Nhất nộ thành tiên

Chương 175: Nàng thật tàn nhẫn đối với ta!

 Translator: Nguyetmai 
 
 Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong linh phách chính là nguyên hình của Cưu Thần Quân đang chật vật trong ngọn lửa tím.  
 
 Tự nhiên thấy đối thủ cũ lại bỗng trở nên yếu ớt thế này khiến cho Diệu Nhật và Bạch Trạch cảm thấy vô cùng khó tin.  
 
 "Cưu Ma… là Thần Quân." Chính Diệu Nhật cũng có cảm giác nhất thời khó mà tiếp nhận được sự thật này.  
 
 Thần Quân ở Tiên giới không nhiều, lác đác chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngoại trừ hắn ta và Cưu Ma mỗi người đứng đầu một Tiên đình ra thì những người khác cơ bản đều ẩn cư ở các đảo nhỏ vô danh trong biển mây, yên lặng thanh tu, hy vọng có một ngày ngưng tụ thần quang thành tiên hà, tiêu dao thành tiên.  
 
 Đến cấp bậc Thần Quân thế này, muốn chết cũng không phải chuyện dễ dàng gì, trừ khi giao nguyên thần ra, đặt lên trên một cái thớt gỗ để người ta thỏa sức chặt chém. Cho dù có mất đi nguyên thần thì cái xác con chim chín đầu kia cũng kiên cố dị thường, không phải Nghiệp Hỏa thì không đốt nổi.  
 
 Diệu Nhật cố gắng nhớ lại Minh Triệt, "Ngày đó ở Thanh Khâu ta đã từng gặp người này. Lúc mới gặp, vì thấy hắn giống với Đan Thần Quân nên ta có nhìn thoáng qua mấy lần. Sau đó nhìn kĩ thì khuôn mặt hắn lại hóa thành một luồng kiếm mang sắc bén. Nguyên thần Cưu Ma bị Minh Triệt cắn nuốt như vậy... Nếu như bị hắn luyện hóa được, không biết liệu Tiên giới có nhiều thêm một đối thủ còn lợi hại hơn cả Cưu Thần Quân hay không?"  
 
 Câu nói sau cùng chính là hỏi Bạch Trạch.  
 
 Ánh sáng mờ ảo màu trắng ẩn hiện trên thân Bạch Trạch, hóa thành bản thể thần thú. Bạch Trạch giống một con dê có màu trắng như tuyết với đôi sừng cong cong màu lam nhạt. Ở giữa trán của y có khảm một viên bảo thạch hình giọt nước màu lam, giống như là có thêm một con mắt vậy. Miệng Bạch Trạch nói tiếng người, "Chủ quân, Bạch Trạch có hai sừng. Một sừng chính là trí tuệ, một cái khác là tiên đoán. Đặt tay của ngài lên trên sừng tiên tri đi, để Bạch Trạch xem một chút."  
 
 Diệu Nhật để tay lên trên cái sừng cong. Viên bảo thạch màu lam ở giữa trán phát ra ánh sáng mờ ảo bao phủ cả người hắn lại. Một lát sau, quầng sáng ảm đạm xuống. Bạch Trạch chậm rãi nói ra lời tiên đoán của mình, "Chúc mừng chủ quân, Bạch Trạch thấy được ngài trở thành chủ của Tiên giới."  
 
 Trong vầng ánh sáng trắng, Bạch Trạch dần dần hóa trở lại thành người. Y nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng dưới cằm, trong mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ, "Chủ quân, ngài nói khi ngài nhìn kĩ Minh Triệt thì lại thấy được một đạo kiếm mang sắc bén ư? Điều này khiến ta nhớ tới một chuyện. Khi cơn bão Hư Không phân tách ra thiên địa hỗn độn đã tự nhiên sinh ra một tia kiếm ý, sau đó nó dần dần sinh ra linh trí rồi không biết tung tích. Rất có khả năng Minh Triệt chính là kiếm linh này biến ảo ra, hắn hẳn là thuộc về Tinh Linh Tộc."  
 
 "Hóa ra hắn là kiếm linh à?" Diệu Nhật nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngay cả đối thủ là ai cũng không biết thì đó mới gọi là phiền phức. Một khi biết được rồi thì trong lòng sẽ có sự chuẩn bị trước.  
 
 Diệu Nhật chợt chuyển chủ đề, cân nhắc tới khả năng thống nhất Tiên giới, "Minh Triệt cắn nuốt nguyên thần Cưu Ma là một chuyện, nhưng để luyện hóa nguyên thần của một Thần Quân lại cần rất nhiều thời gian. Nếu như ngay lúc này chúng ta ra tay bình định được núi Ma Nham, ba châu bốn đảo như rắn mất đầu, sẽ không có lý nào không thuận theo. Nếu như vậy, chúng ta cũng tránh được luôn trận chiến ở Hỗ Châu, giảm thiểu được thương vong cho các tu sĩ. Bạch Trạch, ngươi có thể dự đoán được xem chuyến này có thuận lợi hay không không?"  
 
 Bạch Trạch có thể nhìn cơn bão Hư Không phân tách trời đất, có thể nhìn thấy Diệu Nhật trở thành chủ của Tiên giới, nhưng y không thể thấy được quá khứ và tương lai của mỗi một người.  
 
 "Chủ quân, Bạch Trạch chỉ có thể tiên đoán được rằng ngài có thể trở thành chủ của Tiên giới mà thôi."  
 
 Đây là thứ duy nhất mà Bạch Trạch thấy được khi Diệu Nhật đặt tay lên chiếc sừng tiên đoán.  
 
 Diệu Nhật bật cười, "Là ta nóng vội quá rồi! Làm sao ngươi có thể tiên đoán được mọi việc trên thế giới chứ? Nếu như điều gì ngươi cũng có thể tiên đoán được thì đâu còn gọi gì là thế sự vô thường nữa."  
 
 Trong mắt Bạch Trạch lộ ra vẻ ấm áp. "Chủ quân có thể hiểu được là tốt rồi."  
 
 Chuyện Tiêu Liên Nhi lo lắng cuối cùng cũng xuất hiện.  
 
 Hai tháng sau, tin tức nguyên thần của Cưu Thần Quân bị kiếm linh Minh Triệt phản phệ truyền khắp Tiên giới.  
 
 Hơn hai tháng trước, Cưu Thần Quân vừa dẫn theo kiếm nô Minh Triệt mới thu được đi tuần sát ba châu bốn đảo xong, nên người người đều hừ mũi coi thường tin tức này.  
 
 Lại thêm một tháng sau nữa, Diệu Nhật lấy cớ nguyên thần của Cưu Thần Quân bị chôn vùi, muốn ba châu bốn đảo quy thuận thành Diệu Nhật.  
 
 Tin tức truyền đến cung Kình Thiên, Tiêu Liên Nhi ngang nhiên hóa thành Minh Triệt. Nàng giả truyền mệnh lệnh của Cưu Thần Quân, để cho ba châu bốn đảo nhanh chóng phòng ngự Diệu Nhật Thần Quân đánh lén. Nàng cũng truyền tin khắp Tiên giới, chỉ trích Diệu Nhật đã làm trái với ước định ngày đó mà dấy lên ngọn lửa chiến tranh ở Tiên giới.  
 
 Nhưng cũng không được bao lâu, Diệu Nhật liền tập trung hơn vạn tu sĩ, ngàn chiếc phi thuyền, tập trung hỏa lực dưới thành Thanh Khâu. Hắn lớn tiếng nói, "Tiên giới vốn nên thống nhất, cuộc chiến ở Hỗ Châu cũng nên ngừng lại. Bây giờ Cưu Thần Quân đã chết, ba châu bốn đảo lẽ ra nên quy thuận, miễn cho Hỗ Châu lại phải trải qua khói lửa chiến tranh. Nếu như Cưu Thần Quân không chết, Diệu Nhật cũng sẽ không làm trái với ước định ngày đó."  
 
 Người ta đã đến dưới thành chỉ vào mũi ngươi nói ngươi chết rồi, ngươi còn có thể tránh né hay sao?  
 
 Phía ngoài cung Kình Thiên, Vũ Nguyệt tụ tập đám mỹ cơ lại. Nàng ta dẫn theo bảy trưởng lão Ma Môn cầu xin được đi theo Cưu Thần Quân nghênh chiến Diệu Nhật.  
 
 Nhìn tòa cung điện sâu trong cùng của cung Kình Thiên vẫn đang yên lặng như tờ, Tiêu Liên Nhi khẽ thở dài một hơi. Có máu tươi của nàng phong ấn, Minh Triệt sẽ không nghe được bất cứ tin tức gì từ bên ngoài.  
 
 Trên bậc thang ngoài cửa viện, thân thể Cưu Ma tĩnh lặng như pho tượng.  
 
 Tiêu Liên Nhi phân ra một tia thần thức xâm nhập vào trong yêu đan của Cưu Ma. Cưu Ma áo trắng như tuyết biến thành con rối của Tiêu Liên Nhi.  
 
 "Ngươi đứng ở đằng sau ta là được. Kiếm nô của ngươi ở đây, thế nào cũng không tới phiên Thần Quân đại nhân tự mình ra tay." Khuôn mặt của Tiêu Liên Nhi biến hóa thành khuôn mặt của Minh Triệt.  
 
 Cưu Ma áo trắng như tuyết, Minh Triệt áo bào đen bay bay. Tiêu Liên Nhi gảy nhẹ ngón tay, một sợi kiếm mang màu vàng óng bắn ra từ đầu ngón tay.  
 
 "May quá, Minh Triệt đưa hết đồ vật thu được cho ta chơi, không ngờ cũng có một chút công dụng." Tiêu Liên Nhi ném một chiếc phi thuyền xinh xắn ra, ánh sáng chớp tắt chớp lóe, phi thuyền biến hóa to lên. Tiêu Liên Nhi và Cưu Ma cùng leo lên phi thuyền, bay ra khỏi cung Kình Thiên.  
 
 Phi thuyền khổng lồ xòe rộng hai cánh. Núi Ma Nham bị bóng của cái phi thuyền trăm trượng hình chim Cưu bao phủ.  
 
 Trên không trung, nàng dùng miệng của Cưu Ma phát ra tiếng nói trầm thấp, "Theo bản tọa đi chiến Thanh Khâu."  
 
 "Thần Quân vô địch!"  
 
 Âm thanh vang vọng cả tòa thành Ma Nham, mấy trăm phi thuyền bay từ bên trong ra, trôi nổi trên đám mây. Tiêu Liên Nhi quay đầu nhìn lại, trong đó có một chiếc phi thuyền chở nhóm mỹ cơ với Vũ Nguyệt là người đứng đầu, còn có tất cả trưởng lão của Ma Môn.  
 
 Tốc độ phi thuyền rất nhanh, chỉ vẻn vẹn một ngày đã vượt qua được biển mây ở giữa châu Thiên Tẫn và Thanh Khâu.  
 
 Trên biển mây ngoài thành Thanh Khâu, thành chủ Sương Hoa khoác lên mình một bộ giáp mềm vảy trắng lấp lánh. Chỉ riêng bộ giáp đó cũng đã nâng tu vi của nàng ta lên thành cấp bậc Bán Thần Quân.  
 
 Liếc thấy Cưu Thần Quân dẫn thân vệ tới đây, Sương Hoa vui mừng quá đỗi, dẫn Hồ Tộc trong thành tiến tới bái kiến.  
 
 Tiêu Liên Nhi nhấc tay đỡ Cưu Ma đi lên mũi thuyền. Linh lực xuyên thấu qua tay truyền đến thân thể Cưu Ma, hào quang của bộ áo giáp màu bạc trên người hắn ta lập tức hiển hiện.  
 
 Diệu Nhật nhìn từ xa xa, ung dung cười một tiếng, "Nhìn thì có vẻ đúng là Cưu Ma, nhưng chỉ có thể để lừa gạt Cửu Vĩ Hồ mà thôi."  
 
 Cưu Thần Quân mở miệng nói, "Diệu Nhật, ngươi thừa dịp bản tọa tu luyện tới lúc quan trọng mà tự tiện làm trái với ước định, gióng trống khua chiêng tới khiêu chiến thế này, không sợ bị tu sĩ Tiên giới phỉ nhổ hay sao?"  
 
 Thượng Thành cưỡi con hổ vàng bay từ thuyền mây tới, vung đại đao trong tay lên, "Bớt nói nhảm, tới rồi thì chiến đi!"  
 
 Binh lực của ba châu bốn đảo biết được Cưu Thần Quân đích thân tới thành Thanh Khâu nhưng vẫn đang trên đường vội vàng chạy tới. Bên phía Cưu Thần Quân hiện tại chỉ có Hồ Tộc Thanh Khâu và tu sĩ thân vệ ở châu Thiên Tẫn.  
 
 Tiêu Liên Nhi xích lại gần Cưu Thần Quân, sau khi giả vờ gật đầu nghe lệnh bèn nhanh chân đưa Cưu Thần Quân về bảo tọa trong thuyền. Sau đó nàng ôm quyền thi lễ với hắn, cao giọng nói ra, "Từ sau khi Minh Triệt đầu nhập dưới trướng Thần Quân, chưa có công lao gì đã được là Đại tổng quản cung Kình Thiên. Thần Quân yên tâm, hãy xem bản lĩnh của ta."  
 
 Tiếng nói lanh lảnh truyền ra xa.  
 
 Thượng Thành nghe thấy tiếng nói liền nhìn sang, thấy trên chiếc phi thuyền hình chim Cưu chín đầu có một người đàn ông mặc giáp chiến màu vàng đen. Mũ giáp hình cánh chim che khuất một nửa khuôn mặt Minh Triệt. Thượng Thành tuyệt đối không lạ gì với chiến giáp trên người hắn. Trong cuộc Nam chinh mấy vạn năm trước, vì sao Mộ Tử phải dùng mạng đỡ thay cho Diệu Nhật chứ? Cũng chính bởi vì bộ áo giáp màu vàng đen hình chim Cưu này mà ra cả thôi.  
 
 Lúc đó kiếm của Diệu Nhật đâm trúng Cưu Ma, nhưng không ngờ lại đâm trúng Cưu Ma do bộ chiến giáp vàng đen này biến hóa thành. Cao thủ quyết đấu, tuyệt đối không thể có chút sơ sót gì. Chính vì thế nên Cưu Ma mới ra đòn sát thủ với Diệu Nhật. Mộ Tử lao ra che chắn chưởng đó của hắn ta.  
 
 Mấy vạn năm chưa từng thấy Cưu Ma mặc lại bộ chiến giáp này, không ngờ hắn ta lại ban cho thằng nhóc Minh Triệt kia. Trong đầu Thượng Thành chợt nhớ tới Mộ Tử, nhớ tới lời căn dặn của Bạch Trạch là mình phải làm tiên phong để dò xét hư thực của đối phương, hắn bèn vung trường đao lên, "Có Thượng Thành ta đây, tới chiến đi!"  
 
 Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, ngươi muốn chiến thì ta phải chiến cùng ngươi sao? Mục đích của ta là kéo dài thời gian thôi huynh đệ à. Nàng vỗ tay một cái, một con hạc giấy bay về phía Sương Hoa. Cô ta nhận lấy hạc giấy rồi giở ra xem, sau đó cười phì ra một tiếng, loáng cái đã bay ra khỏi trận doanh.  
 
 Hai mắt Thượng Thành sáng lên. Sương Hoa mặc giáp mềm vảy trắng, cái eo nhỏ nhắn chỉ vừa một vòng ôm, mặt mày yêu kiều quyến rũ như gió xuân.  
 
 Sương Hoa không thèm nhìn hắn, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệu Nhật trên thuyền mây. Khuôn mặt của hắn ẩn trong thần quang, cùng với chiến giáp hoàng kim trên người càng khiến cho người ta hoa mắt. Nhớ tới dáng vẻ đầy khí khái oai hùng của hắn khi thu hết thần quang lại, giọng nói của cô ta trở nên vừa mềm mại vừa dịu dàng, "Diệu Nhật, ngươi đã uống rượu của Thanh Khâu, sao còn không biết ngượng mà phái tên đàn ông xấu xí này đến bắt nạt nô gia chứ?"  
 
 Thượng Thành giận dữ, "Ngươi mới xấu!" Dứt lời hắn liền vung đao lên chém xuống.  
 
 Sương Hoa bỗng lao vào trong biển mây. Đám người cách phía xa đều nhìn thấy biển mây cuồn cuộn dâng lên, mơ hồ có thể thấy được một con hồ ly trắng to lớn bay ra khỏi biển mây. Tám cái đuôi trắng như tuyết giống như gió xoáy khuấy động biển mây, sóng bạc như sương như khói. Thượng Thành cưỡi hổ vàng hóa thành một luồng ánh sáng, xuyên thẳng qua mây. Ánh đao thỉnh thoảng lại lướt lên nhưng lại tựa như không chém được vào Sương Hoa chút nào.  
 
 Một làn hương thơm theo gió đưa tới, Diệu Nhật ngửi được Huyền Nữ Hương, định nhắc nhở nhưng đã không kịp, các thần tướng thủ hạ không ai có được tu vi như mình. Hắn vội vàng triệu Chu Tước Vĩnh Ca ra, một luồng sáng sáng rực hiện lên trong biển mây.  
 
 Trong nháy mắt Thượng Thành rơi từ trên lưng con hổ vàng xuống, Diệu Nhật đã bắt được hắn ta ném ra ngoài. Lúc này đuôi của con hồ ly trắng bỗng xoắn tới, trong tay Diệu Nhật bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.  
 
 Sương Hoa cười khanh khách, hóa lại thành hình người, đứng ở trên đám mây nhìn về phía Diệu Nhật, "Nô gia có tài đức gì mà lại có thể để cho Thần Quân đích thân ra tay chứ? Ta không phải là đối thủ của Thần Quân!" Dứt lời, cô ta quay người bay trở về trận doanh bên mình.  
 
 Tiêu Liên Nhi thầm thở dài trong lòng. Nàng vốn định giữ chân Thượng Thành để kéo dài một chút thời gian, cuối cùng lại bị Diệu Nhật phá hỏng.  
 
 Diệu Nhật gọn gàng dứt khoát chỉ kiếm về phía Minh Triệt do Tiêu Liên Nhi biến hóa thành trên thuyền mây: "Là ngươi chiến đấu với bản quân hay là đích thân Cưu Thần Quân xuất chiến?"  
 
 Cưu Thần Quân là giả, đương nhiên chỉ còn có mình nàng.  
 
 Tiêu Liên Nhi tìm được một thanh bảo kiếm mà Cưu Ma cất giữ trong vòng Thiên Cơ, nắm trong tay rồi khẽ mỉm cười nói, "Tất nhiên là ta. Đánh thắng được ta thì Thần Quân nhà ta ra tay cũng không muộn."  
 
 Chỉ một chớp mắt, Tiêu Liên Nhi đã biến mất trước mắt mọi người, không thấy đâu nữa. Trên không trung, một luồng kiếm mang sắc bén màu vàng bắn về phía Diệu Nhật.  
 
 Diệu Nhật lại không hề nghi ngờ, bay lên từ trên lưng Vĩnh Ca, tay cầm trường kiếm đánh về phía Tiêu Liên Nhi.  
 
 Chỉ loáng cái, hai người đã va vào nhau trên không trung, keng một tiếng giống như là đàn bị đứt dây. Hình ảnh con chim Cưu chín đầu do chiến giáp chim Cưu trên người Tiêu Liên Nhi biến hóa thành bỗng vỡ vụn rồi bay tứ tán. Nàng biến ra kiếm mang đánh nát thần quang hộ thể của Diệu Nhật, đụng phải kiếm trong tay Diệu Nhật.  
 
 Diệu Nhật nhìn thấy tia kiếm mang kia bị trường kiếm đâm trúng biến thành linh vật ngũ hành bay múa trước mắt, sau đó dần hóa thành hình người. Dưới mũ giáp lộ ra nửa dưới khuôn mặt, quai hàm lung linh, đôi môi anh đào trắng bệch.  
 
 Trường kiếm mang theo thần lực của hắn tản mát ra từng vòng từng vòng ánh sáng khiến cho linh vật ngũ hành tạo thành thân thể nàng bị hòa tan từng chút một. Gương mặt nàng dần dần trở nên trong suốt.  
 
 "Vì sao chứ, Mộ Tử?" Diệu Nhật nghe được giọng của mình giống như là truyền tới từ xa tận chân trời.  
 
 Tiêu Liên Nhi đưa tay gỡ mũ giáp xuống, lộ ra hàng lông mày như làn thu thủy, dung nhan ngọc ngà tha thướt yêu kiều, "Huynh ấy đang luyện hóa nguyên thần Cưu Ma, ngươi đừng quấy rầy huynh ấy. Huynh ấy sẽ không tranh thiên hạ với ngươi."  
 
 "Nàng… chịu chết vì hắn sao?"  
 
 "Ta cũng đã từng chết thay ngươi."  
 
 "Nếu bây giờ ta tấn công thẳng vào cung Kình Thiên thì sao?"  
 
 "Nếu thế cũng được thôi, ta sẽ cùng với huynh ấy… sống chết không rời."  
 
 Nhìn thấy nụ cười trong mắt nàng, chẳng biết tại sao trong lòng Diệu Nhật lại dâng trào cảm giác phẫn hận. Hắn giữ lấy nàng rồi rút kiếm của mình ra, ghé sát vào tai nàng, lẩm bẩm nói, "Nàng dùng mạng của mình đến đánh cược lòng ta. Mộ Tử, nàng thật hung ác, thật tàn nhẫn đối với ta!"  
 
 Kiếm được rút ra từ trong cơ thể nàng, Tiêu Liên Nhi đã mất đi ý thức. Hình bóng nàng càng trở nên nhạt nhòa hơn, có thể thấy được rõ linh vật ngũ hành đang bồng bềnh trong đó. Diệu Nhật cởi áo choàng đỏ thắm xuống khoác lên người nàng, ôm lấy nàng bay lên lưng Vĩnh Ca, "Đi tới núi Thần Tú!"  
 
 Vĩnh Ca sải rộng đôi cánh chim xán lạn, biến mất cuối chân trời, mặc kệ đám tu sĩ đứng ngẩn người trong biển mây không hiểu ra sao. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status