyệt dù đã giải được Huyễn Thần Đan rồi cũng vẫn biến thành bộ dạng như ngày hôm nay. Hắn không biết nên hận hay nên thương nàng ta nữa.  
 
 Minh Triệt quét mắt nhìn nữ tử Hồ Tộc đứng bên cạnh Vũ Nguyệt, không nhận ra đó là Tiêu Liên Nhi. Trong lòng hắn hơi kích động, trước đây cô gái này chưa từng thân mật với Cưu Ma, giữ nàng ta lại "sủng ái" thì thực sự quá thích hợp. Nghĩ tới phản ứng của Vũ Nguyệt, Minh Triệt cười phì thành tiếng, "Nếu đã đưa tiểu hồ nữ này đến, vậy thì chọn nàng ta đi. Vũ Nguyệt, thà rằng ngươi cứ bị Huyễn Thần Đan làm mê hoặc tâm trí như trước kia còn hơn."  
 
 Trong đại điện, Minh Triệt ngồi xếp bằng, thần thức bám vào thân thể Cưu Thần Quân. Hắn thiết lập kết giới, đóng cửa điện lại, dùng thần thức khống chế thân thể Cưu Thần Quân đi đến tẩm cung.  
 
 Tình hình bên ngoài cung xuất hiện trong tầm mắt Minh Triệt. Ngay khi tiếng nói của Cưu Thần Quân truyền đến bên ngoài cửa cung, một đám mỹ cơ đều quỳ sát đất, chỉ có Vũ Nguyệt vẫn đứng thẳng cao ngạo.  
 
 "Sang năm trận chiến Hỗ Châu thắng lợi, bản tọa sẽ cử hành hôn lễ linh đình nghênh đón Vũ Nguyệt tiên tử làm nữ chủ nhân của cung Kình Thiên. Chỉ còn một năm nữa thôi, các ngươi đều phải nghe lời tiên tử, cố gắng lo liệu chuyện hôn lễ giúp tiên tử. Để tiểu hồ nữ kia vào cung, tất cả giải tán đi."  
 
 "Chúc mừng tiên tử!"  
 
 Hoa Tri Hiểu chúc mừng Vũ Nguyệt nhưng ánh mắt lại liếc về phía bóng lưng của Tiêu Liên Nhi đang đi từng bước một vào cung Kình Thiên.  
 
 Cuối cùng hắn cũng quyết định cưới mình là phu nhân, nhưng lại chẳng hề có chút hứng thú nào để gặp mình. Lòng của đàn ông mà, lúc nào cũng tham cái mới mẻ. Nhưng thế thì có sao chứ? Tiên giới này không có ai đẹp hơn mình, người hắn cưới là Đan Thần, là đệ nhất mỹ nhân. Còn điều mình muốn chính là cuối cùng sẽ có một ngày Cưu Ma thắng được châu Phượng Doanh, thống trị cả thành Diệu Nhật. Mình muốn ngạo nghễ nhìn xuống tòa thành kia, nhìn xuống người đàn ông thà cưới một khúc gỗ cũng không muốn mình kia.  
 
 Vũ Nguyệt cười khẽ rồi bước từng bước một rời khỏi cung Kình Thiên.  
 
 Bóng lưng của hai người vừa khéo đối ngược với nhau, đều lộ ra vẻ cô đơn quạnh quẽ.  
 
 Trong lòng Tiêu Liên Nhi rất lo lắng, nàng muốn gặp Minh Triệt, chứ không phải bị Cưu Thần Quân ném lên giường như đám cơ thiếp của hắn ta.  
 
 Đi vào cửa cung, Tiêu Liên Nhi tò mò đánh giá tòa cung điện nguy nga được xây từ những tảng đá to lớn màu đen này. Trước mắt là một hành lang có mái vòm cao lớn, hai bên là sân rộng theo dạng quảng trường, phía cuối hành lang có một tòa cung điện với mái vòm cong cong.  
 
 Nàng mở rộng thần thức ra. Phía sau cung điện còn có thêm một tòa viện nhỏ, kết giới khiến cho thần thức của nàng bị bắn ngược trở về. Cả tòa cung điện yên tĩnh không một bóng người, cứ như thể ngoại trừ Cưu Thần Quân trước mắt đang ở trong cung điện ra thì không còn có ai tồn tại vậy.  
 
 Nếu vậy, Minh Triệt đang ở trong tòa nhà sau kết giới kia sao? Trái tim Tiêu Liên Nhi đập nhanh hơn.  
 
 Cửa gỗ to lớn có nhiều hoa văn điêu khắc lặng lẽ mở ra giống như một con hung thú đang mở miệng, khiến cho nàng chần chừ một lúc, mới quyết định hạ chân bước vào.  
 
 Cánh cửa sau lưng nàng khép lại, lại một lớp cửa nữa được mở ra.  
 
 Qua tổng cộng ba lớp cửa, cuối cùng Tiêu Liên Nhi mới thấy được tầng tầng lớp lớp màn trướng bằng vải lụa màu vàng rủ xuống. Những tảng đá đen to dựng nên một cung điện cao lớn và trang nghiêm, hoàn toàn khác biệt so với hành lang nàng mới đi qua bên ngoài. Những tấm màn trướng màu vàng rủ thẳng từ trên mái vòm xuống mặt đất. Màu đen và vàng phối hợp với nhau khiến cho cung điện thêm phần ấm áp.  
 
 Sau những tấm màn trướng bán trong suốt là một người đàn ông có dáng người thon gầy.  
 
 Thần thức của Tiêu Liên Nhi thăm dò một chút, cảm nhận được cánh cửa này cũng có bố trí cấm chế. Trong lòng nàng thầm nghĩ, Cưu Thần Quân quả là một người đa nghi. Bên ngoài không phát hiện được bất kỳ động tĩnh gì bên trong, nhưng hắn lại có thể khống chế hết thảy mọi tình hình ở bên ngoài bất cứ lúc nào.  
 
 Nàng cẩn thận tính toán, nếu như giết Cưu Thần Quân ở ngay tại đây, có thể tránh được tai mắt người khác, thì đó cũng là một lựa chọn tốt.  
 
 "Thành chủ Thanh Khâu đã đưa ngươi tới đây, chắc chắn ngươi có chỗ hơn người. Nghe nói nữ tử Hồ Tộc am hiểu nhất là ca múa, ngươi nhảy luôn một điệu lấy lòng bản tọa đi." Giọng nói của Cưu Thần Quân truyền tới từ phía sau tấm màn trướng.  
 
 Tiêu Liên Nhi rất khó xử, từ trước đến nay nàng chưa từng nhảy múa bao giờ.  
 
 Lúc này chỉ còn cách Cưu Thần Quân khoảng ba trượng, Tiêu Liên Nhi thấy hắn đứng sau màn trướng, quay lưng lại với nàng, giống như đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì rất có thể sẽ bị hắn nhìn thấu. Nàng đành phải khẽ nói, "Ta không am hiểu ca múa."  
 
 Năm chữ này lọt vào tai, Minh Triệt lập tức quay vụt người lại.  
 
 Tiêu Liên Nhi lui về sau một bước, chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái. Nữ tử Hồ Tộc mà không am hiểu ca múa thì am hiểu cái gì chứ? Thuật mê hoặc sao?  
 
 Thực ra hắn nhìn thấy rất rõ ràng hình bóng của nàng ở bên ngoài lớp màn trướng. Dáng vẻ quyến rũ mang theo vài phần lẳng lơ, nhưng đôi mắt lại trong trẻo như dòng suối, tràn ngập linh khí. Hắn nhớ tới nữ tử Hồ Tộc nhỏ bé ngu ngơ bị võ sĩ ở phủ thành chủ thành Thanh Khâu đẩy sang một bên kia… Nhớ tới hình ảnh nàng bước từng bước tới, khuôn mặt dần biến trở về bình thường. À phải rồi, nàng có được thân thể do linh vật ngũ hành tạo nên, do đó biết được Hóa Hình Thuật này cũng là chuyện rất bình thường.  
 
 Minh Triệt nhớ tới lúc mới gặp nàng, nàng còn hiểu cả cách tránh khỏi Ngàn Hoa Nhập Mộng của hắn. Về sau, hắn lại biết nàng còn hiểu được cả Ma Âm Ẩn Hiện nữa. Hắn và nàng cũng có duyên thật, giờ thì ngay cả Hóa Hình Thuật này nàng cũng biết luôn rồi.  
 
 Nhưng sao nàng có thể thuyết phục được Diệu Nhật thả nàng đi? Nàng không biết rằng nếu như hiện tại mình mà không cắn nuốt được nguyên thần của Cưu Thần Quân thì nàng sẽ gặp nguy hiểm cỡ nào sao?  
 
 "Ngươi biết nấu cơm không?"  
 
 Hả? Tiêu Liên Nhi sững sờ, sau đó vội gật đầu lia lịa, "Ta am hiểu nhất là nấu cơm đấy! Trên thực tế, thành chủ nhà ta đưa ta tới hầu hạ Thần Quân chính là để ta tới làm một đầu bếp."  
 
 Minh Triệt đứng sau màn trướng lấy tay che miệng, che đi nụ cười sắp bật ra khỏi miệng mình.  
 
 Một tấm thẻ ngọc được ném ra ngoài: "Đây là bản đồ cung Kình Thiên. Ngoại trừ tầng cung điện cuối cùng không được đi vào thì ở nơi này ngươi có thể tùy ý đi lại. Làm xong thì bưng lên. Đi đi."  
 
 Tiêu Liên Nhi nhặt lấy thẻ ngọc, vui vẻ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Nàng cố gắng khống chế bản thân, hành lễ rồi lui ra ngoài.  
 
 Cánh cửa phía sau lưng nàng lại đóng lại một lần nữa.  
 
 Trong cung điện sâu trong cùng, Minh Triệt mở mắt ra, kiếm tâm ẩn hiện ở ngực.  
 
 Mỗi một lần sau khi phân tâm, kiếm tâm sẽ không thể chuyên tâm giam cầm nguyên thần của Cưu Ma. Nguyên thần trong kiếm tâm nghĩ hết mọi biện pháp muốn đột phá sự giam cầm của kiếm tâm. Minh Triệt lại không nhịn được mà phân tâm, Tiêu Liên Nhi có thể rời khỏi Diệu Nhật mà mạo hiểm trà trộn vào cung Kình Thiên, bảo hắn làm sao có thể nhẫn tâm đuổi nàng đi chứ?  
 
 "Ngươi để nàng ta lại là tra tấn chính bản thân ngươi." Giọng Cưu Ma đầy mỉa mai, "Không kham nổi cửa ải ái tình, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị ta phá vỡ cấm chế."  
 
 Cưu Ma rất tò mò, "Vì sao ngươi không nói luôn cho nàng ta rằng thứ nàng ta nhìn thấy chẳng qua chỉ là thân thể của bản tọa bị thần thức ngươi khống chế mà thôi?"  
 
 Minh Triệt lạnh nhạt nói: "Chẳng mấy chốc ta sẽ nói cho nàng biết."  
 
 Tâm niệm hắn vừa động, kiếm mang dày đặc lại bộc phát trong kiếm tâm. Nguyên thần Cưu Ma bị chẻ thành vô số khối vụn như để trút giận, lúc hắn ta muốn tụ lại một lần nữa, kiếm tâm lại sinh ra vô số sợi tơ kiếm ý, bao vây lấy từng mảnh vụn nguyên thần này.  
 
 "Ngươi thật ngu xuẩn!" Đột nhiên cảm nhận được sức lực của mình chỉ còn đủ để nói chuyện, Cưu Ma hừ lạnh một tiếng rồi nói đầy châm chọc.  
 
 Bên trong kiếm tâm đang lơ lửng trên không trung đầy những hạt châu màu vàng óng, tổng cộng là chín chín tám mươi mốt hạt.  
 
 Minh Triệt nhắm mắt lại, "Ta vẫn luôn nghĩ có cách nào có thể khiến cho khi ta phân tâm mà không cho ngươi thời cơ lợi dụng hay không? Hai ngày nay luyện hóa một chút nguyên thần của ngươi, khiến cho ta nghĩ ra biện pháp này. Cách này khiến ta có thể chậm rãi luyện hóa ngươi. Chỉ cần không phải toàn bộ nguyên thần thoát ra ngoài, ngươi sẽ không có sức lực gì cả."  
 
 Cưu Ma nói dữ tợn, "Chỉ cần ngươi phân tâm, nguyên thần của ta lập tức có thể đột phá được kết giới của ngươi, vấy bẩn kiếm tâm của ngươi!"  
 
 "Ta không hối hận." Minh Triệt đắm chìm vào tâm thần, bắt đầu từ từ luyện hóa nguyên thần của Cưu Ma.  
 
 Địa hình cung Kình Thiên được Tiêu Liên Nhi ghi nhớ vào trong đầu. Nơi này không có phòng bếp. Người trong Tiên giới đều không cần ăn uống, đôi khi ăn cơm chỉ là chuyện theo sở thích hoặc để giải trí mà thôi.  
 
 Nàng chậm rãi tản bộ trong cung điện. Trong lòng luôn cảm thấy Cưu Thần Quân đối với mình quá tốt. Tiêu Liên Nhi đi thẳng một đường tới tận ngoài cửa cung điện trong cùng. Cánh cửa gỗ khoảng mười trượng có khắc hoa văn lóe lên một tầng ánh sáng mơ hồ. Trong cung có cấm chế, không thể bay được. Nàng chỉ thấy ở trong đó còn có một tòa cung điện càng hùng vĩ hơn.  
 
 Minh Triệt ở trong đó sao? Tiêu Liên Nhi ngưng tụ thần thức truyền âm, khẽ gọi hắn, "Minh Triệt, chàng có ở trong đó không?"  
 
 Những chim bay thú chạy điêu khắc trên cánh cửa như sống lại khi thần thức truyền âm chạm đến, từng luồng hư ảnh nhào ra từ trong đó, lao ập về phía Tiêu Liên Nhi.  
 
 Nàng khẽ vươn tay, đao Lưu Yên bỗng nhiên xuất hiện. Ánh đao còn chưa lướt lên thì trước mắt nàng đã xuất hiện một bóng người, Tiêu Liên Nhi cao giọng gọi to, "Cưu Thần Quân!" 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status